Edit: Lạc Thần
"Muội muội, nếu ngươi có thể giúp Bổn cung một tay, hoàn toàn trừ mối họa này. . . . . ." Thân thể Uyển Thục phi khẽ nghiêng tới gần nàng, vỗ tay trái nàng, khóe môi nụ cười như tơ, giọng nói lại tựa như yêu cổ (Yêu: yêu quái, Cổ: con sâu độc (duy nhất còn lại)): "Như vậy, tối nay Bổn cung liền an bài ngươi thị tẩm, ngày sau, Bổn cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."
Đối với Giang Ánh Nguyệt mà nói, này thật là dụ hoặc rất lớn, gặp lại Quân Thiếu Tần tới nay, nàng vẫn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Quân Thiếu Tần đối với nàng thật là tình yêu chuyển mỏng, cũng không còn giống năm đó, nếu không có người thay nàng cố ý an bài, Quân Thiếu Tần tuyệt sẽ không chủ động tuyên nàng thị tẩm, mà nếu nàng không có ân sủng Quân Thiếu Tần, thì sao có thể sinh tồn nơi hậu cung được?
Chỉ là, Uyển Thục phi muốn nàng động thủ, nàng cũng không phải là kẻ ngu, cũng tuyệt không thể chọc phiền toái đến thân, cần thiết kéo Tiêu gia cùng xuống nước, đây mới là cách tốt bảo toàn bản thân!
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mấy lần hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nàng sớm không tin bất luận kẻ nào, nàng nhìn lại, phương pháp tốt bảo toàn mình, là đừng quá mức làm cho người ta không thể không bảo toàn ngươi!
Nàng mấp máy môi, nụ cười chân thành tha thiết mà nói: "Nô tỳ chịu ân huệ nương nương rất nhiều, đương nhiên giúp nương nương đạt thành tâm nguyện, nương nương cho nô tỳ thêm chút thời gian sắp xếp, nhất định nô tỳ sẽ không để nương nương thất vọng. . . . . ."
Uyển Thục phi gật đầu, mắt thấy sắc mặt vui mừng, ngay sau đó gọi thái giám bên cạnh vào điện: "Đi truyền chưởng sự thái giám kính sự phòng tới đây, Bổn cung có chuyện phân phó."
Vào đêm.
Thừa lúc Giang Ánh Nguyệt chịu ơn xe tới Càn Nguyên điện của Quân Thiếu Tần thì Quân Thiếu Tần vẫn thương nghị chính sự cùng Gia Cát Thanh Phượng tại Ngự Thư phòng.
Xế chiều hôm nay, đột nhiên quân tình khẩn cấp đến, Ô Hoàn lần nữa hưng binh xâm chiếm, mấy vạn kỵ binh Ô Hoàn, như bão cát bình thường gào thét mà đến, quân ta vội vàng không kịp chuẩn bị, tướng sĩ đóng ở biên thành một mặt liều chết dốc sức chiến đấu, một mặt sai người phi ngựa cấp báo, báo nguy cho triều đình!
Lần này Ô Hoàn thế tới hung mãnh, Quân Thiếu Tần muốn lệnh Tướng quân Bùi Dũng cùng Gia Cát Thanh Phượng lĩnh quân xuất chinh, nhưng Tiêu Đạo Thành lại chết sống không chịu giao ra binh quyền, sau đó kêu gào muốn đích thân nắm giữ ấn soái ra trận giết địch!
Không ngờ Quân Thiếu Tần cũng cho phép, bởi vì quân tình khẩn cấp, lúc này lệnh hắn cầm hai mươi vạn binh, hôm sau xuất chinh, không được đến trễ!
Trong điện các, giọng nói Gia Cát Thanh Phượng bình thường, cũng là chữ chữ thanh thúy, lực lượng ngàn quân: "Năm xưa, Ô Hoàn quy mô xâm chiếm, lại bị xa kỵ tướng quân Hàn Thạch cứng rắn bức lui tám trăm dặm, Hàn Thạch một đường tàn sát hàng loạt dân trong thành mà qua, diệt tộc mấy bộ tộc lớn Ô Hoàn, không còn phương bắc xâm phạm! Hôm nay, mặc dù chuyện cách nhiều năm, nhưng tuyệt đối không có khả năng Ô Hoàn khôi phục như thế, thần cho là, Ô Hoàn lần này tập kích, trong đó nhất định có chỗ kỳ quái!"
Quân Thiếu Tần tỉ mỉ suy nghĩ về đất đai bản đồ giang sơn trên long án, chợt khẽ mỉm cười, nhấc bút vẽ vòng lên một điểm đỏ bắt mắt. dđ/Lạc-Thần//lle!quuy^đn.
Gia Cát Thanh Phượng theo ánh mắt của hắn nhìn, điểm đỏ nhỏ bé này lại chính là Mạc Bắc cường hãn nước Hạ Lan, trong lòng nàng bỗng nhiên sáng tỏ, bật thốt lên: "Ô Hoàn không đủ gây sợ, chỉ là phía sau nó là Hạ Lan, thực lực cũng không thể khinh thường, chẳng lẽ vạn tuế hoài nghi Hạ Lan ủng hộ Ô Hoàn?"
"Trẫm không phải hoài nghi, mà là khẳng định." Quân Thiếu Tần cười đến giảo hoạt, lông mày hiện lên vẻ hào hứng: "Chỉ là, Hạ Lan cũng không phải thật lòng ủng hộ Ô Hoàn!"
"Hả?" Nhất thời Gia Cát Thanh Phượng không kịp phản ứng, lại thấy Quân Thiếu Tần từ sau giá sách trong hốc tối lấy ra một hộp gấm, hộp gấm kia thiết kế rất là đặc biệt, mặt hộp dùng bạch ngọc khắc một đóa hoa kỳ dị, rõ ràng là bạch ngọc tử hoa, nhìn qua lại sắc màu tươi nhuận, nhụy ti trong suốt, giống như hoa thật. Nàng xem chỉ cảm thấy nhìn quen mắt, dường như một ngày nào đó, nàng phụng chỉ thị giá (vua), tránh sau tấm bình phong Càn Nguyên điện, gặp qua Ninh Sách Viễn trình hộp gấm này cho Quân Thiếu Tần.
Mà một lát, khi Quân Thiếu Tần mở hộp gấm ra thì lập tức nàng kinh sợ ———— trong hộp gấm điêu khắc kia tất cả đều là chữ viết Hạ Lan, nàng nhận biết chữ Hạ Lan không nhiều lắm, nhưng bốn chữ "Cá sấu hoàng tử", nàng còn nhận biết được!
Trong truyền thuyết cá sấu hoàng tử, là con thứ bảy lão Hạ Lan Vương, bởi vì mẫu phi không được sủng ái, từ nhỏ bị đưa đến Thiên triều để làm con tin, sau trở lại Hạ Lan, hoàng tử này không quyền không thế xuống dốc, lại đột nhiên khởi xướng quân đội nổi loạn, ép lão Hạ Lan Vương nhường ngôi trong đêm ấy, đến đây, cá sấu trở thành vua đại mạc!
Nhưng đến hiện nay, cũng không ai hiểu được, phế vật tựa như cá sấu làm sao trong lúc bất chợt có khả năng lật đổ vương quyền?
Quân Thiếu Tần cười cười, giọng nói lạnh nhạt nói: "Năm đó, lúc trẫm còn là Thái Tử, liền cùng cá sấu âm thầm kết minh, trẫm mới chân chính là đồng minh cá sấu! Trẫm cầu xin phụ hoàng thả hắn trở về Hạ Lan, trợ giúp hắn đoạt được vương vị, hôm nay đúng là lúc hắn báo đáp trẫm!"
Gia Cát Thanh Phượng không phải người ngu, lúc này nghĩ lại tâm tư hiểu rõ, đột nhiên cặp mắt mở to ra: "Thì ra tất cả đều là vạn tuế cùng cá sấu thiết lập ván cờ này! Do cá sấu dẫn Ô Hoàn xâm chiếm, mượn cuộc chiến Ô Hoàn, chôn vùi Tiêu gia nơi mặt trận!"
Nhìn Đế Vương trẻ tuổi trước mắt, đột nhiên tự đáy lòng nàng thấy may mắn, mình không phải kẻ địch của hắn, người này thực quá giảo hoạt rồi, năm đó, hắn còn là thái tử, còn chưa bắt đầu lợi dụng Tiêu gia, cư nhiên cũng đã trù mưu ngày sau diệt trừ Tiêu gia như thế nào!
Lúc này Tiêu Đạo Thành là gặp khó khăn, khó khăn của hắn là quá lơ là, Quân Thiếu Tần đối với Tiêu gia phong thưởng lớn, xin gì được nấy, nếu như hắn mong muốn, một đạo thánh chỉ, bỏ quên Vân Tĩnh Hảo, hắn liền cho rằng Quân Thiếu Tần "Yếu thế", lại không biết, những thứ "Yếu thế" này của Quân Thiếu Tần, cũng chỉ có một mục đích, chính là muốn tê dại hắn, để cho hắn mất đi tính cảnh giác, tạo điều kiện thuận lợi bước vào cái bẫy đã bố trí trước đó!
Từ đấu đến cuối Quân Thiếu Tần đều bình tĩnh: "Vô số lần Ô Hoàn bại trong tay Thiên triều ta, đối Thiên triều hận thấu xương, cá sấu giả vờ mời bọn họ liên thủ tấn công Thiên triều, tự nhiên ăn nhịp với nhau. Mà Tiêu Đạo Thành không muốn rời bỏ quyền hành, nhất định tự mình xuất chinh, hắn cho rằng Ô Hoàn là nước nhỏ, mấy vạn kỵ binh không đủ gây sợ, lại không biết, chờ đợi hắn, chính là năm mươi vạn thiết kỵ Hạ Lan!"
Hắn đang nói đến đó, Tiểu Thuận Tử ngoài điện bẩm: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương sắp xếp cho ngài thị tẩm Ánh Nguyệt tiểu chủ, tiểu chủ đã tắm rửa thay quần áo, đang hầu giá (vua) tại tẩm điện. . . . . ."
Chẳng biết tại sao, đột nhiên ngực Gia Cát Thanh Phượng có chút buồn bực, câu môi dưới, rồi sau đó điều chỉnh ra một nụ cười tự nhiên, mặt hướng Quân Thiếu Tần: "Tối nay vạn tuế thật là có diễm phúc, ddienđ^l^quuyđ*n- thần sẽ không quấy rầy vạn tuế. . . . . ."
Giọng điệu kia của nàng, mới nghe, lại có một chút như làm nũng ý tứ oán trách! Quỷ thần xui khiến, lại khiến Quân Thiếu Tần nhớ lại lúc Vân Tĩnh Hảo hơi cáu bộ dáng chu mỏ đáng yêu, nước trơn bóng trên đôi môi đỏ thắm kia . . . . . . Chọc cho tâm hồn người chập chờn không thể tự chủ!
"Vạn tuế?" Gia Cát Thanh Phượng thấy hắn không hiểu sao phân tâm, trên mặt lại đỏ bửng một mảnh, còn tưởng rằng hắn bệnh, ngón tay lạnh lẽo liền rơi xuống trên trán hắn: "Ngài không sao chứ?"
Trong lúc đó hai người dựa vào quá gần, hơi thở hai bên quấn quít cùng nhau, lộ ra một loại thân mật quỷ dị, Quân Thiếu Tần khẽ chau mày, theo bản năng bắt được cổ tay nàng, giọng điệu đã không giống bình thường như vậy vững vàng: "Trẫm không có việc gì. . . . . ." Hắn nắm cổ tay nàng, vốn là muốn nàng ra bên ngoài thôi, thế nhưng da thịt trắng trẻo trơn bóng , tiếp xúc lại hết sức bóng loáng, loại cảm giác đó giống như đã từng quen biết, càng phát ra mãnh liệt, vì vậy, đẩy tay ra ngoài, biến thành vào trong lòng ———- hắn không có ý khác, chính là nghĩ nhìn lại cẩn thận một chút!
Gia Cát Thanh Phượng ngây ngô, trong nháy mắt này, có hai tiểu thái giám bưng nước trà cùng chậu nước đá vào điện, không cẩn thận liền thấy được một cảnh tượng mập mờ như vậy ———-thống lĩnh vệ cấm quân mới nhậm chức, "Hắn" thân mình kiều nhỏ, cư nhiên trong ngực hoàng đế bệ hạ! "Hắn" cổ tay tuyết trắng, đang bị hoàng đế bệ hạ nắm vững vàng, không đành lòng buông ra!
Hai người xui xẻo này bộ mặt tiểu thái giám hoảng sợ giống như nhìn thấy lũ lụt thú dữ, nơm nớp lo sợ hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng toát ra một cái ý nghĩ ———– vẫn nghe nói qua, tiền triều thịnh hành nam phong, nhưng không ngờ, hoàng đế bệ hạ oai hùng lạnh lùng cũng có ham mê này! Chuyện này bị bọn họ nhìn thấy, làm không tốt là phải bị diệt khẩu!
Tốt, hiện Quân Thiếu Tần không có tâm tình diệt khẩu, đẩy Gia Cát Thanh Phượng, trong lòng hắn cực kỳ phiền não, hiện hắn cũng hoài nghi mình là không phải thật có vấn đề! Lắc đầu, bỏ cái ý tưởng đáng sợ này đi, hắn thất vọng vuốt mặt, kéo bước chân nặng nề ra khỏi Ngự Thư phòng.
Hắn thế nào cũng nghĩ không thông, rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, tại sao liên hệ lão tướng Gia Cát Thanh Phượng cùng Vân Tĩnh Hảo cùng nhau?
Tiểu Thuận Tử phía sau hắn, bẩm báo hắn chuyện Vân Tĩnh Hảo không mang thai, hắn nghe xong, chỉ chần chừ trong nháy mắt, ngay sau đó liền đi lòng vòng, lại một đường đi tới Cầm Sắt điện, lúc này Tiểu Thuận Tử sốt ruột, không thể không nhắm mắt nhắc nhở hắn: "Hoàng thượng, ngài quên? Ngài hạ chỉ, phạt cấm túc Vân nương nương. . . . . ."
"Trẫm không quên." Quân Thiếu Tần không ngừng bước, mặt mày bất động, rất là đúng lý hợp tình: "Trẫm cấm chân nàng, cũng không cấm chân mình!"
"Nhưng hoàng thượng, Ánh Nguyệt tiểu chủ vẫn chờ ngài đấy. . . . . ."
"Hoàng thượng. . . . . ."
Tiểu Thuận Tử tiếp tục tận tình khuyên bảo, Quân Thiếu Tần lại giống như căn bản không nghe, vì vậy Tiểu Thuận Tử thấp thỏm sử dụng đòn sát thủ: "Hoàng thượng, ngoài Cầm Sắt điện, nhưng còn có thị vệ coi chừng đấy, lúc này ngài đi qua, không biết ngày mai sẽ truyền ra lời đồn đãi gì, ngôn quan lại nói, là Vân nương nương quyến rũ ngài. . . . . ."
Hắn nói tới chỗ này, ánh mắt Quân Thiếu Tần giống như một đạo lợi kiếm đánh tới hắn, làm cho hắn sợ đến cuống quít cúi đầu, một cái chớp mắt tiếp theo, chợt nghe Quân Thiếu Tần nói một tiếng: "Chờ nơi này!", lúc ngẩng đầu, thì hắn có chút choáng váng, mắt trợn tròn!
Nhìn bóng dáng màu vàng sáng thoải mái leo tường mà vào đó, hắn cứng rắn nuốt trở lại tiếng kêu sợ hãi sắp nói ra, vẻ mặt dại ra hoàn toàn hết chỗ nói rồi, hắn hầu hạ Quân Thiếu Tần nhiều năm, tới hôm nay mới biết, Quân Thiếu Tần vẫn còn có thiên phú làm tặc!
Lại nói Quân Thiếu Tần, sau khi hắn leo tường tiến vào, cẩn thận tránh được cung nhân gác đêm đã ngủ say, sau khi xác định an toàn, mới ngựa quen đường cũ chợt tiến vào tẩm điện Vân Tĩnh Hảo, hoàn toàn không có chút tiếng vang. . . . . .
Mà một lát, Vân Tĩnh Hảo còn chưa ngủ, đang dưới đèn tràn trề thích thú đan cành liễu, động tác trong tay không ngừng, hai ba lần, một con Tiểu Miêu mũm mĩm liền xuất hiện trước mắt, Tiểu Miêu đần độn tròn vành vạnh kỳ cục, nàng nhìn vui vẻ, khẽ cười duỗi tay tới trong đĩa đồ sứ tinh tế, nhặt một quả nho đang muốn bỏ vào trong miệng, nhưng đột nhiên trong lúc đó, đèn lại tắt, nàng sợ hết hồn, gọi Cẩm Nhi mấy tiếng, một cái chớp mắt tiếp theo, tay nàng liền bị một vật ấm áp thấm ướt ngậm vào, đầu ngón tay bị liếm cắn truyền đến tê dại. . . . . .