Quả nhiên, có thị vệ báo lại, lang kỳ của Khả Hãn Hạ Lan Cá Sấu đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đô Thành, thừa dịp triều ta nội loạn, vài chục vạn thiết kỵ Hạ Lan giết tới dưới thành, mạnh mẽ tấn công cửa thành!
Lúc này đã gần đến tảng sáng, ánh lửa nhuộm đỏ giống như sắp thiêu đốt hết cả bầu trời đêm, nơi xa xa tiếng hô "Giết" rung trời, tiếng thanh gỗ lớn đụng vào cửa thành vang ầm ầm truyền đến, như có thiên quân vạn mã bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm ngay chỗ yếu hiểm mà đánh tới!
Thị vệ ở chung quanh cũng nắm chặt bội đao trong tay, từng khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên sự kiên nghị, sát khí bức người, vì cuộc chiến sắp tới mà bất chấp!
Quân Thiếu Tần không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn lãnh khốc trấn định như thường, Tiểu Thuận Tử mang ghế dựa đến, Vân Tĩnh Hảo dìu hắn ngồi xuống, ngay lập tức có thái y lên kiểm tra, giúp hắn xử lý vết thương trên đùi.
Đợi đến giờ Thìn, lại có cấp báo, Hộ Quốc Tướng Quân Bùi Dũng ở ngoài thành lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bất ngờ tấn công đại quân Hạ Lan, lấy lực lượng của một người giết hơn trăm quân địch, hơn nữa còn ra trước trận tiền chém giết chủ tướng Cáp Mục Na của Hạ Lan, làm đại quân Hạ Lan tổn thương nguyên khí nặng nề, đánh cho Cá Sấu một đòn cảnh cáo, nhất thời tình thế nghịch chuyển, quân ta chiếm hết thượng phong!
Trưởng công chúa sợ hãi cả kinh, nàng vốn là còn trông cậy vào Cá Sấu có thể tiến sát vào trong thành, thay nàng vãn hồi bại thế, lại không nghĩ rằng, thiết kỵ của Cá Sấu được xưng là bách chiến bách thắng, vậy mà lại vô dụng như vậy!
Cái này không ngờ lại ngoài dự đoán của mọi người, quả thực là hoang đường giống như ác mộng!
Khuôn mặt Quân Thiếu Tần không thay đổi liếc nàng một cái: "Cho đến bây giờ cô vẫn cho rằng Cá Sấu là đồng minh tốt nhất của người? Người cho rằng hắn công thành là vì giúp người cải triều hoán đại? Người là trưởng công chúa của Thiên Triều, đương nhiên hắn sẽ nhường người ba phần, nhưng nếu muốn hắn vì người mà rơi đầu chảy máu, thì ngay cả kẻ ngu cũng sẽ không tin! Người tự cho là thông minh, hoặc là chết không có chỗ chôn, hoặc là làm giá y (áo cưới) cho người khác ———- cô cảm thấy, người là loại nào?"
Trưởng công chúa nghe vậy trong lòng giận dữ, cặp mắt như muốn phóng hỏa, vô vọng vùng vẫy, lại đột nhiên cầm đao đánh tới, thị vệ cuống quít rút đao ra, gắt gao đè nàng lại! [email protected]đ*l!q&d^n
Quân Thiếu Tần cười nhạt: "Nếu cô không tin, không ngại theo ta đi lên đầu tường xem một chút, xem xem đồng minh tốt nhất của người đến tột cùng là người thế nào!"
Hắn dứt lời, liền lệnh khởi giá, đứng lên khỏi ghế, nhất thời Vân Tĩnh Hảo sợ ngây người, cuống quít khuyên can: " Bây giờ người không thể di động, thái y mới vừa kẹp thanh nẹp cho người, dùng kim châm cầm máu, nhưng ngàn vạn lần không thể cử động nữa!"
"Không có việc gì, chút thương thế này không coi vào đâu......" Quân Thiếu Tần cười trấn an nàng, cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, đặt trên môi mình, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Trước tiên nàng trở về Cầm Sắt điện nghỉ ngơi, an tâm chờ ta trở lại."
Vân Tĩnh Hảo lại lắc đầu, con mắt chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nước mắt chảy xuống: "Chàng đừng rời khỏi chúng ta, nếu như lúc trước thiếp không có chạy ra khỏi Càn Nguyên điện, chúng ta có lẽ đã âm dương cách biệt! Nếu như chàng nhất định phải đi, thiếp sẽ đi với chàng, chàng đừng làm cho thiếp sợ, chàng để cho thiếp theo chàng, có được hay không?"
Quân Thiếu Tần thở dài, vén tóc mai cho nàng, ánh mắt lưu luyến rất lâu trên mặt nàng, rốt cuộc, dắt tay của nàng thật chặt đi tới ngự liễn, bàn tay của hắn lớn như vậy, hoàn toàn cầm lấy tay nàng, không dám buông ra nửa phần.
Ngoài thành, đại quân Cá Sấu còn đang cùng Bùi Dũng kịch chiến, trên chiến trường đã là máu chảy thành sông, thây chất thành núi, máu tươi quanh co chảy vào trong Kim Thủy Hà, tiếng kim thiết giao kích, từng tiếng chấn đắc màng nhĩ người vang lên ong ong, vô số binh lính mặc áo giáp Hạ Lan nặng nề té ngã trên đất, máu tươi tung tóe như sương!
Kịch liệt giao chiến vẫn kéo dài đến giờ Dậu, Cá Sấu liên tiếp bại lui, một đường bị bức về dưới thành, A Thú chỉ huy tác chiến trên thành, nhẹ nhàng vung tay lên, cung nỗ thủ liền cùng nhau nhắm ngay mặt đất, tiếp theo một cái chớp mắt, vạn tên cùng bắn, mũi tên xé gió nhanh như mưa rào, nhất thời đại quân Hạ Lan hoàn toàn đại loạn, phát ra một hồi tiếng quỷ khóc sói gào!
Đại quân Hạ Lan tung hoành đại mạc Bắc Cương, nhưng ở Thiên Đô thành, lại cảm nhận được tuyệt vọng trước nay chưa từng có!
Cá Sấu nhìn thi thể và máu tươi đầy đất, thở hổn hển, hận đến cặp mắt cơ hồ khóc ra máu!
"Cá Sấu, bỏ vũ khí xuống đi, ngươi đã không còn đường lui nữa rồi!" Quân Thiếu Tần đứng trên thành cười dài một tiếng, thân hình sừng sững giống như thiên thần.
"Hoàng đế vui mừng quá sớm rồi, Bổn Hãn còn chưa có thua đâu!" Cá Sấu giương mắt nhìn lên, ngay sau đó cười to lên, ánh mắt như chim ưng nhìn về phía Vân Tĩnh Hảo bên cạnh Quân Thiếu Tần, thần sắc trên mặt lại biến thành vẻ trêu chọc: "A Hảo, Bổn Hãn đối với nàng tốt như vậy, tại sao nàng còn phải trở lại bên cạnh hắn? Chẳng lẽ nàng quên ước định giữa chúng ta? Nếu quên, Bổn Hãn cũng nguyện ý ước định với nàng một lần nữa!"
Hắn giơ tay lên, song chưởng hỗ kích, lập tức liền có binh lính Hạ Lan áp giải một thiếu niên áo trắng bị trói gô tiến lên, sắc mặt thiếu niên đó tái nhợt gần như hôn mê, chính là Niệm Sơ!
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo cuồng loạn, hết sức ổn định tâm trạng làm cho mình trấn định lại, liền nghe Cá Sấu ở xa xa giương cao giọng nói: "Trưởng công chúa nói kiếm thuật của nàng rất cao, ta cũng không tin, không bằng chúng ta ở chỗ này so đấu một chút, nếu như nàng thắng, ta liền thả Quân Niệm Sơ, khuất phục xin quy hàng! Nếu như nàng thua, ta cũng sẽ thả Quân Niệm Sơ, nhưng y theo ước định của chúng ta lúc trước, nàng phải làm vương hậu của ta, hôm nay ta chết, nàng cũng phải chết cùng với ta, cùng ta đồng sinh cộng tử! Như thế nào?"
"Câm mồm!" Lời của hắn khiến cho Quân Thiếu Tần tức giận, lập tức liền phân phó cung nỗ thủ chuẩn bị, theo lệnh của hắn, hai nhóm cung nỗ thủ lập tức lắp tên nhắm ngay dưới thành, bao phủ Cá Sấu và Quân Niệm Sơ trong phạm vi bắn giết của cung nỏ, đầu tiễn được sắt luyện chiết xạ ra tia sáng lạnh chói mắt, chỉ cần nháy mắt là sẽ bắn hai người này thành con nhím!
Cùng đứng trên thành, trong lòng trưởng công chúa cả kinh, cũng không biết hơi sức ở đâu ra, hai tay lại tránh thoát được trói buộc của dây thừng, chợt nhào tới dưới chân Vân Tĩnh Hảo, rưng rưng kêu khóc: "A Hảo cứu mạng! Cứu cứu Niệm Sơ, ta thực sự xin lỗi con, ta thật sai lầm khi tin tưởng Cá Sấu, ta để cho hắn thay ta chăm sóc Niệm Sơ, lại không nghĩ rằng hắn lại phát rồ như thế...... Ta van cầu con, Niệm Sơ là đệ đệ ruột của con, là huyết mạch của A Cha con, con cứu cứu hắn đi!"
Vân Tĩnh Hảo hơi thở hỗn loạn, trước mặt bỗng tối sầm, cơ hồ đứng không vững, trông thấy bộ dáng nhếch nhác chịu nhục của Niệm Sơ, chẳng biết lúc nào nước mắt đã sớm chảy đầy hai gò má.
Dưới thành, Cá Sấu nhìn Niệm Sơ, âm điệu đùa giỡn chậm rãi lạnh lùng truyền đến, từng câu từng chữ, lọt vào tai âm lãnh mà rõ ràng: "Quân Niệm Sơ, tỷ tỷ của ngươi thì ở phía trước, còn không cầu xin nàng tới cứu ngươi? Bổn Hãn chỉ cần tỷ tỷ của ngươi, một mạng đổi một mạng, nếu nàng chịu bồi Bổn Hãn cùng chết, Bổn Hãn liền thả ngươi, ai cho tỷ tỷ ngươi là nữ nhân mà Bổn Hãn thích đến tận xương cơ chứ!"
Niệm Sơ quỳ dưới đất, thần trí từ từ mơ hồ, lại không biết từ chỗ nào sinh ra một đạo lực lượng, lại mạnh mẽ chống đỡ, đột nhiên ngửa đầu lên, la lớn: "Tỷ tỷ, ngươi đừng tới đây, mẫu thân sai lầm rồi, ta lại không thể sai lầm nữa, chết sống có số, ta không sợ, thật không sợ ———-"
"Được, khá lắm, không sợ chết!" Cá Sấu cười ha ha, nhìn Vân Tĩnh Hảo nói: "A Hảo, ngươi có một đệ đệ tốt, hắn có thể có phần dũng khí này, Bổn Hãn rất là bội phục! Chỉ là, ngươi nhẫn tâm nhìn hắn chết sao?"
Vân Tĩnh Hảo không nhẫn tâm, trong lòng như bị đao xoắn, nhưng lúc này, nàng lại không thể thỏa hiệp, nàng là nữ nhân của Quân Thiếu Tần, Cá Sấu nói lên yêu cầu như vậy, nói ra lời như vậy, buộc nàng đi xuống cứu người, là cố ý muốn gây khó dễ cho Quân Thiếu Tần, khiến Quân Thiếu Tần mất hết thể diện, hắn vì đả kích Quân Thiếu Tần mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Dù sao, nàng bị bắt cóc mấy ngày mấy đêm, có ai sẽ tin tưởng trong sạch của nàng?
Huống chi, xưa nay Cá Sấu như hồ ly xảo trá, nếu nàng tùy tiện ứng chiến, môt khi bị Cá Sấu ám toán, không chỉ không thể cứu được Niệm Sơ, ngay cả mình cũng sẽ trở thành lợi thế trong tay hắn!
Nếu Cá Sấu lấy nàng đến đòi thỏa hiệp với Quân Thiếu Tần, thua chính là toàn bộ thiên hạ!
Lúc này, trưởng công chúa vẫn còn giãy giụa kêu khóc, lại thấy Quân Thiếu Tần phất tay, lại lệnh cung nỗ thủ lui xuống, mở miệng lạnh nhạt nói với Cá Sấu: "Ngươi uy hiếp một cô gái yếu đuối như vậy, làm sao xứng là nam tử hán đại trượng phu? Nếu như ngươi thật sự muốn cùng người quyết đấu, trẫm đấu với ngươi!"
Cá Sấu trầm mặc trong chốc lát, trường kiếm trong tay không khỏi nắm thật chặt, mở miệng lần nữa, cũng là ngửa mặt lên trời cười to: "Cũng tốt, nếu ta thắng không nổi ngươi, lại nói thế nào ôm trọn Trung Nguyên to lớn này đây?"
Mắt thấy Quân Thiếu Tần xoay người đi, đột nhiên trái tim Vân Tĩnh Hảo đập nhanh hơn, trên đùi hắn có thương tích, làm sao có thể là đối thủ của Cá Sấu? Nàng lập tức liền muốn ngăn cản, Phúc bá ở bên cạnh ngăn nàng lại, nhẹ nhàng nói: "Nương nương yên tâm, hoàng thượng không có việc gì......"
Dưới thành, cả tràng nghiêm trang, yên lặng như tờ, Quân Thiếu Tần nhận lấy trường đao thị vệ đưa tới, hắn phất ống tay áo một cái, chuôi trường đao trong tay hắn giống như lưỡi dao thiên tướng, vận chuyển như gió, một mảnh tuyết quang lướt nhẹ qua, làm cho người ta hoa cả mắt.
"Cá Sấu, trẫm luôn luôn đối đãi với ngươi không tệ, coi ngươi như huynh đệ thủ túc, vì sao ngươi phải gây ra chi biến như ngày hôm nay?" Giọng nói của hắn cũng không lớn, nhưng lại giống như rồng gầm, mang theo sát khí nghiêm nghị tăng vọt.
Sắc mặt Cá Sấu tái đi, càng thêm nắm chặt kiếm trong tay: "Người Trung Nguyên các ngươi có câu, gọi là trời sinh Du sao còn sinh Lượng! Hôm nay, nếu như ngươi không thể lấy tánh mạng của ta, như vậy, giang sơn của ngươi, nữ nhân của ngươi, đều là của ta!" Trong khi nói chuyện, hắn nhìn lên thấy tư thế đứng yên của Quân Thiếu Tần, liền biết Quân Thiếu Tần bị trọng thương, trong lòng hắn nhất thời nhẹ nhõm sảng khoái vô cùng, trong mắt lợi mang chợt lóe, giành trước tiến tới, trường kiếm lăng không đánh tới, giống như linh xà múa nhanh mà ra, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta hoa cả mắt!
Một chiêu này của hắn cực kỳ đơn giản, lại thắng ở mau chuẩn ngoan độc, một kiếm thẳng dồn ép tới Quân Thiếu Tần, hiển nhiên, hắn là muốn lấy một chiêu giành thắng lợi!
Trên đùi Quân Thiếu Tần có thương tích, động tác có hơi chậm chạp, căn bản không thể tránh né, một kiếm kia đâm thẳng vào vai phải của hắn!
Cá Sấu thuận thế phi thân bắn lên, vứt kiếm, năm ngón tay như móng vuốt đánh úp về phía cổ họng của Quân Thiếu Tần, mấy động tác này làm liền một mạch, chỉ ở trong nháy mắt!
Trong đầu Vân Tĩnh Hảo chấn động, đẩy Phúc bá ra, muốn lao xuống đầu tường, nhưng lại thấy Quân Thiếu Tần đột nhiên chém ngang một dao, bức lui Cá Sấu, tiện tay vung trường đao ra, mạnh mẽ điên cuồng đánh tới, làm cuốn bay vạn vật xung quanh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, bên tai giống như một loại túi nước bị chọc phá, mở mắt ra lần nữa thì chỉ thấy Cá Sấu đang nắm lưỡi đao trước bụng cố sức lui trở về, dùng hết hơi sức toàn thân, chợt rút nó từ trong thân thể ra, cả người hắn xiêu vẹo, trên người lộ ra một lỗ thủng lớn y hệt miệng bát, máu thịt bắn tung tóe, đỏ tươi như san hô!
Thắng bại đã phân!
Là Quân Thiếu Tần thắng!
Trên thành, tiếng hoan hô của tướng sĩ như sấm động, tinh thần phấn chấn như điên, tiếng hô Ngô hoàng vạn tuế vang vọng khắp trời! A Thú thừa dịp mở cửa thành ra, lĩnh quân giết đi ra ngoài, cứu tướng quân Niệm Sơ trở lại!
Vân Tĩnh Hảo ngẩng đầu lên, vẫn kiên trì đến khi Quân Thiếu Tần trở lại, nhìn hắn càng đi càng gần, nàng muốn nhìn rõ dung nhan của hắn, nhưng mà rốt cuộc mệt mỏi mắt mở không ra, dưới chân mềm nhũn, cả người mệt rã rời ngã xuống đất, đã mất đi tri giác......
............
"Tiểu thư."
Giọng nói êm ái vang lên bên tai, Vân Tĩnh Hảo cẩn thận mở mắt ra, trước mắt chiếu ra khuôn mặt của Chu Nhan, đôi môi nàng khẽ động, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trong mắt Chu Nhan có lệ: "Tiểu thư đã hôn mê một tháng rồi, ta không yên lòng tiểu thư, liền tấu xin với hoàng thượng, vào cung chăm sóc tiểu thư."
"Ta ngủ lâu như vậy sao?" Trong lòng Vân Tĩnh Hảo bỗng rút chặt, ký ức đẻ non lúc trước đột nhiên xuất hiện trong đầu, chẳng lẽ lần này, kết quả giống nhau? Nàng nhất thời vạn phần hoảng sợ, hết sức ức chế tâm tư như sóng to gió lớn, chống giữ thân thể ngồi dậy, một phát bắt được tay Chu Nhan, rốt cuộc cũng ức chế không được giọng nói run rẩy: "Bảo bảo...... Bảo bảo có sao không?"
Chu Nhan cười đáp: "Tiểu thư yên tâm, thái y nói, bảo bảo hết thảy đều tốt."
Lúc này Vân Tĩnh Hảo mới thở phào nhẹ nhõm, bên tai chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Ta nói rồi, ngày còn dài, chúng ta một nhà ba người, làm sao bảo bảo lại có chuyện gì được?"
Chu Nhan quỳ xuống hành lễ, nhất thời trên đất người quỳ cả phòng.
Vân Tĩnh Hảo ngửa mặt nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thuận Tử đỡ Quân Thiếu Tần đi vào, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt đều là dịu dàng.
Nàng vùng vẫy xuống đất, dưới chân yếu ớt đứng không vững, hắn mở rộng hai cánh tay, dụi nàng vào trong ngực, như muốn dụi nàng thành nắm bùn, chặt đến mức làm cho nàng không thể thở......
Dận lúa sáu năm (dận: con cháu đời đời nối dõi gọi là dận; lúa: cây mạ, lúa), nhưng mới một năm đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn, đầu tiên là trưởng công chúa mưu nghịch phản quốc, cấu kết Cá Sấu mưu đồ ngai vàng giang sơn của điệt nhi mình. Ngày đó, Quân Thiếu Tần và Cá Sấu hạ quyết chiến ở trên Thiên Đô thành, Cá Sấu bị thương rất nặng, lại không hạ tử chiến, dẫn theo mấy trăm thân binh còn sống chạy thoát ra khỏi thiên la địa võng mà Quân Thiếu Tần bày ra, trở về đại mạc. Mà trưởng công chúa bởi vì tội mưu nghịch, theo luật, mặc dù thân phận nàng tôn quý, cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng quần thần lại thượng tấu với Quân Thiếu Tần, nói mặc dù trưởng công chúa tội ác tày trời, nhưng cuối cùng vẫn là cô cô của hoàng đế, nếu thật sự phải xử trảm, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng thánh danh của hoàng đế.
Quân Thiếu Tần chịu tiếp thu lời phê bình, giáng trưởng công chúa làm thứ dân, miễn cho tội chết.
Kết thúc cung biến kinh tâm động phách này, trong triều lại nhấc lên phong trào phế hậu lập hậu. Căn cứ vào việc sau khi trưởng công chúa bị phế làm thứ dân, thị vệ phụng chỉ lục soát phủ trưởng công chúa, lại phát hiện trong mật thất một bí mật tày trời ———- trong mật thất lại ẩn giấu một người nam tử dáng dấp rất giống Quân Thiếu Tần, sau khi nam tử đó chịu hình, lại khai ra mình cùng hoàng hậu có gian tình!
Chuyện này truyền ra, có các đại thần liên kết với nhau thượng tấu, thỉnh cầu phế truất hoàng hậu, lần nữa lập tân hậu! Còn có đại thần vì đón ý nói hùa theo tâm ý của Quân Thiếu Tần, lớn mật nói thẳng, vị trí Trung Cung không thể để lâu, Hoàng quý phi ôn lương hiền thục, người lại mang long mạch, có thể tấn lên vị trí Trung Cung!
Nhưng lời ấy lại gặp không ít phản đối từ cựu thần trong triều, Đại Học Sĩ Ngụy Trinh góp lời nói, có lời đồn đãi trên phố nói Hoàng quý phi là yêu hồ chuyển thế, hồ mị mê hoặc chủ, là thân chẳng lành, lời từ trong miệng người thiên hạ rất khó ngăn chặn, vì Thánh Đức của hoàng đế mà tính, không nên lập Hoàng quý phi làm hậu. Lại nói, Hoàng quý phi từng bị Cá Sấu bắt đi, làm mặt rồng bị long đong, Thánh Đức bị hư hỏng, nếu lập làm hoàng hậu, sẽ bị thiên hạ chỉ trích!
Sau khi Quân Thiếu Tần nghe xong, chỉ cười, như thế qua mấy ngày, rốt cuộc hạ chiếu phế hậu, cải lập Hoàng quý phi Vân Tĩnh Hảo làm hoàng hậu.
Theo đó, Tiểu Thuận Tử đến Tông Nhân phủ tuyên đọc chiếu thư phế hậu thì Tiêu Dung Thiển cự tuyệt không tiếp chỉ, lấy cái chết uy hiếp, nói muốn gặp Quân Thiếu Tần.
Quân Thiếu Tần đối với nàng đã hận đến cùng cực, đương nhiên không muốn trông thấy nàng nữa, nàng thấy không đạt được mục đích, lại muốn cầu kiến Vân Tĩnh Hảo, tất nhiên người của Tông Nhân phủ không để ý tới nàng, nàng liền không ăn không uống, tuyệt thực chờ chết, thậm chí còn đập đầu vào cột, quan coi ngục hết cách với nàng, chỉ đành phải buộc chặt cố định nàng ở trên giường, không để cho nàng có khả năng nhúc nhích!
Lúc này, thân thể Vân Tĩnh Hảo đã lớn hơn trước, trải qua những ngày dưỡng thai nhàn nhã mà bình yên, ngày hôm đó, một ngày đẹp trời, nàng được Chu Nhan đỡ, ngồi trên kiệu liễn, một đường đi tới Tông Nhân phủ.