Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

3

Mánh khóe giả vờ đáng thương của Mạch Khiết quả nhiên là có tác dụng, hai ngày sau, Tiêu Ly đã gọi điện thoại cho cô nói cảm ơn Mạch Khiết đã chăm sóc anh, anh đã khỏe lại rồi, nói rằng buổi tối muốn đến nhà Mạch Khiết cảm ơn cô.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, liệu có thể nào...

Trái tim Mạch Khiết rộn ràng, vội vàng nhận lời anh.

Mạch Khiết gọi ngay Lý Mộng Long đến phòng làm việc của mình, nói thẳng luôn cho anh ta biết việc xảy ra ở nhà Tiêu Ly và việc tối nay Tiêu Ly sẽ đến nhà mình, và hỏi xem mình cần phải làm thế nào để "đối phó" với anh ấy.

Lý Mộng Long nhìn Mạch Khiết cười vẻ ranh mãnh:

- Đối phó với đàn ông thì còn có chiêu thức gì, làm ướt cơ thể thôi!

Mạch Khiết lườm anh ta một cái:

- Xin đừng có dùng bụng dạ háo sắc của anh để đo lòng quân tử. Tiêu Ly không phải là một người đàn ông tầm thường, chiêu đó của anh không có tác dụng gì đâu.

- Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì sẽ có tác dụng trừ khi anh ta không bình thường.

Anh ta nghĩ một lát, nói:

- Cô cần phải để lại chút manh mối ở trong phòng để anh ta biết được trong những năm qua cô vẫn luôn nhớ mong anh ta nhưng chú ý không được làm quá lộ liễu. Anh ta là người rất dễ mềm lòng, khi cô đến thăm anh ta phải chịu sự ấm ức, vậy thì cô cần phải giả vờ đáng thương cho đến cùng, để cho sau này anh ta nảy sinh một cảm giác đề phòng theo bản năng đối với cô gái kia, để anh ta nghiêng hẳn về phía cô. Còn nữa, anh ta chẳng phải là rất chung tình sao, cô hẳn dò hỏi anh ta dạo này chuyện tình cảm có được thuận lợi hay không, như vậy mới biết được liệu cô còn có hy vọng để chen vào được không?

Mạch Khiết liên tục gật đầu, anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói:

- Được rồi, để tôi lại trốn làm một lần nữa, bây giờ tôi sẽ đến nhà cô để bố trí hiện trường giúp cô.

Lý Mộng Long là kiểu người vốn không thể nào ngồi yên trong văn phòng được, thường ngày vẫn luôn nghĩ cách để trốn làm, lần này vừa vặn nắm bắt được cơ hội, dù sao con người này từ trước đến giờ chưa bao giờ làm việc gì tốn công vô ích.

Họ cùng bước ra ngoài, gặp Lâm Đại ở hành lang, ánh mắt của cô ta sáng rực, hiện rõ hàm ý "nhất cự ly". Mạch Khiết cứ thế đi qua cô ta như thể không nhìn thấy gì, còn Lý Mộng Long dừng lại khen ngợi chiếc váy dây màu đen cô ta mặc hôm nay trông thật đẹp đẽ gợi cảm. Mạch Khiết ấn cầu thang máy đợi mấy phút liền, mới thấy anh ta đủng đỉnh bước đến.

Mạch Khiết giễu cợt:

- Anh muốn làm trưởng ban biên tập làm gì chứ, vậy thì thật lãng phí nhân tài, thực ra anh thích hợp nhất là làm giám đốc bộ phận PR, lần sau nhất định tôi sẽ đề nghị với sếp mở thêm bộ phận này.

Lý Mộng Long nói:

- Bây giờ ở trước mặt sếp cô còn có quyền để phát ngôn sao? Tôi thấy cô không được sủng ái bằng Lâm Đại.

Mạch Khiết "hừ" một tiếng, không trả lời.

Cần phải thừa nhận rằng, hiện tại đúng là sếp tin tưởng vào Lâm Đại hơn một chút, mặc dù Mạch Khiết không gây ra chuyện gì, nhưng với hạng mục mới xuất bản đến thời điểm này vẫn chưa nhìn thấy thành tích, chỉ mới bước vào đầu tư, đương nhiên ông ta sẽ có tâm lý phòng bị và thiếu tin tưởng đối với Mạch Khiết.

- Tôi tin rằng tất cả mọi việc chỉ là tạm thời thôi. – Mạch Khiết trầm giọng.

Anh ta nói luôn không một chút ngại ngần:

- Chẳng sao đâu, tôi có đường lùi rồi, hiện giờ cô chẳng phải cũng đang đi tìm đường lùi sao? Nếu như tìm được một người đàn ông để lấy, cũng coi như đường lùi cuối cùng của phụ nữ rồi.

Mạch Khiết cười khẩy:

- Lý Mộng Long, anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh là gì không? Anh thực sự là một người mang chủ nghĩa ích kỉ, chỉ biết lợi ích của mình, làm bất cứ việc gì anh cũng phải tính lợi ích của mình trước, kể cả trên phương diện tình cảm, riêng tình cảm của tôi đối với Tiêu Ly, là chưa bao giờ suy nghĩ đến bản thân mình, tôi yêu một người, chỉ là yêu, không có nguyên nhân, cũng không suy xét đến hậu quả.

Anh ta bĩu môi, trong ánh mắt thể hiện sự bất cần. Việc này, họ đúng là không thể giao lưu với nhau, họ giống như là hai sinh vật khác nhau đến từ hai tinh cầu, cách nhìn nhận về tình yêu hoàn toàn khác biệt, hơn nữa mãi mãi sẽ không có thời khắc giao thoa.

Nhưng, Mạch Khiết nghĩ ngợi vẻ bi thương, mình là người mang chủ nghĩa tình yêu lí tưởng thực không ngờ lại phải dựa vào một người theo chủ nghĩa lợi ích cá nhân để theo đuổi người mình yêu, hơn nữa thực sự cũng đã chứng minh phương pháp của anh ta rất có tác dụng.

Mạch Khiết tự an ủi mình, có đôi khi con người để theo đuổi một mục đích thuần khiết cũng phải trả giá rất đắt.

Lý Mộng Long đến căn hộ chung cư của Mạch Khiết, lướt nhìn quanh căn phòng một lượt, giơ tay ra:

- Đưa ra đây nào!

- Đưa cái gì?

- Đồ ngốc, là thứ có liên quan đến người đàn ông đó.

Mạch Khiết nghĩ một lát, lấy từ trong vali ra một cuốn nhật kí cũ rích.

Cuốn nhật kí này khá dày, Mạch Khiết đã viết nó hồi học cấp 2, cũng có thể coi là cuốn sổ ghi chép toàn bộ tình cảm, rất nhiều đoạn viết đều hồi ức và tưởng tượng quãng gian ở bên cạnh Tiêu Ly.

Bây giờ xem ra, những nét bút xiên vẹo đó, những câu chữ thể hiện tình cảm nũng nịu đó, thật khiến người ta toát mồ hôi vì xấu hổ.

Lý Mộng Long tiện tay lật giở, vừa xem vừa bật cười, xem đoạn này viết những gì này, khiến người ta phì cả cơm ra mất – Hôm nay, lá cây phong ở trong trường mà mình tưởng đã chết khô, đột nhiên lại xuất hiện, màu lá cây đã biến thành màu đỏ, nhìn những chiếc lá màu đỏ đồng đó, nếu như có thể cùng với anh Tiêu Ly đứng ở dưới gốc cây để đếm những chiếc lá rụng, cuộc sống sẽ đẹp đẽ biết bao, a, người em yêu ơi, anh đang ở đâu...

Khuôn mặt Mạch Khiết bỗng chốc đỏ ửng, vội vàng giành lấy cuốn sổ nhật kí từ trong tay anh ta:

- Anh thật là, có biết tôn trọng quyền riêng tư của người ta không? Sao lại tùy tiện mở xem nhật kí của người khác thế?

Anh ta giơ hai tay ra:

- Tôi không xem thì sao có thể biết được nó mùi mẫn như thế nào chứ?

Anh suy nghĩ loanh quanh trong phòng, lấy một chiếc gối ôm ở trên ghế sofa nhét cuốn nhật kí xuống gối ôm.

- Nhớ đấy, đợi khi anh ta đến, để anh ta ngồi xuống vị trí này, sau đó cô tìm lí do nào đó để tránh đi, để anh ta vô tình phát hiện ra là tốt nhất... – Anh ta cúi đầu thì thầm bên tai Mạch Khiết.

Mạch Khiết vừa nghe vừa liên tục gật đầu.

Mạch Khiết cuối cùng cũng đã hiểu, trên thế giới này muốn làm một công tử phong lưu đa tình cũng cần phải có năng khiếu. Công tử phong lưu đa tình có thể làm cho những con vật săn bắt của mình thần hồn điên đảo, nếu như không có mấy món tài nghệ thì không thể hoàn thành được.

©S’TENT

Anh ta lại bày mấy bức ảnh chụp một mình của cô ở những nơi dễ nhìn nhất trong nhà, ý tứ là muốn ám chỉ cho người ta biết cô ấy đang "độc thân", giữ mình trong sạch.

- Ồ, quên mất, còn có một việc quan trọng nhất, để giáo sư tình yêu tôi đây dạy dỗ khai sáng cho cô.

Anh vực người cô đứng thẳng dậy, ánh mắt rừng rực chăm chú nhìn cô, đột nhiên cúi miệng ghé sát vào đôi môi đỏ tươi của cô.

Mạch Khiết vội vàng đẩy mạnh anh ta ra:

- Anh muốn làm gì chứ?

- Gì thế, cô không nhận ra sao? Tôi muốn nói cho cô biết cách để cô hôn nam giới.

- Hôn... hôn nhau? – Mạch Khiết lắp bắp.

- Đúng vậy, nhanh lên nào! – Hai tay anh giữ chặt cô, kéo cô đến trước mặt mình, sau đó lại cúi đầu một lần nữa...

Mạch Khiết bất giác nhắm mắt lại, trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô có thể cảm thấy anh ta càng lúc lại càng tiến lại gần mình, mùi hương violet thoang thoảng.

Khi đôi môi của Lý Mộng Long cách môi cô khoảng chừng ba xen-ti-mét thì đột nhiên ngừng lại, anh nói trầm giọng:

- Khi anh ta hôn cô, cô cứ như thế này, nhắm mắt lại, ngước mặt lên: dịu dàng đón nhận... – Anh đột nhiên cảm thấy cổ họng khó chịu, một số từ không thốt ra được.

Lý Mộng Long, ngươi làm sao thế nhỉ? Ngươi đã hôn biết bao cô gái, tại sao lần này lại có cảm giác khác lạ như vậy? Ngươi chỉ là giáo sư tình yêu, đây là đang huấn luyện cho học sinh, tại sao ngươi lại khao khát được hôn lên đôi môi ngát hương này chứ?

Anh từ từ đẩy cô gái ở trong lòng mình ra, hai người đều trở nên hơi ngượng ngùng mất tự nhiên.

- Đã hiểu chưa? Đã hiểu cách hôn nam giới như thế nào chưa? Chưa bao giờ thấy cô gái nào ngốc nghếch như cô. Ngoài cái lần bị tôi hôn trộm, tôi dám khẳng định cả đời này cô chưa được người đàn ông nào hôn cả.

Mạch Khiết mặt đỏ bừng, hét lên:

- Anh, anh nói bừa, tôi đâu đến nỗi là người phụ nữ tồi tệ như vậy...

Thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, Mạch Khiết không định đấu khẩu với người đàn ông nhàm chán này thêm, cô đuổi anh ta đi.

Khi anh đi đến cửa, quay đầu lại nói với cô:

- Tổng biên tập Mạch, tôi đã nắm giữ của cô bao nhiêu bí mật như vậy, cô không chút lo lắng tôi sẽ dùng việc này để uy hiếp cô thăng chức cho tôi sao?

Mạch Khiết chau mày:

- Con người anh liệu có thể đừng thực dụng như thế được không? Tất cả mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên không được sao? Nếu không có năng lực, thăng chức cho anh thì anh cũng làm không tốt.

Sau đó, không đợi anh ta trả lời, cô bèn đóng thình cửa lại.

Thực ra Mạch Khiết cũng không phải là không nghĩ tới việc để Lý Mộng Long làm trưởng ban biên tập, chỉ là thời gian anh ta đến M Beautiful chưa lâu, hơn nữa cũng không biết chức vụ tổng biên tập tạp chí M Beautiful phiên bản mới này của mình có thể duy trì được bao lâu?

Thực ra việc Lý Mộng Long thăng chức chắc chắn chỉ là việc sớm muộn mà thôi, trong tay anh ta có con át chủ bài Kha Đậu thì còn lo không có tiền đồ ở M Beautiful sao?

Nhưng Mạch Khiết rất ghét cái hình ảnh vô lại giơ tay ra đòi chức tước của anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui