1.
Phù thủy xui xẻo đó chính là tôi.
Tôi ghét nhất là bọn con nít, nhất là đứa con nít tóc vàng mắt xanh đầu đội vương miện nhỏ đó.
Trông thằng bé đó giống hệt cái người sâu trong ký ức của tôi.
Binh lính bắt tôi lại, nói tôi b.ắt c.óc trẻ em, cần phải đưa đi hành quyết.
Cổ họng tôi tự nhiên hơi cứng lại.
Trăm năm trước khi tôi còn là một phù thủy nhỏ chưa trải sự đời, tôi cũng từng bị bắt đi hành quyết.
Lần này lại nữa đấy à?
Binh lính muốn lôi thằng bé ra khỏi người tôi nhưng thằng bé cứ ôm chặt đùi tôi nhất quyết không buông.
Ánh mắt thằng bé kiên định nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Đưa tôi đi.”
Vẻ mặt tôi đầy kháng cự:
“Đừng làm vậy, chúng ta không thân...”
Tôi không muốn gặp rắc rối, tôi chỉ muốn sống như một người tàng hình cho đến cuối đời, tôi chỉ còn sống được 1.700 năm nữa.
“Bọn họ tới đây là muốn giết tôi. Nếu cô cứu tôi, tôi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô. Tôi lấy danh nghĩa hoàng thất mà thề!”
Nghe nói nhà vua băng hà, vương quốc loạn lạc, hoàng tử bị mẹ kế truy lùng, xem ra chuyện đó là sự thật.
Bọn lính chỉ tìm cớ tách hai chúng tôi ra và giết chúng tôi.
“Hoàng tử, không ngờ có một ngày ngài lại nhờ một tên ăn xin hôi hám đến giúp đỡ, đây thực sự là một chuyện cười lớn.”
Các binh sĩ cười không ngừng, tiểu tử này có vẻ có chút xấu hổ.
Nhưng cậu ta thực sự không có lựa chọn nào khác.
Cứu hay không xen vào chuyện của người khác đây?
Thôi kệ đi, xem như tích đức mỗi ngày vậy.
Tên lính đang cười kia bị cú đấm của tôi hạ gục, tôi cố hết sức cải trang thành cao thủ quyền anh và gắn ma thuật vô hình vào nắm đấm của mình.
Dùng sức mạnh, đấm vào thịt, xô ngã bọn lính, tóm lấy đứa nhóc dưới cánh tay rồi bỏ chạy!
Mỗi phù thủy đều có tên riêng và được gọi theo chức năng của sức mạnh ma thuật của mình.
Những người có sức mạnh ma thuật có thể duy trì sự bất tử được gọi là Phù thủy Vĩnh hằng, những người có sức mạnh ma thuật có thể điều khiển thực vật được gọi là phù thủy rừng rậm, và tôi, người có sức mạnh ma thuật không thể phá hủy, được gọi là phù thủy đáng sợ nhất trong lịch sử.
Thường được biết đến với cái tên Phù thủy hủy diệt.
Có tin đồn rằng tôi có thể san bằng núi sông chỉ bằng một cái vẫy tay, thậm chí phá hủy các thành phố và chiếm giữ các quốc gia chỉ bằng một tay.
Nếu tôi phát hiện ra kẻ tung tin đồn về mình, tôi sẽ là người đầu tiên bóp chết hắn!
Tôi đã lẩn trốn hàng trăm năm chỉ mong người ta quên tôi, hoặc tốt nhất là nghĩ rằng tôi đã chết.
Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo
Họ nói tôi là phù thủy đáng sợ nhất thế giới và phải bị treo cổ.
Nhất định phải bị.
Không thể đối phó với tôi thì còn trốn tránh tôi không được sao?
“Phía sau không còn người đuổi theo nữa, cô thả tôi xuống đi, tôi sắp bị cô siết đến chết rồi!”
“Được rồi, chúng ta xong việc ở đây rồi, tạm biệt. Tôi không cần cậu làm gì đâu, sau này tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Tôi quay người định bỏ đi thì cậu ta túm lấy vạt áo choàng vải lanh rách rưới của tôi không chịu buông.
Oát đờ phắc, sao càng túm càng chặt dzậy cha nội!?
“Cậu theo tôi sống như ăn xin mấy ngày nay cậu cũng thấy rồi đấy, tôi thật sự không thể nuôi nổi cậu, cậu đừng trông cậy vào tôi.”
“Nhưng... tôi có thể trông cậy vào ai bây giờ?”
Đôi mắt màu xanh ngọc của thằng nhóc nhấp nháy, tất cả đều chiếu thẳng vào lương tâm tôi.
“Được rồi, nhưng cậu cũng biết tôi chỉ là một kẻ ăn xin, sống lang thang mà thôi.”
“Hoàng tử bị đuổi ra khỏi hoàng cung thì có lựa chọn nào nữa à?”
Khi nói lời này, tôi thấy tự nhiên cậu ta thành thục đến mức trông không giống một đứa trẻ bảy tám tuổi chút nào.
Chắc là bởi vì đã mất tất cả và phải trưởng thành sau một đêm
Tôi xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu ta rồi nói: “Tay tôi hơi bẩn, lau nhờ một chút.”
“Sao cô dám lấy đầu tôi lau tay!!”
“Một người ăn xin sẽ không có một quả đầu vàng có mấy sợi tóc mềm mại, cũng sẽ không có vương miện trên đỉnh đầu đâu!”
Cậu ta dừng một chút, rồi bất đắc dĩ tháo chiếc vương miện nhỏ trên đầu ra, âu yếm xoa xoa rồi ném xuống dưới gốc cây sang một bên.
Đôi mắt kiên định như một con sư tử nhỏ.
“Tôi chỉ muốn sống thôi.”
2
Tôi biết tôi đang gặp rắc rối.
Chỉ cần cậu ta còn sống, những người đuổi giết cậu ta sẽ không bỏ cuộc.
Mẹ kế của cậu ta, Hoàng hậu, muốn đảm bảo con ruột của mình sẽ lên ngôi nên phải diệt trừ cậu ta.
Binh lính ở khắp mọi nơi trong thị trấn, ngay cả trên đường phố.
Cậu ta và tôi núp trong bãi cỏ dưới tán cây, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhiều trạm gác trên con đường dẫn vào thị trấn.
“Chúng ta nên làm gì đây? Nếu không thì chúng ta trốn vào rừng làm người rừng đi?”
Cậu ta siết chặt nắm tay trắng nõn và lùi lại.
“Tại sao tôi phải bị xử tử?”
“Có một số người khiến người khác cảm thấy bị đe dọa chỉ khi nào còn sống. Họ quá sợ hãi nên muốn loại bỏ mối đe dọa đó.”
Tôi biết rất rõ loại sự tình này.
Tôi nhìn thấy ánh sáng bất đắc dĩ và nổi loạn trong mắt cậu ta ngày càng mạnh mẽ, giống như tôi trước đây, tôi chỉ biết, rồi xong!
Cậu ta nói: “Tôi muốn tìm phù thủy.”
Tôi lập tức ngắt lời: “Không, cậu không muốn.”
“Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào nếu cô ấy có thể giúp tôi lấy lại vương quốc của mình.”
“Không, cậu không muốn.”
“Tôi đã từng đọc qua truyền thuyết về Cách giết chết một phù thủy trong sách cổ. Chỉ cần tôi tìm được cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giúp tôi trở lại ngai vàng! Phải để những kẻ muốn giết tôi phải trả giá!”
“Không, phù thủy không thể.”
Cậu ta ngẩng đầu lên, tức giận nhìn tôi: “Phù thủy nhất định có thể làm được!”
Tôi xoa xoa cái đầu nhỏ ngẩng cao bướng bỉnh của cậu ta lần nữa và nở một nụ cười dịu dàng nhất có thể, “Một phù thủy thực sự không thể.”
Đưa cậu ta đến sống với tôi là điều tốt nhất tôi có thể làm.
Để giành lại ngai vàng?
Vất vả lắm tôi mới khiến mọi người quên đi sự tồn tại của mình và ngừng đòi treo cổ tôi, nếu tôi lại xuất hiện, chẳng phải là tôi đã quay lại từ đầu sao?
Cậu ta không chịu thừa nhận thất bại và hất tay tôi ra: “Cô, một kẻ ăn xin thì biết cái gì?! Cô ấy là phù thủy mạnh mẽ nhất. Cô ấy nhất định có thể giúp tôi!”
“Một người hai bàn tay trắng như cậu thì có thể trao đổi cái gì với một phù thủy chứ?’
“Tôi….”
Tôi thở dài nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn, cậu đừng nghĩ đến những điều nguy hiểm như vậy nữa”.
Cậu ta cúi đầu im lặng, dạo này dỗ dành một đứa nhóc thực sự rất phiền toái.
Quân lính chặn đường chính nên tôi đưa cậu ta vào thị trấn qua một con đường nhỏ.
Có một người ở thị trấn này có thể tạm thời giúp đỡ chúng tôi.
“Trời ạ, cậu vẫn còn sống cơ à, tôi tưởng cậu chết rồi! Ủa mà sao giờ lại nuôi thêm một đứa con nữa vậy?”
Trong một dinh thự tráng lệ, một người phụ nữ mặc váy tím có ren đen bên dưới chậm rãi bước xuống cầu thang.
Đã nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn cư xử như một tiểu thư quý phái.
Dù có hòa vào đám đông nhưng cô ấy cũng không thể thoát khỏi sự thật rằng mình là phù thủy.
“Xin cậu đừng dùng từ này với tôi. Đây không phải là con của tôi, nó là một chút rắc rối tôi nhặt được.”
“Vậy bây giờ cậu muốn làm phiền tôi à?”
Tôi ngồi trên sàn và nói: “Dù sao thì tôi cũng không rời đi”.
Trên khuôn mặt cao quý của cô ấy hiện lên một tia không vui, “Cái thái độ thối hoắc của cậu là gì thế hả?”
Cô ấy vẫn đưa chúng tôi vào.
Dù sao nhà cô ấy làm ăn lớn, lương thực cho hai chúng tôi cũng không thiếu.
Thực ra giữa các phù thủy không có tình bạn, phần lớn thời gian họ đều có cuộc sống riêng, nhưng tôi đã nhờ cô ấy một việc từ lâu rồi, tuy không thành công nhưng vẫn được tính là có chút giao thiệp với nhau.
Ăn tối xong, nhóc con lo lắng nhìn tôi: “Sao bà ấy lại nói là cô lại bắt đầu nuôi con? Trước đây cô đã từng nuôi con rồi à?”
Tôi ôm cậu ta vào lòng và nói: “Tôi có nuôi một đứa nhóc, nhưng cậu ta đã biến mất rồi.”
3
Bầu không khí có chút yên tĩnh nên tôi lặng lẽ ra khỏi phòng và đóng cửa lại cho cậu ta.
Phù thủy Vĩnh hằng như một quý cô quý phái đã đợi tôi ở cửa.
“Tôi tưởng cả đời này cậu sẽ không bao giờ tiếp xúc với trẻ con nữa.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng thằng nhóc đó cứ bám dính lấy tôi.”
“Ồ, vậy là cậu để cậu nhóc ấy dựa dẫm vào cậu à? Hoàng tử bé rắc rối?”
“Mỗi ngày một việc tốt, cậu nên học từ tôi đi.”
Trong mắt cô ấy chỉ có vẻ khinh thường, “Đây tốt nhất là cậu đang trả nghiệp cho những tội lỗi trong quá khứ của cậu.”
Tôi là phù thủy hủy diệt và tất nhiên thì tội của tôi đầy trời.
Tôi biết tất cả điều này.
Nhưng mọi tội lỗi của tôi đều xuất phát từ ác tâm của những người đó, nếu họ không đẩy tôi vào ngõ cụt thì tôi đã không mất trí.
Tôi không bao giờ muốn phủ nhận lỗi lầm của mình, nhưng những người đó lại không bao giờ thừa nhận hành vi xấu xa của bọn họ.
“Nếu cậu lại muốn truyền đạo cho tôi thì hãy quên đi. Tôi chưa bao giờ cho rằng mình đúng. Đổi lại thì cậu mau nói đi, cậu cần gì ở tôi?”
Cô ấy đề nghị cho tôi một nơi an toàn để sống và đổi lại tôi cũng đề nghị giá trị tương đương với cô ấy, điều đó thật sự rất công bằng.
Đây là cuộc trao đổi của phù thủy.
Trên môi cô ấy nở một nụ cười nhẹ: “Ở lại chỗ tôi một ngày, tôi sẽ lấy một ngày sinh mệnh của cậu?”
Tôi đồng ý không chút do dự: “Thỏa thuận”.
Sức mạnh ma thuật của Phù thủy Vĩnh hằng có thể lấy mạng sống của người khác làm của riêng mình, nhằm đạt được hiệu quả kéo dài tuổi thọ liên tục.
Vì vậy, cô ấy đã có được một cuộc sống lâu dài.
Nhưng cô ấy sẽ không lấy mạng ai đó bằng vũ lực, đó thường là một thỏa thuận.
Công bằng và hợp lý, không bao giờ lừa dối người khác.
Ngay cả tôi cũng không biết cô ấy sống được bao lâu.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng đang chiếu sáng ngoài cửa sổ, mái tóc dài của cô ấy tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh trăng.
Cô ấy ôm tôi và trong quá trình đó, cô ấy đã lấy đi khối lượng giao dịch ngày hôm nay cũng như cuộc sống trong ngày của tôi.
Trở lại phòng, tiểu tử này không biết vì lý do gì mà ngồi ở bên giường, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, rõ ràng lúc tôi ra ngoài thì cậu ta vẫn còn nằm đắp chăn.
Cậu ta quay lại, nhìn tôi kiên quyết: “Tôi không biết phải an ủi cô như thế nào. Nếu không cô nuôi tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không bị cô nuôi chết đâu.”
Hửm?
Tôi xác nhận lại xem thử tôi có nghe lầm không, “Nuôi cậu?”
“Tuy hiện tại tuổi tôi còn nhỏ, nhưng sau này sẽ trưởng thành. Chờ đến khi tôi lớn lên sẽ nuôi lại cô, sẽ không trở thành gánh nặng của cô đâu.”
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta làm tôi thích thú.
Tôi nghe nói mẹ của hoàng tử mất sớm nên nhà vua đã cưới một hoàng hậu mới.
Tôi ôm lấy cái đầu nhỏ của cậu ta, xoa thật mạnh, biến mái tóc vàng mềm mại của cậu ta thành tóc vàng óng: “Muốn tôi nuôi cậu cũng không phải là không được, người tốt bụng như tôi trên thế gian này cũng không nhiều, xem nhưu cậu may mắn.”
Cậu ta hất tay tôi ra, nghịch nghịch mái tóc vàng óng của mình: “Tôi còn tưởng cô muốn lợi dụng tôi để làm mẹ nuôi của tôi cơ.”
“Đừng lo, tôi cũng không muốn làm mẹ của người khác nữa.”
Làm mẹ không phải là chuyện dễ dàng, tôi nhắm mắt lại, nằm ngửa trên giường, khuôn mặt cô gái trong ký ức của tôi lại hiện ra trước mắt, hàng trăm năm đã trôi qua, vẫn còn rõ ràng như vậy.
Một cảm giác ngột ngạt khó chịu xâm chiếm tôi..... con gái của tôi.