10
Các phù thủy vây quanh tôi, hỏi tôi rằng tôi cướp được đứa bé này ở đâu. Ba mẹ nó chắc hẳn đang lo lắng lắm. Tôi đã làm quá tốt rồi, nên để những loài người đó cũng nếm thử mùi vị mất đi người thân!
Tôi nói tôi nhặt nó lên và họ hỏi tôi có muốn đưa nó cho chó ăn không.
Phù thủy Vĩnh Hằng đón lấy đứa trẻ từ tay tôi và trêu chọc: “Làm sao một đứa trẻ như vậy lại có thể biết đau? Chắc cô ta muốn đợi đến khi nó lớn lên và tỉnh táo lại rồi mới hành hạ đứa trẻ loài người này.”
Tôi gật đầu đồng tình còn các phù thủy thì khen ngợi ý kiến của tôi.
Phù thủy Kiếm nói rằng một thế giới loài người muốn đầu hàng chúng tôi và hỏi tôi có chấp nhận không.
Sự chú ý của tôi bị thu hút vào đứa trẻ nên tôi không nghe thấy gì cho đến khi cô ấy nói điều đó lần thứ hai.
“Không, cứ thẳng tay tiêu diệt bọn chúng đi.”
Phù thủy Vĩnh hằng đột nhiên giao đứa bé cho tôi, vẻ mặt chán ghét: “Con nhóc đó tè.”
Đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi, đang trong độ tuổi bú sữa, nhưng chúng ta, một nhóm phù thủy độc thân lớn tuổi, lấy đâu ra sữa cho nó uống?
Đúng lúc quan trọng, không biết Phù Thủy Vĩnh hằng lấy đâu ra một con bò sữa, nuôi nó trong sân cung điện của tôi, hàng ngày cho nó ăn cỏ hoa của tôi.
Con bé có vẻ rất sợ Phù thủy Kiếm, lần nào cũng rúc vào trong ngực tôi, lén lút nhìn người khác.
Tôi đã từng bỏ rơi con bé một lần.
Nhưng con bé cứ như biết tôi sắp bỏ rơi con bé vậy, tôi còn chưa đi được hai bước thì con bé đã bắt đầu khóc thét lên.
Tiếng khóc non nớt, nhõng nhẽo.
Thật phiền phức.
Tôi lại ôm con bé lên lại.
Phần lớn thời gian tôi bận ‘dọn dẹp’ thế giới của loài người kia nên Phù Thủy Vĩnh hằng cũng sẽ giúp tôi chăm sóc đứa trẻ. Cô ấy đi vắt sữa, thay tã cho con bé.
Chỉ có trước khi đi ngủ, tôi mới đặt con bé lên giường rồi trêu nó một chút.
Nó cười lên trông xấu cực kì.
Nhưng tôi vẫn muốn trêu chọc con bé.
Nhiều buổi sáng khi thức dậy, tôi sợ bản thân sẽ đè bẹp con bé.
Nhìn con bé ngủ ngon lành, nằm đó vô thức cắn ngón tay, tôi không nhịn được lấy ngón tay con bé ra, thay núm vú giả vào.
Tôi đã đón con bé về đây được một năm nhưng lại không biết con bé sinh ngày nào, thôi thì cứ xem như hôm ấy là sinh nhật một tuổi của nó.
Phù thủy vĩnh cửu nói, trẻ em loài người đều phải tổ chức sinh nhật vào lúc chúng được một tuổi
Tôi tưởng đó không phải việc của tôi.
Nhưng con bé lại gọi tôi là mẹ!
Vào ngày đó, con bé thực sự đã gọi tôi là mẹ!
Phù thủy Vĩnh hằng thất vọng thở dài, “Không phải nói có ngực là mẹ sao, không phải con bé cũng nên gọi tôi là mẹ trước cô à? Tôi còn chăm nó nhiều hơn cô.”
Ngày hôm đó, trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác thúc giục khó hiểu, bắt một đám phù thủy, cưỡng ép tổ chức một bữa tiệc.
Bọn họ có phản ứng rất lớn, tại sao phải tổ chức tiệc cho con gái loài người trong lâu đài phù thủy?
Lúc ấy tôi đã nói, đứa nhỏ này từ nay về sau sẽ là con gái của tôi, nó là con gái của phù thủy!
Đứa trẻ bước đi loạng choạng, mỉm cười khoa tay múa chân.
Phù thủy Kiếm là người đầu tiên không vui, vung kiếm muốn chém đứa trẻ, tôi gõ đầu ngón tay lên không trung, thanh kiếm bật ra, cắm mạnh vào xà nhà.
Tôi cảnh cáo họ lần nữa: “Con bé là con gái của phù thủy, con gái của tôi.”
11
Không biết họ có nghe được lời tôi nói hay không, nhưng đứa trẻ thì đã khóc toáng lên, chạy chầm chậm nhào vào lòng tôi.
Tôi đặt tên cho đứa trẻ là Sheila.
Các phù thủy khác dường như cũng không muốn vì tôi nuôi con mà đắc tội với tôi, nên chuyện này cũng qua đi.
Tôi hỏi Phù thủy Vĩnh hằng tại sao không ghét Sheila.
Cô ấy nói cô ấy được con người nuôi lớn.
Cô ấy không giống chúng tôi, cô ấy không căm ghét con người, gia nhập với chúng tôi cũng chỉ vì chúng tôi đều là phù thủy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy dường như ngoài ăn uống no say ra thì chẳng có thành tích gì cả.
Nhưng tôi vẫn giữ cô ấy lại, vì cô ấy có thể giúp tôi chăm sóc con.
Sheila dần lớn lên, cuối cùng cũng được ba tuổi.
Không ai nói cho tôi biết trẻ ba tuổi lại nghịch ngợm đến vậy.
Con bò sữa đã nuôi con bé ba năm bị con bé cưỡi như ngựa, Phù thủy Vĩnh hằng sợ con bé ngã nên lúc nào cũng phải đi theo trông con bé.
Tôi không có nhiều thời gian để trông đứa bé này, tôi còn phải chiến đấu với con người.
Tôi đã càng ngày càng thành thạo trong việc sử dụng ma thuật của mình, nhưng lần này Giáo hội phái đến đối thủ quá mạnh mẽ, không ít phù thủy đã thiệt mạng.
Họ bắt phù thủy làm con tin, bắt tôi phải từ bỏ việc chống lại bọn họ.
Nhưng họ không ngờ rằng những phù thủy bị bắt kia thà chết chứ cũng không chịu buông bỏ lòng căm thù con người.
Những phù thủy đó tự thiêu, trước khi chết, họ bảo tôi phải thay họ báo thù.
Tôi đồng ý, nhìn vùng lửa rực đỏ cháy trước mắt tôi.
Sau khi trở lại cung điện, còn chưa kịp lau sạch vết máu trên người, Sheila đã ôm lấy chú gấu nhỏ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ và gọi tôi: “Mẹ ơi?”
Tôi kéo áo choàng xuống che đi vết thương xấu xí: “Đừng lại đây, quay lại giường của con đi.”
Con bé mở to đôi mắt to nghi ngờ nhìn tôi, không chút sợ hãi bước về phía tôi, khi nhìn thấy những vết máu trên người tôi, con bé đột nhiên lo lắng hỏi tôi chuyện gì.
Tôi nói: “Bên ngoài có người xấu ức hiếp các cô. Mẹ chỉ trả thù cho các cô thôi.”
Con bé đau khổ ôm lấy đùi tôi: “Mẹ có sao không?”
Tôi bế nó lên, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ sẽ không sao đâu, mẹ không bao giờ để mình thua được đâu.”
Cô nhóc chớp đôi mắt to ngấn nước rồi tựa mái tóc nâu mềm mại vào cánh tay tôi: “Vậy mẹ hứa với con, sẽ luôn khỏe mạnh, mãi mãi ở bên cạnh Sheila nhé.”
Tôi tựa đầu vào đầu con bé: “Được.”
Tôi bắt đầu cố ý không muốn chiến đấu nữa, chiến đấu không ngừng chỉ mang đến đổ máu và hy sinh.
Vẻ ngoài dịu dàng của Sheila đã xóa tan hoàn toàn lòng căm thù con người của tôi.
Năm đó Sheila mười hai tuổi, một vương quốc khác đến đầu hàng hoặc cầu hòa.
Lần này tôi đồng ý.
Sheila cũng bắt đầu hiểu được sự khác biệt của phù thủy và con người.
Cũng bắt đầu hiểu được, mình là một con người, còn tôi là phù thủy.
Nhưng con bé vẫn muốn làm con gái tôi.
Ngay cả khi những phù thủy đó vẫn mãi không nhìn con bé bằng ánh mắt thiện cảm, ngay cả khi con bé chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới loài người.
Con bé nói rằng nó sẽ luôn là con gái của phù thủy.