Bà Phù Thủy Nhặt Được Một Đứa Trẻ

14

Tên thị vệ quỳ xuống trước mặt tôi và cầu xin sự tha thứ của tôi, nói rằng họ yêu nhau và hy vọng tôi sẽ không chia rẽ bọn họ.

Hoàng tử cũng khuyên tôi trước hết hãy bình tĩnh, xem xét kỹ trước khi nói chuyện, tìm hiểu thêm về người bảo vệ xem có xứng đáng được Sheila thích hay không.

Chuyện này còn cần xem xét sao?

Tất nhiên là không đáng!

Nhưng Sheila nhìn tôi và chớp mắt, cô bé vốn chỉ nhìn tôi như thế này khi muốn thứ gì đó.

Tôi vẫn cảm thấy khó chịu với người thị vệ đó, nhưng tôi quyết định cho anh ta một cơ hội vì Sheila.

Suy cho cùng, Sheila cũng là con người, cô nên tìm một người đàn ông loài người để kết hôn và sinh con.

Tôi vẫn cảm thấy tiếc cho người bảo vệ đang bí mật làm việc này.

Nhưng tôi không thể cấm cản việc con bé thích ai đó.

Tôi bắt đầu chạy giữa Đế chế Phù thủy và Vương quốc Con người, Phù thủy Bay muốn bỏ chạy khi nhìn thấy tôi.

Tên thị vệ kia cũng xem như là có tâm, mỗi lần tôi đến đều thấy Sheila rất vui vẻ, cô bé vẫn là công chúa nhỏ của tôi.

Dần dần, tôi cũng không còn địch ý với tên thị vệ kia nữa.

Chỉ cần anh ta có thể làm cho Sheila của tôi hạnh phúc, tôi cũng không nhất định phải chia rẽ bọn họ.

Ngoài việc thăm Sheila, tôi cũng thường xuyên đến xem hoàng tử đang làm gì. Mỗi lần tôi đến, anh ấy đều đang xử lý công văn.

Tôi đã từng gặp vua một lần, lúc đó nhà vua đang nằm trên giường bệnh, có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa. Quả nhiên, không lâu sau đó, nhà vua đã băng hà.

Sau khi trở thành vua, hoàng tử càng bận rộn hơn.


Hoàng tử rất tò mò về việc tôi nhận nuôi Sheila, hỏi tôi tại sao một phù thủy lại nhận nuôi một đứa trẻ loài người.

Tôi nói là tôi nhặt được nó và nó bám lấy tôi.

Hoàng tử nói tôi không giống như những gì người ta đồn đại, không phải là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và độc ác, mà là một người tốt bụng.

Tốt bụng?

Dùng từ này để diễn tả về tôi đúng là có chút lạ.

Nhưng anh ấy cũng là một người đàn ông kỳ lạ.

Anh ấy không sợ tôi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi, rõ ràng tôi là nữ hoàng của Đế quốc Phù thủy có thể hủy diệt Vương quốc của anh ấy bất cứ lúc nào.

Anh ấy hỏi tên tôi là gì và tôi nói tên tôi là Phù thủy Hủy diệt.

Cha mẹ tôi đã đặt cho tôi một cái tên, nhưng đó là tên của con người, tôi là phù thủy nên được gọi là phù thủy.

Các phù thủy bắt đầu không hài lòng với việc tôi thường xuyên rời đi một cách vô cớ, cũng như không hài lòng với việc tôi dừng bước tấn công các vương quốc loài người. Họ thầm nghĩ rằng trái tim của tôi đã không còn ở đây nữa.

Phù thủy Vĩnh hằng tìm gặp tôi và nói rằng tôi nên cẩn thận với động thái của Phù thủy Kiếm, cô ấy đang rất tức giận.

Để xoa dịu họ, tôi quyết định tìm gặp Phù thủy Kiếm để nói chuyện.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi thất bại.

Cô ấy cho rằng tôi đã trở nên vô lý vì một cô gái loài người, và mắng tôi đã quên đi việc các phù thủy rừng đã bị loài người giết hại ra sao.

Làm sao có thể quên được chứ.

Nhưng tôi cũng không quên rằng bố mẹ tôi là loài người, họ đã hy sinh bản thân để bảo vệ tôi.


Sheila cũng là loài người, nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ không có ác ý.

Những kẻ đáng chết là những kẻ có thành kiến, chứ không phải tất cả loài người.

Phù thủy Kiếm không nghe lời giải thích của tôi, tuyên bố rằng cô ấy sẽ không bao giờ buông bỏ thù hận.

Giống như tôi trong quá khứ.

Tôi chỉ có thể hy vọng rằng thời gian có thể chữa lành vết sẹo trong trái tim cô ấy.

Sheila và tên thị vệ kia quyết định kết hôn.

Tôi lại nổi giận.

Mất thêm ba ngày đập phá đồ đạc là tôi lại bình tĩnh lại.

Phù thủy Vĩnh hằng vỗ vai tôi và nói, “Con gái lớn rồi, việc Sheila tìm được hạnh phúc của mình là điều tốt.”

“Ai mà quan tâm chứ!”

Ngày họ kết hôn, tôi đã giả cười suốt một buổi sáng.

Đối mặt với những người loài người đến dự, tôi nở nụ cười chuẩn mực, cố gắng khiến họ thấy tôi là một người mẹ thân thiện, mặc dù bề ngoài của tôi trông không già hơn Sheila là mấy.

Nhưng tôi là mẹ của cô bé!

Vì Sheila, tôi có thể chịu đựng, không thể để cô bé xấu hổ, không thể phá hỏng đám cưới của cô bé, không thể khiến cô bé khó xử.

Đám cưới được tổ chức tại cung điện của hoàng tử, cũng coi như là cho họ mặt mũi.


Cha mẹ của tên thị vệ không đến, nghe nói là đã mất từ lâu rồi.

Sheila bước chậm rãi trên thảm đỏ trong bộ váy cưới thần thánh, với nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi và chạy về phía tôi, lao mình vào vòng tay tôi, giống như khi còn nhỏ.

Mái tóc mềm mại của cô bé xõa lên vai tôi, “Con tưởng mẹ sẽ không đồng ý.”

Tôi vuốt tóc cô: “Ta không đồng ý thì con sẽ nghe lời ta sao? Chỉ cần cậu ta đối xử tốt với con thì sau này ta không ở bên con nữa, con hãy cố gắng sống tốt.”

Sau khi khảo sát gần nửa năm, tôi cũng nhận ra rằng tên thị vệ này, không, Santa, quả thực rất tốt với Sheila và chăm sóc cô rất kĩ càng.

Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

15

Phù thủy Vĩnh hằng đang khóc như một kẻ ngốc, cảm thán con gái cô ấy lớn rồi phải đi lấy chồng.

Sheila là con gái của tôi chứ không phải của cô ấy, cô ấy khóc nhiều như vậy làm gì?

Khiến tôi cũng muốn khóc theo.

Lúc này, Phù thủy Kiếm đột nhiên từ trên trời rơi xuống, khiến những người xung quanh sợ hãi lùi lại.

Tôi vội vàng che chở cho Sheila, “Cô đến làm gì?”

Mặt cô ấy lạnh như tiền, mái tóc bạc ngắn theo động tác của kiếm, cầm một bó hoa sặc sỡ, nhìn qua có vẻ như là cố gắng nhét tất cả mọi thứ vào, nhưng nhét quá nhiều nên sợi dây buộc bó hoa sắp không giữ được nữa.

Kích cỡ rất lớn, nhưng không có chút thẩm mỹ nào.

Cô ấy quay mặt sang chỗ khác rồi ném bó hoa cho tôi, miễn cưỡng nói hai chữ, “Quà.”

Nói xong còn xì một tiếng.

Không muốn đến mà sao còn đến?

Nhưng cô ấy có thể đến, quả thực là điều tôi không ngờ tới.


Tôi luôn nghĩ cô ấy rất ghét Sheila, vậy mà lại còn tặng quà cưới, tuy nhiên bó hoa này, thật sự không phải là đến để phá đám sao?

Sheila bước đến trước mặt cô ấy từ phía sau tôi, mỉm cười nói, “Cháu còn nghĩ dì không thích cháu.”

Phù thủy Kiếm gần như không do dự, “Đúng vậy, nhìn thấy cô là tôi thấy phiền, con quỷ nhỏ loài người phiền chết đi được, mau cút đi kết hôn đi, tôi ăn uống xong rồi về đây.”

Cô ấy hung dữ khó gần, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ba mét cách đó không ai dám ngồi bên cạnh cô ấy.

Cũng khá cứng miệng đấy.

Sheiila vui vẻ lại gần nói chuyện với cô ấy vài câu, bị lườm nguýt cũng không để ý.

Tôi nhớ ra rồi, Sheila dường như từ nhỏ đã rất thích quấn lấy Phù thủy Kiếm, thích mái tóc bạc trắng của cô ấy, dùng tay nghịch ngợm muốn nắm lấy.

Mỗi lần đều bị Phù thủy Kiếm quăng ra một cách không kiên nhẫn.

Phù thủy Vĩnh hằng nói rằng cô ấy đã nhìn thấy Phù thủy Kiếm lén lút bế Sheila lên cao chơi.

Tôi còn tưởng cô ấy gặp ảo giác.

Giờ nghĩ lại, có lẽ là thật.

Thích trẻ con thì thích, sao lại cứ giấu giếm, khó chịu như vậy?

Đám cưới sắp bắt đầu rồi.

Santa mặc bộ lễ phục do hoàng tử đặt riêng đi tới, lịch sự chào hỏi chúng tôi, Sheila lập tức chạy đến với vẻ yêu thương.

Tôi nhìn thấy hạnh phúc trong mắt Sheila.

Mọi thứ đều rất tuyệt vời.

Anh ấy đã sắp xếp cho tôi một vị trí riêng ở hàng đầu, anh ấy nói như vậy tôi có thể chứng kiến đám cưới của Sheila một cách gần nhất.

Cha xứ chủ trì đám cưới của họ, nói những lời khiến Sheila xúc động, sau khi nói câu “Tôi đồng ý”, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay.

Tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng tôi phát hiện ra mình không thể đứng dậy được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận