Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi

Khương Nguyên nhất thời sững sờ, ở đây vẫn còn có người dám phản kháng mệnh lệnh của ông ta! Khương Nguyên giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một thân nam tử gầy ốm mặc y phục xanh lam nhìn ông ta cười cười. Khương Nguyên nhìn nam tử này có chút quen mặt nhưng thời điểm này không thể nhớ ra đó là ai!
"Thừa tướng đại nhân bớt giận, có câu nói oan có đầu nợ có chủ, người nên tìm những kẻ đứng phía sau nói năng sằng bậy để trừng phạt, hà cớ gì phải liên lụy người vô tội chứ." Nam tử áo xanh lam vừa nói chuyện vừa ngồi xuống bên cạnh người cầm kiếm.
Đang định xuất thủ bỗng nhiên Vân Diệp Khai ngưng lại, là người đó!
Khương Nguyên không nhớ ra được người kia là ai, hơn nữa ông ta cũng lười nghĩ, chỉ cần không phải hoàng gia thì có làm sao. Khương Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Còn chưa tới lượt ngươi nói chuyện, không mau động thủ?" Nửa câu sau là Khương Nguyên nói với thủ hạ.
Con ngươi của nam tử mặc áo xanh lam phát lạnh, "Xin thứ lỗi cho tại hạ không thể ngoan ngoãn chịu trói." Nói xong nam tử áo xanh lam lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ rồi cùng một đám thủ hạ của Khương Nguyên đánh nhau.
Mọi người vây xem phần lớn là bình dân bách tính, họ nhìn thấy người cầm kiếm đối chiến e sợ sẽ làm tổn thương đến mình nên dồn dập lùi về sau. Cho dù là người biết kiếm thuật nhưng họ cũng không dám đối nghịch cùng Khương thừa tướng, thế mà nam tử lại này dám, xem ra là lá gan không nhỏ.
Một trận âm thanh đao kiếm vang lên, mấy hiệp sau đó, nam tử y phuc xanh lam cùng đánh nhau với bốn năm tên thủ hạ của Khương Nguyên và tất nhiên người của Khương Nguyên dần chiếm thế thượng phong.
"Rầm!"

"Rầm!"
...
Mũi kiếm chuyển động theo tư thế Hoành Tảo Thiên Quân, nam tử mặc áo xanh lam từ trên không trung tiếp xuống mặt đất, sau đó mấy tên thủ hạ của Khương gia liên tiếp rơi xuống đất.
Tại thời điểm kết thúc, tất cả mọi người đều đã thở phào nhẹ nhỏm thì Khương Nguyên tức giận gầm lên một tiếng, "Khương Thịnh, giết hắn cho ta!"
Người đi sau Khương Thượng âm trầm xuất hiện, thân hình hắn ta di động, trong nháy mắt liền đến phiá sau nam tử mặc áo xanh lam rồi vung tay đánh một quyền vào lưng nam tử áo xanh lam. Nam tử mặc áo lam cảm giác được tình thế không ổn nên vội vang né tránh nhưng cuối cùng vẫn không kịp. Thân thể nam tử lao về phía trước, sau đó ngã xuống mặt đất.
Trên mặt hắn ta không thay đổi, lần thứ hai hắn ta giơ nắm đấm thép lên hướng về người đang nằm trên đất. Nam tử mặc áo xanh lam muốn né tránh nhưng phát hiện cú đấm vừa rồi dường như đã làm tổn thương đến xương cốt, càng không thể cử động.
Hiếp người quá đáng! Làm một quân nhân, Long Duy Tâm không chịu nổi cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người. Lòng trượng nghĩa trỗi dậy, Long Duy Tâm vừa muốn dũng cảm đứng ra đã bị đôi bàn tay kéo trở lại, lập tức nàng bị một câu nói trầm thấp ấm ấm của người nào đó truyền vào tim gan "Có ta ở đây, ngươi chỉ cần nhìn là tốt rồi."
"Phanh!"

Một tiếng vang trầm thấp, Khương Thịnh đột ngột bị đánh một chưởng, hắn ta lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
"Thái tử điện hạ!"
Khương Nguyên nhìn thấy nam tử tóc vang đứng trước mặt mình, ông ta không khỏi sợ hãi mà kêu lên thành tiếng.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, sợ hãi há to miệng. Trời ạ, bọn họ nói nhăng nói cụi trước mặt thái tử, hôm nay ra đường là bọn họ quên xem hoàng lịch rồi sao? Vốn tưởng rằng gặp phải Khương thừa tướng đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ mới biết không phải xui xẻo mà là vô cùng xui xẻo! Mọi người khóc không ra nước, nhất thời không ai dám thở mạnh.
"Không đúng, không phải nói Thái Tử không có tu luyện kiếm thuật sao? Không phải nói hắn là..." Mọi người vây xem thỏ thẻ nói với nhau, đến cuối cùng hai chữ "Phế vật" kia lại dồn nén vào trong.
"Hư! Nhỏ giọng một chút, ngươi không biết Thái Tử luôn mang theo hai thị vệ cấp bậc Kiếm Tôn bên người sao, nhất định là thị vệ đã âm thầm ra tay." Một người khác ngữ khí kiên định nói.
Những người khác tuy không nói gì nhưng trong lòng đều là ý nghĩ như thế, dù sao hiện nay Thái Tử thật sự là phế vật, chuyện này ai cũng biết.
"Trương công tử, ngươi có khỏe không?" Vân Diệp Khai không để ý đến Khương Nguyên, hắn khoan thai đi tới gần nam tử áo xanh lam đang nằm trên mặt đất hỏi.

"Thái tử điện hạ biết ta?" Nam tử mặc áo lam nghiêng đầu, bởi vì đau đớn dẫn đến lời nói mang theo một chút run run.
" Ngươi là Trương Hạo - Trương gia công tử, nghe nói thân thể ngươi suy nhược nhiều bệnh, quanh năm uống thuốc, ít giao du với bên ngoài, ta không nghĩ kiếm thuật của ngươi lại tốt như vậy." Vân Diệp Khai vừa nói vừa đưa tay bắt mạch đập của Trương Hạo. Ánh mắt Vân Diệp Khai hơi tối lại, hắn suy tư một chút liền lấy ra một viên đan dược màu đen như mực đưa vào trong miệng Trương Hạo.
"Cái đó chính là..." Nhìn Vân Diệp Khai đưa đan dược vào miệng của Trương Hạo, có người nghi ngờ mở miệng.
"Là Dịch Cân Đan, mặc kệ ngươi bị tổn thương gân cốt hay là xương gãy, chỉ cần ăn một viên thì có thể khỏi hẳn" Có người nhìn ra được nên mở miệng nói ngay.
"Thái Tử ra tay thật hào phóng, Dịch Cân Đan chính là cực phẩm thánh dược chữa thương, ngày ấy nói đưa là đưa!" Nghe xong lời này có người không khỏi đau lòng, thậm chí âm thầm hối hận vì chính mình đã không dũng cảm đứng ra ngăn cản, nói không chừng còn có thể nếm thử được mùi vị của cực phẩm đan dược.
Sau khi dùng đan dược Trương Hạo cảm giác sự đau đớn ở phần xương bị gãy dần dần biến mất, Trương Hạo từ dưới đất nhặt lấy thanh kiếm rồi đứng lên chắp tay nói lời cảm tạ: "Đa tạ thái tử điện hạ ta tay cứu giúp."
Long Duy Tâm thấy viên đan dược này cùng với viên đan dược mình dùng lúc trước bất đồng, nàng liền hỏi: "Đều là đan dược dùng để chữa thương nhưng sao chúng không giống nhau?"
Vân Diệp Khai khẽ mỉm cười, hắn dùng Thông Linh thuật nói chuyện cùng Long Duy Tâm "Hắn là người, các ngươi đương nhiên không giống."
Lời của Vân Diệp Khai làm Long Duy Tâm sinh ra phiền muộn, trong nội tâm nàng kháng nghị vô số lần, nàng là người, nàng là người, nàng rõ ràng cũng là người!

"Phủ thái tử còn có một số đan dược dự phòng có thể giúp ích được thân thể của ngươi, ngày mai ngươi đến phủ thái tử một chuyến đi." Lời nói của Vân Diệp Khai bình dị gần gũi khiến Trương Hạo ngẩn ra, con ngươi lập tức tối sầm lại. Trương Hạo mang theo sự tự giễu, thấp giọng nói: "Đa tạ ý tốt của Thái Tử nhưng thân thể của ta dù là linh đan diệu dược sợ rằng cũng không có tác dụng."
Đúng như là lời đồn đãi, y ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, quanh năm đều phải uống thuốc, Linh Đan bảo dược dùng không hề ít, tuy nhiên không mấy khởi sắc. Thời điểm hai năm trước ngự y nói cho y biết rằng mình chỉ còn sống được ba năm, vì thế y quyết định sống cho chính mình một lần. Y bắt đầu luyện kiếm rồi trở thành người cầm kiếm, hơn nữa thiên phú của y cực cao, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã trở thành sơ cấp Kiếm Si.
"Cho chính mình một người cơ hội, ngày mai trong phủ thái tử, ta chờ ngươi." Lời nói của Vân Diệp Khai như một luồng gió xuân thổi vào lòng Trương Hạo, trong ánh mắt Trương Hạo ngập tràn cảm kích gật đầu: "Được"
Có một số người cho dù là tùy tiện nói một câu lại có sức mạnh mê hoặc lòng, chẳng hạn như Vân Diệp Khai.
Khi Diệp Khai cùng Trương Hạo nói chuyện, Khương Nguyên bị lạnh nhạt đứng ở một bên, từ trong khiếp sợ ông ta dần tỉnh táo lại, ông ta không nhịn được nặng nề ho khan hai tiếng, sau đó tiến lên hai bước, mở miệng nói: "Thái tử điện hạ, lão thần cả gan mời ngài nói một câu hợp lí công bằng."
"Lời hợp lí..." Vân Diệp Khai lẩm bẩm đọc lên thành tiếng, thoáng chốc hắn dừng lại, "Lệnh công tử không mời mà tới, tự tiện xông vào phủ thái tử trước, còn đả thương khách quý trong phủ của ta, phải chăng Khương thừa tướng cũng nên cho bản Thái Tử một câu trả lời hợp lí? Hay là Khương thừa tướng cho rằng bản Thái Tử dễ ức hiếp, hoàng thất Đông Ly quốc dễ ức hiếp!"
Tội này chính coi rẻ hoàng tộc, nếu Khương Nguyên dám có ý này thì mũ quan trên đầu cũng khó mà giữ. Mặc kệ trong triều ngươi làm chức quan lớn gì, cho dù quyền lực nghiêng triều chính thì cũng không dám ở trước mặt mọi người mà gánh tội danh này.
"Thần vạn lần không dám, có nhật nguyệt chứng giám, thần đối với bệ hạ, đối với hoàng thất Đông Ly hết mực trung thành, thần tận tâm tận lực phục tùng Phụng Tiên hoàng cùng với bệ hạ, hai đời quân vương, không có công lao cũng có khổ lao, kính xin thái tử nể tình lão thần tận trung mà cho con trai thần một cái công đạo!" Khương Nguyên lập tức quỳ gối xuống đất, một bên thì kêu thán là trung thần, một bên thì dọa người để đòi công đạo.
Tuy bây giờ hoàng đế nể tình Khương Nguyên là đại thần nguyên lão phục vụ hai đời quân vương, nhường nhịn đủ điều, đối với những việc làm của Khương Thượng thì nhắm mắt cho qua nhưng đó là hoàng đế chứ không phải là Vân Diệp Khai hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận