Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi

Vân Diệp Khai lấy tay vòng quanh eo của Long Duy Tâm, sau đó cúi đầu để sát vào bên tai Long Duy Tâm, hắn dùng âm thanh rất nhỏ để nói ra và chỉ có hai người nghe được "Duy Tâm, lời ấy là thật chứ?"
"Không...không phải!" Long Duy Tâm kéo dài chữ thứ nhất, tiếp đó giữa hai cánh môi ửng đỏ phun ra hai chữ phủ định.
Nàng chẳng biết vì sao khi đôi con ngươi của Vân Diệp Khai nhìn chằm chằm vào nàng, câu trả lời ấy thật khó để nói ra. Nàng mở miệng mà phải lấy một hơi thật dài. Nếu như nàng không mang kí ức của nguyên chủ trước đây, không có lí do báo thù vì thân rồng bị hủy thì nhất định nàng sẽ suy xét đến việc gả cho hắn, bình an làm thê tử dịu dàng của hắn.
Nhưng những ngày tháng ấy, thật sự quá xa vời đối với nàng.
"Haha." Ánh mắt Vân Diệp Khai lóe lên, hắn khẽ cười thành tiếng nhưng lại không tỏ rõ ý kiến, chỉ là cánh tay đặt ở bên hông của Long Duy Tâm xiết chặt thêm một chút.
"Mẫu hậu đã không có chuyện gì nữa, nhi thần xin được cáo lui trước." Dứt lời, Vân Diệp Khai liền xoay người ôm Long Duy Tâm rời đi.
Hoàng hậu há miệng, muốn nói lại thôi. Lần này Hoàng hậu đến đây vốn là muốn cùng Thái Tử thương nghị việc lựa chọn Thái Tử Phi nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Thái Tử cùng nữ nhân này ân ái bên nhau. Đã vậy, trời đất còn xui khiến để Hoàng hậu giúp Long Duy Tâm có được cơ hội tốt. Hoàng hậu tận mắt thấy Vân Diệp Khai đối với Long Duy Tâm vô cùng sủng nịnh thì cũng đủ biết chuyến đi hôm nay là vô ích rồi.
Vừa mới bước vào cửa phòng, Long Duy Tâm liền cảm giác thân thể mình có sự thay đổi nhẹ, lần thứ hai không có dấu hiệu nào nàng đã biến thành một con rắn nhỏ chỉ trong nháy mắt.

"Vừa mới dùng kiếm, tiêu hao không ít Linh lực, không biết ngươi có thu hoạch được gì hay không?" Vân Diệp Khai tựa hồ dã quen với việc Long Duy Tâm đột nhiên biến về nguyên hình, hắn nhẹ nhàng nâng con rắn nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay.
Vân Diệp Khai lại cẩn thận đem Long Duy Tâm đặt lên giường, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi thử vận hành chân khí trong cơ thể, ta sẽ ở ngay bên cạnh ngươi."
Long Duy Tâm nhắm mắt, thời gian tựa như dừng lại, nàng cảm giác mình đang đi vào một không gian tối đen như mực, đưa tay không thấy được ngón tay. Nàng còn nhớ theo như sách viết thì đây hẳn là nơi ở của kiếm hồn, có thể đi vào vị trí kiếm hồn thì cũng chứng minh được nàng đã trở thành một người cầm kiếm.
Chỉ là vị trí kiếm hồn càng sáng rực thì đẳng cấp càng cao, còn nàng một mảnh đen thui, như vậy nàng cũng chỉ mới bước vào ngưỡng của người cầm kiếm mà thôi. Ý thức được những điều này, Long Duy Tâm không khỏi có chút ủ rũ.
Long Duy Tâm từ từ mở mắt, bất mãn mở miệng: "Mới vừa vặn nhập môn, nhưng ngay cả kiếm sĩ cũng không phải!"
Vân Diệp Khai nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn đem Long Duy Tâm đặt ở trên cổ tay của chính mình, mang theo sự cưng chìu nói: "Đã tốt lắm rồi, người bình thường khi nhập môn cũng phải mất nửa năm trở lên, phải cùng ăn cùng ngủ với kiếm, theo nó như hình với bóng mới có thể đạt được cảnh giới kiếm hồn. Bất quá, ngươi mới rèn luyện kiếm không tới một ngày đã tiến vào cảnh giới kiếm hồn, nói ra không biết sẽ dọa sợ bao nhiêu người."
Long Duy Tâm nghe thấy không khỏi trầm tư, nhập môn lại cần nhiều thời gian đến vậy, để đạt tới Kiếm Si, Kiếm Thánh, lại càng lâu hơn nữa? Đột nhiên nàng ngước đầu rắn đỏ lên, nhìn về phía Vân Diệp Khai hỏi: "Vậy ngươi nhập môn đã mất bao lâu?"

Vân Diệp Khai mang theo kén mỏng chậm rãi kéo qua thân mình của Long Duy Tâm. Hắn chỉ nhìn nàng cười, không trả lời.
Trên thực tế, Vân Diệp Khai vẫn chưa trải qua bước nhập môn này. Tại thời điểm khi hắn ba tuổi liền bị một thanh kiếm đánh trúng vào người, đó là lần thứ nhất hắn tiến vào cảnh giới kiếm hồn, nơi đó tựa như không gian của mặt trời, và chính tại đây hắn cùng Diệt Nguyên gặp mặt. Khi ấy hắn mới biết rằng kiếm cũng có thể tu thành tinh.
"Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ?" Long Duy Tâm nhìn thấy đèn lưu ly được thắp lên, nàng bỗng nhiên ý thức được trời đã muộn."
Nhưng vấn đề lại xuất ở ngay đây, chẳng lẽ hắn muốn ngủ chung với nàng sao? Tuy bây giờ nàng đang mang thân rắn, nhưng linh hồn bên trong là người, là một nữ nhân đó!
"Được, chủ ý này không tồi!" Nói xong, Vân Diệp Khai liền tự mình cởi áo khoác màu trắng ra, ngửa mặt nằm xuống.
Được cái gì mà được!
Nếu không phải hình rắn, Long Duy Tâm nhất định đã nắm tóc hắn rồi! Nàng vừa nói ý khác, rõ ràng không phải ý này, làm sao hắn có thể ngang ngược biến nó thành kiến nghị, sau đó làm ra dáng vẻ tiếp thu, hắn đúng là cố tình bóp méo lời nàng đây mà.

Long Duy Tâm xoắn xuýt đến phát điên, nhưng nàng không có chú ý tới người nào đó đang nằm trên giường, miệng giương lên một nụ cười xảo huyệt, ma quái.
Long Duy Tâm đúng là có chút khôn vặt, nhưng ở trước mặt Vân Diệp Khai thì không là gì cả. Vân Diệp Khai đủ xấu bụng, nàng không phải là đối thủ của hắn!
Cuối cùng, bởi vì Linh lực tiêu hao quá nhiều, cảm giác buồn ngủ cũng dần kéo tới, Long Duy Tâm hơi co thân thể lại, nàng quấn ở trên cổ tay của Vân Diệp Khai ngủ thiếp đi.
Mơ mơ hồ hồ, không biết là cảnh mộng hay là hiện thực, dường như nàng nghe thấy tiếng ai đó đang nói ở bên tai mình. Thanh âm kia vô cùng tự nhiên, khiến người ta không tự chủ muốn tiếp cận, còn muốn nghe một cách tỉ mỉ, âm thanh thật nhẹ nhàng...
"Long Duy Tâm! Ngươi mau tỉnh lại!"
Sau một thời gian dưỡng thương, thân thể Bạch Triển Cực đã tốt lên, hiện tại y đang đứng tại giường của Long Duy Tâm rống to. Tiếng gào làm kinh thiên động địa, trong nháy mắt Long Duy Tâm đã nảy sinh ra ảo giác rằng y là con hùng sư đáng sợ chứ không phải chim Đại Bàng.
Long Duy Tâm mở mắt ra, thật muốn cắn y một cái. Nàng nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng, đôi mắt rầu rĩ âu sầu của y, nàng cảm giác đã xảy ra việc chẳng lành. Đầu lưỡi phun ra rồi lập tức thu về, nàng hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta nhận được tin tức, tuyệt đạo U Lâm đột nhiên xuất hiện một con hoàng kim xà yêu, pháp lực cao cường, không tới một khắc đã thu phục được toàn bộ linh thú tại U Lâm. Nó cũng đã chiếm núi làm vua và đồng thời tuyên bố, người nào dám đi vào tuyệt đạo U Lâm sẽ giết không tha! Vân Diệp Khai đã đi, hiện tại..." Do dự lo lắng, Bạch Triển Cực càng nói nhanh.

"Ngươi nói cái gì!" Long Duy Tâm giật mình một cái, thân rắn nho nhỏ căng ra đến mức thẳng tắp. Vân Diệp Khai không chịu thương lượng với nàng, hắn lại một mình đi đến tuyệt đạo U Lâm.
Bạch Triển Cực nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Long Duy Tâm, sau đó y nói tiếp: "Sáng nay ta thấy hắn đi tuyệt đạo U Lâm, vốn cũng không lo lắng, nhưng ta vừa mới nhận được tin tức liên quan đến hoàng kim xà yêu. Ta nghe nói để cảnh cáo thế nhân, hoàng kim xà yêu đã bố trí rất nhiều pháp thuật ở tuyệt đạo U Lâm, có không ít Tuần Thú sư nghe tin liền chạy đến tuyệt tiên U Lâm để thuần hóa nó. Có người còn nói Tuần Thú sư Cảnh Dương đứng đầu Đông Ly quốc cũng đi, đến cuối cùng thi thể cũng chẳng thấy. Chuyến đi này e rằng lành ít dữ nhiều, thật không biết Vân Diệp Khai đi tuyệt đạo U Lâm vào lúc này để làm gì..."
Bạch Triển Cực nói chưa dứt lời thì thân rắn màu đỏ thắm đã lóe lên trước mắt, nàng từ trên giường nhảy lên trên người y.
"Mang ta đi tìm hắn, nhanh!" Long Duy Tâm đè nén âm thanh, lời nàng nói vang lên bên tai Bạch Triển Cực. Bạch Triển đưa mắt nhìn thấy sợi dây chuyền nằm ở trên giường, ánh mắt y lóe lóe, vội nắm lấy sợi dây chuyền lên trên tay. Y xoay người một cái liền hóa thành một con nhỏ trắng như tuyết, bay ra khỏi gian phòng.
Bạch Triển Cực không biết Vân Diệp Khai đi tuyệt đạo U Lâm làm gì nhưng nàng biết rất rõ ràng, cái âm thanh mông lung trong mộng kia cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Nàng biết đó không phải là mộng, mà là Vân Diệp Khai đã thì thầm với nàng trước khi đi.
"Tiểu yêu tinh, ta biết ngươi muốn tìm cơ hội đi trả thù bọn súc sinh kia để rử sạch nỗi nhục nhã nhưng bây giờ ta không thể để cho ngươi mạo hiểm như vậy được. Vì lẽ đó cho nên chuyến đi đến tuyệt đạo U Lâm này ta thay ngươi đi. Ngươi yên tâm, nội đan của ba con tắc kè kia ta sẽ mang về cho ngươi, linh khí biến mất rồi thì ngươi sẽ không ỷ lại vào ta như hai ngày nay nữa, thật đúng là có chút khổ sở. Được rồi, tiểu yêu tinh của ta, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta trở lại."
Trước mặt, gió gào thét đảo qua hai gò má, trong lòng Long Duy Tâm giống như có khối đá ngàn cân đè lên vậy. Nàng chỉ mới quen biết hắn được mấy ngày nhưng hắn lại nhiều lần ra tay cứu giúp, hiện tại hắn lại vì nàng mà mạng cũng cũng không cần, nàng phải làm sao bây giờ.
Vân Diệp Khai, ngươi không thể có chuyện, nhất định không thể có chuyện, chờ ta, ta sẽ tới tìm ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận