Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi

Căn bản là mọi người không biết đã có chuyện gì xảy ra, họ chỉ nhìn thấy Long Duy Tâm trợn con mắt giận dữ lên, tuy nhiên cũng không phát hiện thêm bất kì hành động khác thường nào từ nàng.
"Rầm!" một tiếng, hài tử tóc vàng bị vật thể không rõ đẩy đi rất xa, trên người nó đã trùng điệp những vết thương, nay lại không đề phòng nên bị trúng chưởng, thân thể đụng phải gốc cây rồi ngã ầm xuống đất.
Là thứ gì?
"Đáng chết! Chúng bây cho rằng biến sắc thì ta sẽ không tìm được sao?" Long Duy Tâm nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm màu vàng óng ở trong tay nàng vẽ ra một đường hoa lệ, sau đó nàng vung kiếm về phía gốc cây.
Cùng lúc đó, Vân Diệp Khai đi tới bên cạnh Hoàng kim xà yêu, từ trong lòng hắn lấy ra một viên đan dược đưa cho nó, "Chữa thương đi."
Hoàng kim xà yêu do dự một chút, sau cùng vẫn là đưa tay tiếp nhận. Đối với người như Vân Diệp Khai, trước sau mấy canh giờ lại có nhiều chỗ khác nhau, nó không thể hiểu rõ được hắn có phải là kẻ địch hay không, cho đến khi nó nuốt viên đan dược vào bụng thì mới đột nhiên phát hiện, nó lại dễ dàng tiếp nhận đồ vật của con người. Hoàng Kim xà yêu đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp lúc này chính là nụ cười đầy thiện ý Vân Diệp Khai, trái tim nó như bị người ta hung hăng đánh cho một quyền.
Trong đầu Hoàng kim xà yêu đang lẫn tránh ánh mắt của ba con tắc kè hoa khi nãy. Nó thấy rõ ràng, tắc kè hoa oán hận mình, chỉ vì bản thân bị dao động trong chốc lát. Thiên địa vạn vật đều có thiện ác, người có người tốt, yêu có yêu xấu, cũng giống như việc nó coi Vân Diệp Khai là kẻ địch còn ba con tắc kè hoa là đồng bọn nhưng ai ngờ rằng bọn chúng lại ra tay với chính mình.
Vân Diệp Khai là một nam nhân khiến người khác không tự chủ được mà tín nhiệm, tin tưởng.

Trường kiếm sắc bén xuyên thấu qua cây cổ thụ, con ngươi Long Duy Tâm nhắm lại, bọn súc sinh này trốn đúng là nhanh. Nàng muốn rút trường kiếm ra, nhưng đột nhiên nhìn thấy ba con tắc kè đang tấn công về phía mình, tốc độ càng lúc càng nhanh làm nàng không kịp rút kiếm ra.
Nhìn thấy cái thân thể khổng lồ trong suốt kia đang tiến lại gần, chân Long Duy Tâm đạp lên thanh kiếm, vươn mình xoay một vòng lên không trung, vừa kịp tránh thoát.
Mà ba con tắc kè không dừng lại được, chúng cứ đâm đầu vào thanh kiếm, Long Duy Tâm sảng khoái hô to! Quả nhiên súc sinh chính là súc sinh, dù có hung hãng như thế nào đi nữa thì cũng không có trí óc, đương nhiên, ngoại trừ nàng, còn có...Bạch Triển Cực, còn cả tên hài tử kia.
"Cọt kẹt"
Thân thể tắc kè hoa đâm mạnh vào trường kiếm, đồng thời vạch ta một đường lớn trên da thịt chúng, tuy rằng khiếp đảm nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến chúng. Lúc này Long Duy Tâm phát ra một câu cảm thán: "Phải công nhận là da rất dầy!"
Nàng cũng không vội lấy thanh kiếm, mà là vươn mình nhảy lên một cái, trong chớp mắt đã đứng ở phía sau ba con tắc kè. Nàng đưa tay rút cây đao sắc bén ở bên hông rồi hướng tới lưng chúng đam mạnh xuống, trong miệng còn nói: "Ngược lại, ta muốn xem da của bọn ngươi dầy hay là đao của ta sắc."
"Cọt kẹt, cọt kẹt" Đao trắng đâm vào rồi đao nhuốm máu đỏ được rút ra, nàng cứ đâm liên hồi không ngừng, tắc kè hoa phát ra tiếng kêu càng lúc càng chói tai.
Long Duy Tâm nghe được từng tiếng kêu thảm thiết của tắc kè hoa, nhưng nàng cũng không có ngừng tay, trái lại nàng còn đem đao đâm thật sâu vào trên đầu chúng để xả giận. Tứ chi tắc kè hoa mềm nhũn, cuối cùng co quắp mà ngã trên mặt đất, đầu vẫn còn bị cây đao đầy máu cắm chặt.
"Ta cho ngươi gào!!! Ta cho ngươi gào!!!" Long Duy Tâm giơ chân đá một cước vào thân thể chúng, miệng không ngừng hô.
Bạch Triển Cực cùng Hoàng kim xà yêu nhìn thấy thủ đoạn tàn độc của Long Duy Tâm thì cảm thấy một trận tê dại xông thẳng lên da đầu. Rõ ràng là nàng có thể dùng một đao chấm dứt nhưng nàng cứ nhất định phải một đao lại một đao dằn vặt đối phương, còn không cho phép bọn chúng gào thét, thật là có chút không nhân đạo.
Cuối cùng màn hài kịch cũng chấm dứt, Long Duy Tâm đưa chân đạp xuống đất, ba con tắc kè hoa phát ra âm thanh phản kháng cuối cùng.
"Cọt kẹt "
"Ha ha!" Bạch Triển Cực nhịn không được mà bật cười.
Đúng là ra tay tàn ác kinh khủng! Thật tình là không nể mặt mũi ai, Long Duy Tâm nổi giận, đưa tay rút kiếm rồi chém luôn cái đầu còn sót lại của ba con tắc kè hoa, trong miệng nói lẩm bẩm: "Cho ngươi lại gào thét! Gào thét!"

Đại tỷ, ngươi đã lấy đầu chúng xuống rồi mà lại không cho chúng gào thét, đây không phải là làm khó nhau sao?
Bạch Triển Cực theo bản năng giơ tay xoa xoa cái trán, y cảm giác trên trán mình đang xuất hiện ba đường màu đen.
Vân Diệp Khai chậm rãi đi lên trước, nhẹ giọng mở miệng: "Mệt không?", sau đó vung tay về phía trường kiếm, trong nháy mắt trường kiếm bị hắn thu mất.
Theo thói quen, Long Duy Tâm muốn mở miệng nói "Không mệt", nhưng khi đối diện với đôi mắt đen kia lại không tự chủ được mà gật đầu.
Vân Diệp Khai vừa định đưa tay ôm Long Duy Tâm vào lòng, hắn đột nhiên ý thức được bạch y trên người mình đang bị nhuốm máu, dơ bẩn không tả được, vì vậy tay vừa đưa lên lại bị hắn thả xuống.
Đem động tác của hắn đặt ở trong mắt, khóe môi Long Duy Tâm hơi cong lên, nàng đi về phía trước một bước, để bản thân áp sát Vân Diệp Khai. Đôi tay xinh đẹp xuyên qua tay hắn rồi vòng quanh eo hắn, nàng không để ý bạch y nhuốm máu, đôi gò má cứ thế mà dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn. Nàng mở miệng phát ra âm thanh trầm thấp: "Mệt mỏi quá."
Trên mặt Vân Diệp Khai hiện lên vẻ ôn hòa, có cả nhu tình cùng thương tiếc, tóc vàng lay động, bay lên theo ánh mặt trời. Một tay của hắn vòng qua đôi vai nhỏ nhắn, một tay còn lại duỗi ra tụ khí đánh vào ba con tắc kè hoa. Trong nháy mắt, một viên nội đơn đủ màu sắc nằm trên tay hắn, sau đó cũng nhanh chống biến mất không dấu vết.
"Hừ!"
Nơi nào đó, hài tử tóc vàng chứng kiến một cảnh tình cảm ấm áp, nó cố gắng xem cho đến cuối, lại còn cố ý phát ra âm thanh để mọi người chú ý.
Đường đường là đại vương, nhưng không hề được người khác chú ý, nếu không lấy danh đại vương ra kiêu ngạo thì không chừng bọn họ sẽ quên nó, quên mất đây là tuyệt đạo U Lâm.

Thành công phá vỡ một màn này, hài tử tóc vàng mở miệng nói: "Hiện tại ngươi đã có được nội đan, vậy giải dược đâu?"
Từ trong lòng của Vân Diệp Khai, Long Duy Tâm lộ ra cái đầu nhỏ, nàng đưa mắt ngước nhìn Vân Diệp Khai hỏi: "Thuốc giải gì?"
Vân Diệp Khai còn chưa bắt đầu giải thích, liền nghe âm thanh nóng giận của hài tử vang lên: "Con người, ngươi nói chỉ cần bản vương đưa nội đơn của ba con tắc kè hoa cho ngươi thì ngươi sẽ đưa thuốc giải ra để cứu đồng loại của ta"
Long Duy Tâm nghe vậy, trong mắt hóe lên ý tứ, nàng mang theo ngữ điệu vô lại mở miệng nói: "Đúng là lúc trước hắn đã nói như vậy, ngươi giao nội đơn hắn giao thuốc giải. Nhưng hiện tại, nội đơn là do tự tay chúng ta lấy được, ngươi không thấy sao?"
"Ngươi!" Hài tử tóc vàng nhất thời nghẹn lời, ngẫm lại thì cũng đúng, nhưng cũng không phải như thế!
Long Duy Tâm nhìn thấy dáng dấp của hài tử tóc vàng thật đáng yêu, nàng mở miệng lần nữa: "Tuy nhiên, ngươi đã nói chúng ta là đồng loại nên phải tương thân tương ái, vì vậy ta cũng không thể thấy chết mà không cứu đúng không!"
Trong mắt hài tử tóc vàng tràn ngập ánh sáng của hi vọng, nó nhìn về phía Long Duy Tâm, trong lòng thầm nghĩ 'tiểu xà này mình nhất định sẽ bảo vệ'
Long Duy Tâm nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, chỉ là nụ cười kia có chút gian trá cùng xảo huyệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận