Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi

Bạch Triển Cực nhíu mày suy tư, y thầm nghĩ 'Bắt đầu từ khi nào mà Tiểu Hồng Xà lại dễ nói chuyện như vậy?' Y nhớ tới lúc trước, khi y nói muốn uống máu của nàng thì đã bị nàng đánh cho không còn một mảnh giáp.
"Tuy rằng rất muốn cứu bọn chúng nhưng ta nên lấy thân phận gì để cứu bọn chúng đây? Ta không phải là vương, cũng không có nghĩa vụ bảo vệ bọn chúng! Ai, thật là làm khó dễ cho ta." Long Duy Tâm thở dài một hơi, nàng còn làm ra bộ dáng xuýt xoa khó nói.
Lông mày Bạch Triển Cực giãn ra, sau đó y hé miệng cười trộm, quả nhiên là nàng không có hảo tâm như vậy. Hoàng kim xà yêu mang gương mặt đau khổ, nó âm thầm suy tư, 'Nàng phải lấy thân phận gì đây?'
"Ồ, không bằng ngươi làm con nuôi của ta đi, như vậy ta chính là mẫu thân của vương bọn chúng rồi. Ngươi có nghĩa vụ bảo vệ chu toàn cho bọn chúng, ta là mẫu thân, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi chống đỡ đến cùng!" Long Duy Tâm đột nhiên mở miệng, mang theo âm thanh vui vẻ, mọi chuyện đúng là vô cùng tốt.
"Được đấy, ta thấy rất tốt." Vân Diệp Khai nhàn nhạt mở miệng, chủ ý này hắn cảm thấy rất được.
"Được, quyết định như vậy đi!" Long Duy Tâm dứt khoát giải quyết, sau đó Vân Diệp Khai đưa một bình thuốc nhỏ vào tay Long Duy Tâm.
Hoàng kim xà yêu ngẩng đầu lên, nó đưa ánh mắt long lanh nhìn về phía Long Duy Tâm. Nó cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tuy nhiên lại không biết phải làm như thế nào?
"Con trai ngoan, cho con!" Long Duy Tâm mang theo hào khí vạn trượng đưa tay đem thuốc giải tới trước mặt hài tử tóc vàng, một tiếng "Con trai ngoan" gọi thật là thuận miệng.
Hoàng kim xà yêu quan sát bình thuốc giải ở trước mặt mình, nó vừa nhìn Long Duy Tâm lại vừa nhìn Vân Diệp Khai, sau một hồi do dự, nó duỗi bàn tay nhỏ bé ra lấy bình thuốc nhưng lại lấy hụt. Tại thời điểm nó đưa tay ra thì Long Duy Tâm đột nhiên rút tay về.
Long Duy Tâm chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa vặn nàng có thể cùng hoàng kim xà yêu nhìn nhau ngang hàng, "Gọi ta một tiếng mẫu thân, giải dược này ta sẽ giao cho ngươi."
Khuôn mặt Hoàng kim xà yêu đỏ bừng lên, nó im lặng nửa ngày mới chịu mở miệng, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve "Mẫu thân."
Trong lòng Bạch Triển Cực điên cuồng hô to: 'Hoàng kim xà yêu, ngươi thông minh như vậy sao? Uổng phí cho ngươi sống lâu như vậy để tu luyện thành yêu, cuối cùng chỉ vì người ta nói mấy câu thì liền đeo gông trở thành nhi tử của họ rồi?'
Thế nhưng Bạch Triển Cực đã quên rằng trước đây y cũng như vậy, khi Vân Diệp Khai nói đông thì y không dám đi tây.
"Thật là ngoan!" Nàng đưa tay nhéo vào đôi má phúng phính của Hoàng kim xà yêu một cái, khó khăn lắm nàng mới tìm được một hài tử, thật là muốn 'yêu thương' nó thật nhiều.
"Phụ thân!" Hoàng kim xà yêu bỗng nhiên hướng về phía Vân Diệp Khai phun ra hai chữ, nó thừa dịp Long Duy Tâm sững sờ liền đưa tay đoạt lấy bình thuốc mà Long Duy Tâm đang giữ.
Cái gì!
Long Duy Tâm giơ lên bàn tay rỗng tuếch lên, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Diệp Khai đang cười tươi. Rốt cuộc đây là loại tình huống gì vậy, nàng tìm con trai đưa cho phụ thân của nó sao? Rõ ràng là nàng tìm được con trai, làm sao chỉ trong nháy mắt mà nàng đã biến thành nương tử của người ta rồi.
Vân Diệp Khai cũng bị một chữ "Phụ thân" lôi kéo. Rất nhanh, khóe miệng hắn liền giương lên, ý cười càng lúc càng rõ. Con trai, hắn rất thõa mãn.
Bạch Triển Cực cũng không nhịn được nữa mà cười to lên, "Ha ha ha!"
Long Duy Tâm đứng dậy, tuy rằng bị vân Diệp Khai chiếm tiện nghi nhưng nàng cũng không ghét, ngược lại trong lòng còn mang theo chút ngọt ngào. Nàng nhanh chống thay đổi tâm tình, mục đích đến tuyệt đạo U Lâm lần này xem như đã hoàn thành, có điều còn tên Cảnh Dương đang nằm ở kia thì phải tính thế nào?
Nàng vội mở miệng hỏi: "Còn hắn?"
"Đưa cho con của chúng ta đi, coi đây là lễ vật tặng cho hài tử." Vân Diệp Khai ôm chầm vai Long Duy Tâm, không biết là hắn cố ý hay vô tình nhưng hai chữ "Chúng ta" rõ ràng là quá thân mật rồi.
"Thân thể của ta dường như tốt hơn rất nhiều, Linh lực càng ngày càng dồi dào" Long Duy Tâm đột nhiên mở miệng nói ra, đây là lần đầu tiên mà nàng hoá thành hình người lâu như vậy, Linh lực không khô cạn, hơn nữa nàng cũng học được cách để hình rắn và người trao đổi pháp thuật.
Lông mày Vân Diệp Khai hơi nhíu lại, xem ra phải tìm một chỗ để nàng điều hòa linh lực mới được.
Bên trong gian nhà lá đơn sơ, nam tử tóc vàng đưa mắt nhìn chằm chằm nữ tử đang ngồi tu luyện trên giường.
Một tầng ánh sáng nhạt hiện lên xung quanh thân thể Long Duy Tâm, nàng từ từ mở mắt, nàng đã đến cấp bậc kiếm sĩ, có tiến bộ nhưng vẫn còn rất chậm. Nàng nghĩ đến Vân Diệp Khai đã đạt đến cấp bậc Kiếm thánh mà còn bị hài tử tóc vàng đánh thành như vậy, nếu thế thì nàng phải tồn tại ra sao chứ!
Cuối cùng Long Duy Tâm quyết định đặt cho Hoàng kim xà yêu một cái tên, nó luôn tự xưng là đại vương nhưng danh tự cũng chẳng có. Nàng nghĩ đến cái tính cố chấp bướng bỉnh của nó, thế là nàng quyết định lấy ngay danh tự "Kim Cố Nhi" này.
"Mẫu thân, ngươi không sử dụng pháp thuật sao?" Thấy Long Duy Tâm mở mắt ra, Kim Cố Nhi nghi ngờ nhìn về phía Long Duy Tâm, vừa rồi nó không nghĩ ra.
Một lời thức tỉnh người trong mộng, làm sao nàng lại quên mất việc này! Nàng là công chúa Long giới, tiên pháp đều là pháp thuật thượng thừa, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể biến thân, thực sự là làm mất mặt Long tộc.
Lần thứ hai nhắm mắt lại, nàng thử điều động Linh lực, chỉ có điều linh lực ít đến mức không thể triển khai được pháp thuật, nhất định là vì thân rồng bị hủy nên đả thương căn cốt của nàng rồi. Trong lòng đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, một bên nàng điều động Linh lực trong cơ thể, một bên vận hành nội công tâm pháp cầm kiếm, bỗng nhiên ánh sáng xoay vòng bên người nàng, từ trung cấp kiếm sĩ đã vượt lên Kiếm Si cao cấp, sự thay đổi này khiến nàng giật nảy mình.
Không nghĩ tới, Linh lực Tiên pháp lại có thể hổ trợ nội công tu luyện, đây thật là một tin tức tốt.
Nhưng trạng thái như vậy không kéo dài được lâu, lần thứ hai nàng lui trở về trung cấp kiếm sĩ. Linh lực trong cơ thể trong nháy mắt bị tiêu hao hết, Long Duy Tâm nỗ lực gắng gượng chống cự để hình người không biến mất. Có điều, nó vẫn làm cảm xúc trong nàng dâng cao, nếu như linh lực của nàng không ngừng tăng lên, như vậy kiếm thuật cũng sẽ tăng lên theo rồi.
"Nghỉ ngơi một chút, đừng miễn cưỡng bản thân, ngươi đã làm rất khá." Vân Diệp Khai tiến lên một bước, khẽ gạt một sợi tóc vương trên mặt nàng, trong mắt hắn chứa đầy tình cảm tiếc thương với nàng.
Không phải lời an ủi, mà sự thực chính là như vậy. Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà Long Duy Tâm đã đạt đến bậc trung cấp Kiếm sĩ, hơn nữa cấp Kiếm si đã xuất hiện mờ nhạt, mức độ ấy thì người bình thường không thể làm được, nàng quả nhiên là thiên tài.
"Mẫu thân, Linh lực trên người ngươi lại yếu đi rồi." Kim Cố Nhi tiên lại gần chỗ Long Duy Tâm, nó lập tức lại lẩm bẩm nói: "Mẫu thân ở lại nơi này với nhi tử đi, tuyệt đạo U Lâm có đầy đủ Linh lực, thích hợp để mẫu thân tu luyện."
Long Duy Tâm nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Vân Diệp Khai, không cần ngôn ngữ nhưng hắn biết nàng muốn lưu lại, mà nàng cũng biết hắn không phản đối.
"Cứu mạng!"
"Long Duy Tâm cứu mạng!"
"Kim Cố Nhi cứu mạng!"
Bạch Triển Cực bỗng nhiên rống to lên, cuối cùng âm thanh của y cũng truyền vào tai ba người ở trong nhà. Ba người cười hả hê nhìn y, song không ai chịu ra tay trợ giúp.
Ha ha ha...
Bạch Triển Cực, đây là do ngươi tự tìm tới phiền phức, không trách người khác được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui