Bá Sủng Cuồng Long Thái Tử Phi

Trước khi đi vào trong gian nhà lá thì Long Duy Tâm cùng đoàn người đã biết được ở tuyệt đạo U Lâm này chỉ có một mình Kim Cố Nhi biến được hình người, nghe vậy nên Bạch Triển Cực rất cao hứng, y nói muốn đi xung quanh ngắm phong cảnh.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Bạch Triển Cực, ba người ngầm hiểu ý lẫn nhau. Đối với một đám yêu thú không thể biến được thành hình người thì Bạch Triển Cực lại muốn khoe khoang, điều này làm Kim Cố Nhi vô cùng khó chịu. Thấy Bạch Triển Cực giễu võ giương oai thì nó ngầm hạ mệnh lệnh, kết quả là trong nháy mắt, Bạch Triển Cực liền trở thành kẻ thù chung của tất cả yêu thú trong tuyệt đạo U Lâm.
Bạch Triển Cực nghĩ tới nghĩ lui cũng không thông, rõ ràng là y đã cố gắng lấy lòng Kim Cố Nhi, cuối cùng bản thân lại biến thành chuột chạy qua đường, bộ dáng thật thảm hại.
"Cố Nhi, tha cho y đi." Long Duy Tâm nghe thấy tiếng Bạch Triển Cực kêu cứu ở ngoài của vọng vào nên nàng mở miệng nói với Kim Cố Nhi. Nàng nhìn thấy gương mặt nhỏ của Kim Cố Nhi còn có chút tức giận bất bình thì nói tiếp: "Về sau có nhiều cơ hội lắm."
Quả nhiên, nghe được câu 'còn có cơ hội', đôi môi đỏ ửng của Kim Cố Nhi mở ra, bên trong miệng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.
Bạch Triển Cực, cuộc sống đau khổ của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.
Vì hôm nay bị đám yêu thú vây quanh tấn công nên Bạch Triển Cực quyết định ở lại cùng Long Duy Tâm. Vân Diệp Khai đem nội đơn của ba con tắc kè hoa luyện thành đan dược cho Long Duy Tâm ăn vào, sau khi làm xong hắn liền rời khỏi tuyệt đạo U Lâm. Hắn quay trở về phủ thái tử, trong lòng thầm nghĩ không biết Trương Hạo có đến phủ tìm hắn hay không?
Tuyệt đạo U Lâm đúng như Kim Cố Nhi nói, đây là nơi Linh lực dồi dào, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà công lực của nàng đã tăng lên rất nhiều, mà điều này phải kể đến công lao của viên Linh thạch màu đỏ kia. Trên trán nàng có một viên Linh thạch màu đỏ óng ánh, nó hấp thu linh khí trời đất rồi chuyển thành linh lực trong cơ thể. Tại tuyệt đạo U Lâm, nơi nào có nhiều Linh lực thì nàng sẽ cảm nhận được rất rõ.
Có điều Long Duy Tâm đã tìm tòi hết kí ức của nguyên chủ nhưng lại không thể tìm ra được lai lịch của viên Linh thạch màu đỏ, nó chỉ như vậy mà xuất hiện thôi. Nàng lắc đầu một cái, không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ nữa, sớm muộn gì rồi nàng cũng sẽ biết được.
Hai tháng sau...
Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu chiếu rọi vào vùng đất Đông Ly, lúc này trên chợ cũng vô cùng náo nhiệt, bên tai là âm thanh của đám lái buôn ra sức thét không dứt.
Một nữ tử tóc đỏ mặc hắc sam đi trước, theo phía sau là hài tử tóc vàng đáng yêu, hai người chậm rãi bước trên đường.
"Mẫu thân, chúng ta đi nơi nào vậy?" Kim Cố Nhi hấp tấp đi sau lưng Long Duy Tâm, trước mắt là chợ náo nhiệt khiến nó không khỏi dừng lại nhìn mấy lần. Mấy trăm năm qua, nơi duy nhất nó sống là tuyệt đạo U Lâm, đây là lần đầu tiên nó tới tới nhân gian.
"Gần đây tình hình buôn bán không ổn định, nhanh chân lên một chút, mẫu thân dẫn con đi đánh cướp." Bước chân Long Duy Tâm dừng lại, trong mắt lộ ra ánh sáng.
Lời nàng vừa nói ra liền khiến bốn phía tĩnh lặng, trên đường đang nhiệt bỗng chốc im lặng lạ thường, rồi sau đó là tiếng thán phục trầm trồ của dư luận vang lên không ngừng.
"Đây là nương tử nhà ai, ban ngày ban mặt mà nói nhiều như vậy." Bên đường, một vị phu nhân bán đèn lồng khẽ trách mắng. Bà ngẫm nghĩ dù mình đã lớn tuổi, không có tiền nhưng vẫn cố gắng buôn bán kiếm tiền, làm sao có người lại đòi đi đánh cướp như thế chứ.
"Thật quá đáng, nàng không sợ con mình sẽ hư hỏng sao? Ai, một hài tử đáng yêu như vậy, thế nào lại có mẫu thân...!" Người qua đường nhìn chằm chằm về phía Kim Cố Nhi, ánh mắt của họ không khỏi có chút đồng tình cùng tiếc thương.
"Đừng nghe nàng nói lung tung, ngươi xem chân tay nàng yếu ớt như thế thì làm sao mà đánh cướp, không bị cướp đánh là may lắm rồi, ha ha." Một vị nam tử bán thịt heo đang nắm chặt con dao đập xuống thớt cười ha ha nói.
"Đúng đấy, không cần coi là thật, không cần coi là thật." Lúc này mọi người mới phụ họa vào. Một nữ tử yếu ớt dẫn theo một hài tử thì làm sao mà đi đánh cướp được, có lẽ đây là nói đùa, bọn họ không nên xem là thật.
Sau một trận cười nói thì không khi lại trở về như lúc ban đầu, ồn ào và náo nhiệt.
Long Duy Tâm khẽ mỉm cười, có phải chuyện cười hay không thì rất nhanh họ sẽ biết thôi.
"Cố nhi, đi!" Long Duy Tâm đưa tay kéo Kim Cố Nhi bước về phía trước.
Đi qua mấy con phố mấy ngõ hẻm, hai bóng người một lớn một nhỏ đứng trước cửa một cao lâu, Long Duy Tâm ngẩng đầu nhìn tấm bảng trên cửa "Liên minh thuần thú". Bốn chữ này được sơn son thếp vàng, trong miệng nàng xuất hiện nụ cười mỉa mai 'Liên minh thuần thú sao, hôm nay nên đổi lại thành Bái sư thuần thú đi là vừa'.
"Các ngươi là ai? Đứng ở cửa làm gì? Có biết nơi này là Liên minh thuần thú không, các người mau cút đi." Hai nam tử đứng ở cửa không khách khí mở miệng đuổi Long Duy Tâm.
Long Duy Tâm đánh giá hai người đứng canh gác ở cửa, nàng thấy hai người bọn họ không hề đeo bảo kiếm, nói cách khác bọn họ không phải là người cầm kiếm, chỉ có cấp bậc Kiếm thánh là không đeo kiếm mà đem nó ẩn ở bên trong cơ thể.
Trong tay bọn họ cầm một đầu dây thừng, đầu khác nối liền với hai con hổ trắng dũng mãnh. Đôi mắt chúng lim dim tối tăm hệt như hai pho tượng đang ngồi hổm xuống đất.
Long Duy Tâm cúi đầu khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Cảnh Dương thiếu gia, xem ra Liên minh thuần thú cũng không hoan nghênh ngươi!"
"Phó minh chủ Cảnh Dương! Ở đâu? Ở đâu?" Ở Cửa ra vào, hai nam tử nhất thời sững sờ, nhìn bốn phía, âm thanh có mang chút kích động. Từ khi Phó minh chủ Cảnh Dương đi đến tuyệt đạo U Lâm thu phục yêu thú, tại đó bọn họ chỉ thấy rất nhiều thi thể của Tuần thú sư nhưng không thấy Phó minh chủ Cảnh Dương, cho nên bọn họ tin rằng Cảnh Dương vẫn còn sống vì dù sao thì hắn ta cũng là Tuần thú sư có tiếng nhất ở Liên minh thuần thú.
"Ở đâu nữa, tất nhiên là ở đây rồi!"
Long Duy Tâm vừa mới dứt lời thì một thì bỗng chốc có một thân thể từ trên trời giáng xuống rơi vào giữa cửa. Trên không trung, Bạch Triển Cực bất mãn dùng sức rung cánh lên, thiệt là, tại sao lại bắt y phải cõng cái tên này chứ! Nếu không phải là mệnh lệnh của Long Duy Tâm thì y đã sớm đem tên này lột da róc thịt rồi.
Hai thị vệ đứng ở cửa bị mùi máu tanh dọa sợ, bỗng chốc bọ họ lui về phía sau mấy bước, "Làm càn, thi thể từ đâu mà ra vậy, các người còn không mau vứt đi, thực sự là xúi quẩy."
"Các ngươi nhìn rõ ràng chưa, thật sự muốn vứt đi sao?" Long Duy Tâm nhìn thấy vẻ mặt căm ghét của hai tên kia nên vội vàng mở miệng nhắc nhở.
Hai người liếc nhau một cái rồi cùng nhau đi tới gần thi thể đang nằm trên đất kia. Vừa nhìn, bọn họ đã lập tức trơn mắt há mồm sợ hãi, "Này, này là Phó minh chủ?"
" Nhanh, nhanh, nhanh đi báo cáo cho Minh chủ!" Năng lực chịu đựng thật là yếu ớt, một người trong số đó vật vã leo lên lưng cọp rồi vội mở của lớn ra, chạy thẳng về phía Chủ Điện.
Long Duy Tâm nhìn một người còn lại, nàng không để ý đến gã đang kinh hãi mà mở miệng nói "Bạch hổ trong tay ngươi có tố chất thân thể không tệ, đáng tiếc là nó đã mất đi ý thức. Một con thú sống mà như cái xác biết di chuyển thì còn có ý nghĩa gì nữa, có lẽ chết đi mới là giải thoát."
"Hỏa Diễm Thú!" Long Duy Tâm nhẹ giọng hét một tiếng, sau đó là một luồng ánh sáng đỏ rực hướng về phía Bạch hổ mà đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui