“Rống!”
Thấy hang động trước mắt, Cao Hiểu đột nhiên phát ra tiếng gầm thê lương.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía thân rồng, chỉ thấy cái đuôi Tòng Long bắt đầu, từng mảng từng mảng thịt nhiễm máu thoát ly ra khỏi thân thể trôi về không trung hóa thành hư vô. Trong chớp mắt, cái đuôi rồng cùng với chân nàng đã biến mất.
Biến thành tro bụi!
Đây là từ mà Cao Hiểu nghĩ đến trước tiên.
Lần thứ hai, nàng không cam lòng nhìn về phía hào quang bảy màu kì dị phát sáng trước cửa động. Cao Hiểu trong lòng thầm nguyền rủa: “Ngươi a, đây là muốn hại chết ta phải không?”
Từng mảng huyết nhục biến mất, đuôi rồng màu đỏ hóa thành hư vô. Tại bên trong Tru Long Đài, Long Chân hỏa biến thành bụi trần.
Ngàn cân treo sợi tóc, viên Linh Thạch màu đỏ đột nhiên xông về phía cửa động, biến mất không còn tăm hơi.
Rừng Cổ lão thần bí, cổ thụ cao vút che kín cả bầu trời, trong một mảng cỏ hoang, một con rắn nhỏ toàn thân màu đỏ thắm thông suốt, chậm rãi tỉnh táo.
“Đây là nơi quái quỷ nào, cỏ mọc cao hơn so với thân ta.” – Cao Hiểu thầm nói trong lòng. Vừa mới mở mắt, nàng nhìn thấy cỏ so với bản thân mình còn cao hơn nhiều.
Nàng định giơ tay xua đám cỏ dại cản đường để nhìn rõ nơi này, nhưng… không có tay. Cao Hiểu giật mình.
Ông trời, người không nên đùa ta như vậy chứ!
Cao Hiểu đem thân thể quấn thành một vòng, ngẩng đầu rắn lên, tự thấy chính mình to bằng ngón tay dài ba tấc, thân thể màu đỏ thắm. Nàng thở dài, thật khóc không ra nước mắt.
“Tê tê ——” – Lưỡi rắn phun ra.
Đột nhiên nàng nghĩ, mình đã chết rồi, sau đó linh hồn nàng đi vào thân thể của một con rồng, hồn lại tiếp xúc với bột phấn làm tan biến đi trong một thời gian, ý thức nàng mãnh liệt muốn được sống, làm cho viên Lich Thạch rực rỡ hào quang, thân thể nàng ra sức kháng cự không cho hấp thụ vào…
Nàng đi theo chỉ thị ra Tru Long Đài, trốn thoát thành công!
Tru Long Đài… Nàng... Nàng nhớ tới cái nơi Luyện Ngục là ở đâu rồi. Là tru Long Đài.
Trong nháy mắt, ký ức về bốn trăm năm trước của Long Duy Tâm không buông tha mà ùa về trong đầu Cao Hiểu. Mặt khác, đôi mắt thần kỳ nhìn về chín tầng trời trên Long Giới, Linh lực Tiên pháp… Như vậy thế giới huyền huyễn.
Ký ức hoàn toàn phù hợp, Cao Hiểu cứ ngỡ rằng mình đã từng trải qua việc giống như vậy. Nếu không phải nàng từ hiện đại xuyên về đây, thì suýt chút nữa Cao Hiểu đã lầm tưởng đây là quá khứ của mình.
Ký ức tìm đến nàng là ở thời điểm một trăm năm trước, nàng là thiên tài ở Long Giới, nàng một thân công chúa luôn luôn kiêu ngạo vì phụ Vương nàng là Long Hàng Quân, nàng có Linh lực tu vi hơn người, Tiên pháp mọi điểm đều tinh thông, so với huynh đệ bên người càng nổi bật. Thậm chí, có nhiều người còn nói, dựa theo tư chất của nàng, tu luyện ngàn năm, liền có thể đuổi kịp phụ vương thiên tuế của nàng rồi. Nhưng không thể ngờ, một ngày tỉnh lại, nàng càng trở nên ngu ngốc, đã bị giáng là kẻ tham ăn.
Cao Hiểu nỗ lực tìm kiếm nguyên nhân vì sao nàng đột nhiên ngu dại, trong kí ức không hề có manh mối, ngủ một giấc liền trở nên đần độn? Lẽ nào là trời cao đố kỵ anh tài sao?
Tiếp tục lần mò ký ức, nàng hồi tưởng lại nguyên nhân cái chết thực sự của mình…
Thì ra là vậy!
Cười lạnh, mối thù này nàng nhất định sẽ đòi lại. Kể từ hôm nay, nàng không còn là Cao Hiểu, mà là Long Duy Tâm.
Tả Minh sẽ không đắc ý quá lâu, rồi có ngày hắn sẽ phải trả giá!
Long Duy Tâm dựa theo ý thức cố điều động Linh lực trong cơ thể nhưng lại thất bại. Chắc lúc nàng từ Tru Long Đài trốn ra Linh lực cũng tiêu hao hết đi.
Hữu thúc thúc còn ở Long Giới, nghĩ đến việc đem Thanh Long Đan đưa vào trong thân thể mình, trong lòng Long Duy Tâm như có một dòng nước ấm xẹt qua.
Hữu thúc thúc, ta không tin người chết đơn giản như vậy. Hãy chờ ta, ta nhất định sẽ quay trở lại cứu người!
Ngẩng đầu quan sát xung quanh, mặc dù không nhìn nổi toàn cảnh, nhưng sinh hoạt nhiều năm ở đội đặc chủng nên Long Duy Tâm dễ nhận ra đây cũng là một mảnh rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy.
“Thu ——”
Tiếng kêu chói tai của một loài chim vang lên, Long Duy Tâm ngẩng đầu lên xem đó là con gì.
Long Duy Tâm nhìn lên bầu trời, thì thấy một bóng đen đang bay lượn, ngẩng đầu rắn lên cao, nàng nhìn thấy một con diều hâu lớn màu nâu. Nanh vuốt cực kỳ sắc bén, đôi mắt không hề che giấu vẻ tham lam.
Con diều hâu này muốn ăn luôn nàng a!
Long Duy Tâm đọc suy nghĩ của diều hâu qua ánh mắt, nàng không nhịn được, nói thầm trong lòng: Đầu óc diều hâu đầu này bị úng nước rồi, đói bụng là ăn gì cũng được à, dĩ nhiên sẽ đem manh mối phóng tới nàng, một con rắn nhỏ. Nghĩ lại, người của nàng rất nhỏ, không đủ cho nó nhét kẽ răng.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng diều hâu lại hành động cực kì nhanh chống, nàng hiện tại đang ở trong bộ dạng của rắn nên không thể điều động linh lực, cũng không thể sử dụng Tiên pháp. Đối mặt với bá chủ bầu trời, hiển nhiên Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Nhanh chóng lắc lư thân thể, “Vèo vèo vèo”. Thăm dò khu rừng một hồi, nàng tìm chỗ sâu nhất bò tới.
Diều hâu nhìn thấy món ăn chạy trốn, đột nhiên đáp xuống, nhanh đến mức mà không có ai thấy rõ tốc độ của nó. Bóng đen từ trên trời bay thẳng đến chỗ của Long Duy Tâm, nhanh như chớp, cuốn theo gió mạnh mà làm cho mấy cây cổ thụ chung quanh bị gãy, cản đường trốn của nàng.
Không kịp suy nghĩ, nàng nhạy bén nhận ra được mối nguy hiểm, lập tức cuộn tròn thân thể lăn đi như lúc còn ở đội đặc chủng. Nhưng nàng không để ý, thân thể của mình là một con rắn nên không thể lăn được.
Chính sai lầm nhỏ này lại cho diều hâu một cơ hội tốt để tấn công nàng.
“Thu ——”
Diều hâu hướng lên trời hưng phấn kêu to, vươn móng vuốt sắc bén ra, không chút do dự đưa về phía Long Duy Tâm, chỉ còn 7 tấc.
“Con vật chết tiệt!”
Nó còn cách Long Duy Tâm chỉ bảy tấc nữa thôi, khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng cũng không thể nhúc nhích được, toàn thân bị yết hầu giữ lại. Bị người khác nắm giữ sinh mệnh quả thật không dễ chịu, nhưng chỉ trách hiện tại sức nàng quá yếu.
Nàng ở trong đầu suy nghĩ cách thoát thân, nàng đường đường là Công chúa ở Long giới, là nữ bộ đội đặc chủng ở thế kỷ hai mươi mốt mà lại mất mạng trong miệng của diều hâu thì thực quá xấu hổ!
Nhanh chóng nhìn lại cảnh vật, Long Duy Tâm biết rằng sẽ lành ít dữ nhiều, nàng như thế nào nhận lệnh người.
“Tê tê –”
Lưỡi rắn màu đỏ phun ra, mang theo chất lỏng cực độc, phun ngang qua đầu một con Tuyết Lang màu trắng, chuẩn xác không có sai sót đem độc rắn nhả ở trên thân thể con Tuyết Lang lông trắng như tuyết kia.
Long Duy Tâm âm thầm vui mừng, may là con diều hâu này không bay cao, bằng không cũng chẳng biết phải nắm bắt thế nào? Diều hâu vẫn giữ tốc độ và khoảng cách như vậy, nàng đều đã nghiêm mật tính toán được rồi, mới lựa chọn con Tuyết Lang này. Từ cái kia, Tuyết Lang đứng ở nơi đó trong tư thế chợp mắt, nàng suy đoán, vậy hẳn là Lang Vương.
Quả thực đúng như Long Duy Tâm suy đoán.
“Gào –”
Tuyết Lang ngửa đầu đầu về phía diều hâu hống lên một tiếng, tiếng gió nhất thời mãnh liệt.
Đôi mắt sói u lục kia theo sát trên người Long Duy Tâm bỗng nhiên rơi xuống, tiếp theo liền lộ ra ánh mắt hưng phấn cùng tham lam như diều hâu.
Long Duy Tâm tất nhiên là cảm thấy được ánh mắt khác thường của Tuyết Lang, trong lòng lo sợ, nàng coi đây là trộm gà không được còn mất cả nắm gạo sao?
Làm sao một diều hâu, một Tuyết Lang đều đem chủ ý đặt trên người nàng. Ưng xà thiên địch nàng có thể lý giải, sói xám lớn nên ăn thỏ trắng nhỏ, trái lại muốn ăn xà phải hay không, thật là nói không nổi rồi. Cứ việc a, ngươi không phải là sói xám lớn.
Tuyết Lang triệu tập bầy sói, trong rừng một mực đuổi theo diều hâu đang chạy trốn. Diều hâu thể hình khổng lồ, tốc độ phi hành cực nhanh, nhưng Tuyết Lang này cũng lkhông kém chút nào, còn thỉnh thoảng hướng về phía bầu trời phát ra âm thanh "Gào" khiêu khích. Diều hâu cũng không chịu yếu thế, lấy âm thanh sắc bén "Thu" phản rống trở lại, tựa hồ có chút gì đang cảnh cáo.
"Gào —— "
"Thu —— "
Bầy sói cùng diều hâu bắt đầu đấu chiến, ở bên trong mảnh rừng rậm Viễn Cổ này mà triển khai, Long Duy Tâm tự nhiên liền trở thành chiến lợi phẩm duy nhất.
Nhưng ở phía sau lại khiến Long Duy Tâm mở rộng tầm mắt.