Khí thế dâng lên trong nháy mắt, Long Duy Tâm cầm trong tay trường kiếm màu bạc sáng rực, khi ánh mặt trời chiếu xuống thì trường kiếm phát ra ánh sáng càng chói lóa. Tốc độ của Bạch Triển Cực cũng không giống khi nãy, mà ác liệt mạnh mẽ hơn nhiều.
Ở thời điểm Cảnh Thương Thành sững sờ thì nàng nhanh chống chuyển mục tiêu ra phía sau Ám dạ song đầu bằng. Trường kiếm vung ra, hào quang màu trắng bạc mở rộng mười mấy lần, chém thẳng vào cổ Ám dạ song đầu bằng.
"Ngang —— "
Ám dạ song đầu bằng kêu lên một tiếng thê thảm, trong miệng nó tràn ra máu đỏ thẩm, thân thể quá đau đớn nên rơi mạnh xuống, suýt nữa cũng làm cho Cảnh Thương Thành té xuống.
"Đùng" một tiếng, đầu của con chim to lớn bị chém đứt rồi rơi xuống sàn của Liên minh thuần thú, lập tức tạo ra một cái hố to phía dưới.
"Không được!"
Cả người Cảnh Thương Thành cứng đờ, ông ta không tin, Ám dạ song đầu bằng là sự kiêu ngạo và cũng là con áp chủ bài của ông ta, nhưng nó lại bị người dùng kiếm chặt đứt đầu chỉ trong một nhát. Một luồng cảm giác lạnh lẽo từ bàn chân truyền lên đến đỉnh đầu của Cảnh Thương Thành, cả người ông ta như bị sét đánh, chỉ chút nữa là con ngươi cũng rơi ra khỏi viền mắt.
Long Duy Tâm cười lạnh một tiếng, nàng muốn cho ông ta không chịu nổi!
"Ta nói được!"
Long Duy Tâm hét một tiếng lành lạnh, nàng kiễng mũi chân thật nhẹ sau đó lại phi lên lưng của Bạch Triển Cực. Trường kiếm trong tay lại vung lên, nàng tiếp tục hướng về cái đầu còn lại của Ám dạ song đầu bằng chém xuống.
Lúc này, Ám dạ song đầu bằng chỉ còn lại một cái đầu nên nó không còn chịu sự khống chế của Cảnh Thương Thành nữa. Nó phát điên, gào thét, đôi cánh thì đập thật mạnh nên làm cho Cảnh Thương Thành té từ trên cao xuống.
"Ngang —— "
Cuối cùng là một tiếng thê thảm kéo dài, Ám dạ song đầu bằng bị chặt mất đầu nên nhanh chống rơi từ không trung xuống. Long Duy Tâm ung dung ngồi trên lưng Bạch Triển Cực, trường kiếm theo đó mà biến mất, không ai biết là nó bị giấu ở đâu.
Cảnh Thương Thành rơi xuống đất, bất tri bất giác lại đụng phải bên miệng của Thông Thiên Sàm Ngạc. Ông ta trừng lớn hai mắt, nhìn Liên minh thuần thú bị tàn sát, rồi lại nhìn phải ánh mắt căm tức của mười con Hỏa Diễm ở phía trước, cuối cùng là nhìn thân thể của chính mình bị hai con Thông Thiên Sàm Ngạc chia ra làm đôi.
Đến lúc chết, ông ta vẫn không nghĩ tới việc mình là một tuần thú sư nổi tiếng nhưng cuối cùng lại mất mạng ở trong miệng yêu thú.
Có lẽ đây là báo ứng!
Sáng sớm hôm sau, sự kiện Liên minh thuần thú bị tàn sát đã bị truyền ra khắp nơi, ngay cả Bình Sơn thành cách Đông Ly quốc rất xa cũng đang dị nghị sôi nổi.
Trước cửa Túy Hương lâu, người đến người đi, đại sảnh lầu một đều chật kín người, cả nam lẫn nữ, tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, vừa uống rượu vừa tung hô.
"Này, có nghe nói gì không? Hôm qua, Liên minh thuần thú bị san bằng đẫm máu rồi, không một người nào sống sót cả." Một cái nam tử vừa hớp một ngụm rượu vừa quay sang mọi người nói ra.
Chuyện này khó mà tin được.
"Làm sao có khả năng? Liên minh thuần thú chính là cơ nghiệp trăm năm, bên trong yêu thú nguy hiểm nhiều không đếm xuể, cho dù người có cấp bậc Kiếm tôn cũng không dám đối địch với Liên minh thuần thú đâu"
"Thôi đi, ta đây không nói lời bịa đặt, một bằng hữu của ta đã chính mắt nhìn thấy, Liên mình thuần thú to lớn đã biến đống thành hoang tàn rồi, vật đang tiền cũng không cánh mà bay."
"Thiên địa ơi, là ai làm? Là sát nhân hay là cướp!"
"Có người nhìn thấy hai mẫu tử đi ra từ Liên minh thuần thú, nhưng một nữ tử cùng một hài tử sao lại có bản lĩnh lớn đến vậy, hẳn là có người khác mới đúng.
"Ai, có lẽ là yêu tinh làm đi, những năm gần đây, Liên minh thuần thú nhuốm không ít máu của yêu thú, vì lợi ích của mình, bọn họ đã hành hạ yêu thú cho đến chết, nếu thật là yêu tinh thì cũng bình thường thôi." Lúc này, một nam tử mặt tròn vừa sờ cằm vừa mở miệng nói.
"Đừng có nói chuyện giật gân như thế, yêu tinh ở đâu ra chứ, đi đi đi!" Mọi người đều không tán thành cách nói của nam tử mặt tròn. Ai cũng xì một tiếng, hướng hắn ta xua tay, ra hiệu hắn ta không được nói chuyện lung tung.
Nam tử mặt tròn lắc lắc đầu, rồi xoay người rời đi, hắn ta biến mất ở tầm mắt của mọi người. Nếu có người nào tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện diện mạo của hắn ta cùng Minh chủ Liên minh thuần thú Cảnh Thương Thành có mấy phần tương tự nhau.
Nhưng ở lầu hai của Túy Hương lâu, ở bên trong một gian phòng kín mít, không khí cũng trở nên bất động, nó càng lúc càng ngột ngạt.
Một nam tử mặc trường bào màu lam, đai đeo ngọc kì lân, hắn ta đưa lưng về phía mọi người, hai tay đặt ở phía sau, mắt nhìn ra phía cửa sổ, sắc mặt hiện lên vẻ tức giận mơ hồ. Đứng sau lưng hắn ta là một đám thị vệ có hơn mười tên, trong tay cầm kiếm. Bọn họ im lặng cúi đầu, không dám thở mạnh, vì sợ mình quấy rối sẽ làm Chủ thượng tức giận.
Bầu không khí ngột ngạt kéo dài đã lâu, rốt cục, nam tử mang theo cảm giác đau thương cũng cất âm thanh, làm mọi người chấn động đến độ run lên bần bật
"Tra được tin tức của hai mẫu tử kia rồi sao?"
"Rầm!"
Âm thanh đầu gối va chạm mạnh vào mặt đất bỗng vang lên, một tên thị vệ nhanh chống quỳ xuống đất, cắn chặt răng, giọng nói hơi run rẩy vang lên, "Bẩm chủ thượng, vẫn không có, mong Chủ thượng cho thuộc hạ hai ngày, thuộc hạ sẽ..."
"Rác rưởi!"
Thị vệ còn chưa có nói xong thì nam tử đã gầm lên giận dữ, ống tay áo màu xanh da trời vung lên, một luồng gió sắc bén như lưỡi dao xẹt qua thị vệ cổ, thị vệ theo tiếng mà ngã xuống đất. Cảnh này chỉ phát sinh trong nháy mắt, thậm chí chân nam tử còn không có di chuyển.
Mấy thị vệ còn lại thấy bạn mình bị giết chết nhưng không hề chớp mắt một cái, dường như bọn họ đã quen với tình huống này lắm rồi. Bọn họ đã biết rằng, trước mặt mình chỉ có hai con đường, một, không chừa thủ đoạn nào để hoàn thành nhiệm vụ; hai, chết!
"Cho các ngươi một ngày cuối cùng, bản vương muốn biết cặn kẽ về hai mẫu tử kia."
"Dạ!"
Bọn họ đồng thanh hô lên, hơn mười thị vệ mang kiếm cùng nhau quỳ gối trước mặt nam tử.