Bạch Triển Cực đột nhiên trên không trung hóa thành hình người, Long Duy Tâm bất ngờ duỗi ra năm ngón tay vừa vặn đánh trúng điểm quan trọng của hắn.
Thời gian phảng phất dừng lại.
Bạch Triển Cực biến thành hình dạng Đại Bàng giương cánh dừng lại ở giữa không trung, Long Duy Tâm một bước duỗi dài cánh tay.
"Mẹ kiếp, ngươi đừng có biến hóa một hồi chim một hồi thành người được hay không!" Long Duy Tâm sau khi hạ một gối xuống, một tiếng phẫn nộ rít gào kiểu tiếng sấm rền vang lên.
Ngẫm lại nàng Long Duy Tâm, mặc dù có thể biến hoá thành hình người, nhưng thời gian lại hạn chế. Một khi Linh lực tiêu hao hết, sẽ lập tức thay đổi về hình dạng tiểu xà, thế nhưng Bạch Triển Cực lại biến hóa ung dung vui vẻ, thực là làm người khác tức giận.
Biến thành người đến sao, vừa vặn lúc trước nàng là bộ đội đặc chủng trực tiếp chiến đấu, nàng không tin mình ngay đến một con chim cũng không bắt được. Đứng dậy, nhấc chân, xoay người, chiêu nào chiêu nấy ác liệt, từng bước ép sát.
"Này, ta không muốn cùng ngươi động thủ, ngươi đừng cho là ta sợ ngươi." Bạch Triển Cực một đường lùi về sau, né tránh, nhưng chưa ra chiêu. Hắn lần nữa nhường nhịn nhưng bị Long Duy Tâm làm trầm trọng thêm, cuối cùng Bạch Triển Cực cũng bị bức phải cuống lên.
"Ngươi cái xà yêu này, thực sự là ngang ngược không biết lý lẽ. Cho dù ta muốn lừa gạt uống máu của ngươi là ta không đúng, cũng đã hướng ngươi xin nhận lỗi, ngươi làm sao còn hùng hổ doạ người như vậy." Bạch Triển Cực một bên lải nhà lải nhải chỉ trích Long Duy Tâm, một bên cấp tốc né trái né phải, nhưng cuối cùng vẫn tránh không kịp. "Chạm" một tiếng vang trầm thấp, bị một quyền của Long Duy Tâm đánh vào lồng ngực.
Long Duy Tâm miệng hơi cười, thầm nghĩ, ta không tin ép ngươi như vậy mà ngươi còn không ra tay.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Long Duy Tâm, trong mắt Bạch Triển Cực lửa giận lượn lờ, nổi giận gầm lên một tiếng, liền mở rộng quyền cước, cùng Long Duy Tâm đối đầu chiến đấu.
Không có sử dụng Linh lực Tiên pháp, hoàn toàn là công phu quyền cước đối kháng.
Sau nửa canh giờ, trên thân thể hai người đều chảy máu.
"Có chút thú vị." Bạch Triển Cực chà xát vết máu ở khóe miệng, trong mắt lửa giận từ từ bị vẻ hưng phấn che giấu, đã lâu không gặp phải đối thủ có thể cùng hắn đánh bất phân cao thấp thế này.
Long Duy Tâm một cước phía trước, một cước ở phía sau, bày ra tư thế lỏng lẻo. Trong con ngươi cũng là sự vẻ vang, thân thể này mặc dù là Long Duy Tâm, nhưng làm nàng hưng phấn nhất chính là tố chất thân thể này tuyệt đối giống thân thể nguyên bản của nàng, bất luận là sức mạnh, độ nhanh nhẹn độ, lực bộc phát, đều tăng thêm một bậc. Đối với bộ đội đẳng chủng thì nàng cực kì hài lòng.
"Xem chân!"
Long Duy Tâm đột nhiên hét lớn một tiếng, chân trái giả thoáng một chiêu, một cái đấm móc đi thẳng đến gò má Bạch Triển Cực.
Đang lúc này, một lưỡi dao sắc "Vèo" bay tới, nhắm thẳng tới tim Bạch Triển Cực. Long Duy Tâm con ngươi phát lạnh, hóa quyền làm chưởng, thế ngàn cân treo sợi tóc mạnh mẽ đẩy Bạch Triển Cực ra.
"Phù phù." Lưỡi dao sắc làm vai Bạch Triển Cực bị thương, nhưng kịp tránh thoát đòn chí mạng ở tim.
Long Duy Tâm âm thầm thở nhẹ một hơi, nguy hiểm thật.
"Ai?"
Quát lạnh lên tiếng, đột nhiên quay đầu, Long Duy Tâm nhìn về hướng lưỡi dao sắc bay tới . Trong sân, một nam tử chừng hai mươi tuổi thân mặc huyền y cẩm bào, tay cầm một thanh trường kiếm, xuất hiện ở trong tầm mắt Long Duy Tâm cùng Bạch Triển Cực.
"Khương Thượng!"
Nhìn thấy người đến, Bạch Triển Cực lạnh lùng mở miệng, không nghĩ tới hắn sẽ phái người đến phủ thái tử đánh lén mình.
"Bạch Triển Cực, ngày hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Khương Thượng đem trường kiếm giơ lên, hét dài một tiếng, sau đó một luồng ánh sáng lam xuất hiện xung quanh trường kiếm, giống như đang cầm một thỏi phát sáng màu xanh lam. Chân đạp trên mặt đất phát ra trận âm thanh nặng nề, một bước một bước đưa kiếm hướng thẳng phía Bạch Triển Cực.
"Mấy ngày không gặp, không nghĩ tới ngươi đã đến cấp bậc Kiếm Si rồi." Bạch Triển Cực nói xong liền đứng dậy điều độngLinh lực, không để ý cánh tay chảy máu, lao ra giữa gian nhà, đón lấy Khương Thượng. Cả người tản ra khí thế khắc hẳn với khí thế khi cùng Long Duy Tâm đối chiến, nhiều hơn mấy phần tàn nhẫn cùng quyết tuyệt.
Long Duy Tâm nhìn ánh kiếm màu xanh cùng linh lực màu trắng đan xen lẫn nhau, nàng dựa người vào cửa quan sát.
Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, lại cùng Long Duy Tâm đại chiến một trận, lần này Bạch Triển Cực dần dần thất thế. Trên cánh tay, trên đùi vết kiếm cũng bắt đầu tăng lên, máu tươi nhuộm đỏ thân Thanh Y, hành động không nhạy bén cấp tốc bằng lúc trước.
Trên người Khương Thượng mặc dù cũng bị tổn thương không ít, nhưng so với Bạch Triển Cực thì tốt hơn rất nhiều.
"Chạm" một tiếng, Bạch Triển Cực bị kiếm khí từ không trung đánh rơi xuống đất, hung hăng tạo ra một cái hố.
"Bạch Triển Cực, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi! Ha ha ha!"
Khương Thượng cười điên cuồng, giơ lên thanh trường kiếm màu xanh lam, vận đủ khí lực liền hướng về chỗ Bạch Triển Cực đang ngã chém tới.
"A!"
Hét thảm một tiếng. Nhưng đó là tiếng hét xuất hiện trong miệng Khương Thượng.
.Bạch Triển Cực đẩy thân thể lên, đứng nhìn bóng lưng nữ tử trước mặt, trong mắt vẻ kinh ngạc chợt lóe lên, mấp máy miệng, nhưng không nói ra một câu.
Khương Thượng vừa mới bị Long Duy Tâm đạp cho một cước đau đớn trước ngực. Hắn tức giận nhìn về phía Long Duy Tâm hai tay trống không đứng ở nơi đó, nhất thời một luồng khiếp sợ nổi lên trên khuôn mặt. Một thanh kiếm cũng không lại có thể đánh trúng hắn! Nhất định là chính mình quá mức bất cẩn, mới có thể bị ám hại, nhất định là thế.
Khương Thượng vẫn còn đang hoang mang, Long Duy Tâm xem thường nở nụ cười, "Tuy rằng không biết giữa các ngươi có thâm thù đại hận gì, nhưng hắn, ta xác định sẽ bảo hộ!"