“ Hoắc tiên sinh ngài có khỏe không, chúng tôi là cảnh sát . ”
“ Cảnh sát ? ” Hắn dĩ nhiên biết bọn họ là cảnh sát , mấu chốt là ……
Con mẹ nó! Cảnh sát đến tìm hắn làm gì ?
Sửa sang lại quần áo, đi xuống mở cửa, nhìn thấy hai khuôn mặt nghiêm túc trên tay cầm chứng kiện cảnh sát.
“ Tôi phạm pháp sao? ” Cơn giận bị nén lâu bây giờ bộc phát hoàn toàn , Hoắc Lôi khoanh tay trước ngực, ánh mắt tóe lửa nhìn thẳng hai người trước mặt, thanh âm lạnh lẽo đến dọa người .
Rất rõ ràng , nếu hai người không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng , hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng .
“ Ách! Lôi tiên sinh , tôi, chúng tôi nhận được tình báo , nói , nói ngài ……” Cảnh sát mập ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng đem câu nói kế tiếp nuốt xuống .
“ Cái gì ? ”
“ Là…” Cảnh sát trẻ bên cạnh đón lấy lời của hắn, nói tiếp: “ Có người gọi điện tới, nói Hoắc tiên sinh ngược đãi trẻ em. ”
Người này lá gan khá lớn , dám nhìn thẳng hắn mà nói, trên khuôn mặt lộ rõ chính trực.
Hoắc Lôi hừ lạnh một tiếng .
“ Hoắc tiên sinh , xin cho chúng tôi vào trong lục soát , hiểu rõ tình hình cụ thể . ” Giơ lên tấm thẻ , cảnh sát trẻ nhìn vào bên trong căn nhà, cất bước chuẩn bị đi vào.
“ Tôi có thể báo hai người tự tiện xông vào nhà dân. ” Một tay chống lên thành cửa , ngăn không cho cảnh sát trẻ đi vào , lạnh lùng nói :“ Nói đùa , nhà tôi làm sao lại có trẻ con!”
“ Oa---oa------”
“…….”
Đáng chết! Mấy đứa tiểu ác ma kia muốn quên cũng không quên được!
Bất quá , hắn nhớ tường nhà mình cách âm rất tốt, hơn nữa tầng nào phòng nấy đều có rèm cửa sổ, thế nào lại.....
Chuyện lạ !
“ Thật không có sao ? ” Cảnh sát trẻ nhẹ hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt . Đẩy ra cánh tay trên thành cửa, trực tiếp đi vào, hướng tiếng khóc mà đi đến.
Nghe đứa trẻ khóc thê thảm như vậy , nhất định là bị ngược đãi , người ta tố cáo không có sai .
Người có tiền thật là quá đáng , đứa bé nhỏ như vậy mà đã bị ngược đãi.
Khó trách vừa mới vào cảnh cục ngày đầu tiên , cục trưởng đã nói cho hắn biết: Người có tiền, con mẹ nó rất biến thái .
“ Tiểu đệ, bình tĩnh một chút . ” Cảnh sát mập vội kéo tay cảnh sát trẻ lại lo lắng nói.
“ Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn của công ty lớn, có tiền lại có quyền. Chúng ta chỉ là một cảnh sát nhỏ.”
“Đại ca , bất kể là ai, nếu phạm tội thì đều giống nhau thôi. ”
“A a! Cậu, cậu sao lại ngoan cố như vậy? ” Điên rồi , hắn thật điên rồi .
Ngày mai phía trên có trách tội xuống cũng đừng nói hắn có liên quan .
Nhìn hai người to to nhỏ nhỏ trước mặt , Hoắc Lôi trong lòng cười lạnh .
“ Chú, chú…!
“Oa---- oa
Cảnh sát trẻ tuổi xoa xoa cặp mắt,cho rằng thiên sứ đi nhầm xuống nhân gian.
Đứa bé thật đáng yêu.
“ oa ------”
Tiếng trẻ con khóc to làm cảnh sát trẻ đang ngây ngẩn, ý thức được mình luống cuống, khuôn mặt ngăm đen xuất hiện hai vệt hồng, đưa tay lên phía trước sờ sờ mái tóc mềm mại của "thiên sứ".
Trên giường, bé trai mập mạp chân tay quơ quắng, bàn tay nhỏ nhỏ nắm lại, khuôn mặt nhăn nhúm, miệng khóc oa oa, nhìn qua hết sức thống khổ.
" Hoắc tiên sinh? "
Nhỏ tuổi như vậy, không biết đã bị bao nhiêu tàn phá , thật đáng thương .
Đi lên trước ôm lấy đứa nhỏ , nhẹ nhàng a a cưng chiều , đừng lầm tưởng hắn là cảnh sát, mấy việc này hắn rất hiểu biết đó. Khuôn mặt tươi cười áp xuống má đứa bé nhẹ ma sát.
“ Hoắc tiên sinh , ngài có biết hay không, ngược đãi trẻ nhỏ là muốn …… A? Sao lại thối như vậy? ”
Nhăn mặt nhìn bốn phía, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trong ngực .
“ Chú, em trai muốn đi ị** nha. ”
Tròn Tròn trong tay cầm thức ăn, giơ lê khuôn mặt ngọt ngào nói.
Vén tã lót ra, bên trong đã sớm ướt sũng cùng có.....màu vàng, cái mông trắng mịn dính đầy nước còn cả..... .
Khó trách khóc thê thảm như vậy.
“……”
Nhìn đến cái mông kia, Hoắc Lôi há mồm, cau mày quay đầu.
Ặc! Thật ghê tởm! Khắp cái mông đều là....
Sẽ không phải là ngày hôm qua....
Hôm qua hắn vừa nghe nha đầu kia nói em trai đi ị**, hắn lập tức xông cửa mà ra, dĩ nhiên , hắn tuyệt không nhận mình lẩn trốn.
“ Khó trách đứa bé khóc lâu như vậy, Hoắc tiên sinh , ngài không thay tã cho đứa bé? ” Cảnh sát nhẹ cau mày quay đầu nhìn Hoắc Lôi.
Trong lòng cũng đại khái biết chuyện gì xảy ra .
Không đổi tã cho đứa nhỏ nên nó khó chịu khóc thét, bị hàng xóm lầm tưởng rằng hắn ở nhà ngược đãi con mình.
“Thay, thay tã? ” Hoắc Lôi không dám tin kêu lên, cho là mình nghe lầm , bất quá nội tâm vẫn như cũ nghi ngờ: “ Đứa bé khóc cùng thay tã có liên quan gì? ”
"....”
Cảnh sát trẻ tuổi ngây ngẩn cả người , không thể tin nhìn về phía Hoắc Lôi. Hoài nghi người này mang mình ra trêu đùa còn chính mình nhận lấy ngu ngốc.
“ Hoắc tiên sinh, nếu là hiểu lầm, vậy chúng tôi liền đi, haha!”
Vừa biết là hiểu lầm, cảnh sát mập vội kéo tay cảnh sát trẻ muốn rời đi, trên mặt là nụ cười gượng gạo.
Còn không đi nhanh, cục trưởng dù có tốt thế nào cũng còn lâu ra mặt giải quyết cho bọn họ .
“ A?! Nhưng mà... ” Nhìn đứa trẻ khóc trên tay mình, cảnh sát trẻ do dự, bất quá cuối cùng vẫn quyết định rời đi .
Dù sao cũng là con nhà người ta, hắn đồng tình cũng đâu ích lợi gì.
“ Hoắc tiên sinh, nhanh lên một chút mau thay tã cho đứa nhỏ!” Aiz! Đứa bé đáng yêu như vậy lại có một người cha...haiz!
Đứa nhỏ đáng thương!
“ Tôi ……” Nhìn đứa nhỏ, Hoắc Lôi lập tức ngây ngốc đứng lăng tại chỗ, cả người cứng ngắc.
Nhỏ nhỏ, mềm nhũn...nó là cái gì?!
Trời ạ!! Còn cái thứ kinh tởm này nữa.
Ánh mắt Hoắc Lôi hung ác nhìn, cánh tay nâng lên chuẩn bị ném đi, không ngờ, mới ra đến cửa cảnh sát trẻ quay đầu lại.
“ Hoắc tiên sinh, xin ngài chăm sóc con mình thật tốt, ngài hẳn cũng không muốn hàng xóm gọi cảnh sát tới 'thăm'? ”
“Ghê tởm!” Nhìn cảnh sát đã rời đi, Hoắc Lôi lập tức mắng to .
Mẹ kiếp! Hắn dĩ nhiên không muốn, ai ngờ mấy bà tám kia rảnh rỗi gọi cảnh sát tới, hắn đường đường là một ông chủ lớn, việc này mà bị đồn ra ngoài hắn còn dám gặp ai.
Bây giờ thì tốt rồi, muốn ném mấy đứa nhỏ này cũng không ném được?
Thay tã, trời ạ! Đó là cái từ gì? Ngôn ngữ ngoài hành tinh sao?
“ Oa---oa---- ---”
“……”