Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hả? Ha ha ha...” Diệp Kỳ Kỳ cười phá lên, Đỗ Mạn Ninh lại tiếp tục nói: “Haizzz, mặc dù làm xong chuyện của Lâm Quyên, cô ta rời đi, nhưng tôi bị tổng giám đốc mắng cho một trận, anh ta còn giao phần văn án không thể hoàn thành được cho tôi, còn nói nếu lần này tôi làm không tốt, tôi thật sự phải cút đi.
“Phần văn án không thể hoàn thành được nào?”
“Không phải Aaron bên Mỹ phá vỡ thỏa thuận sao? Tổng giám đốc ném văn án này cho tôi, bảo tôi phải giải quyết chuyện này, tôi nghĩ lần này tôi bị đuổi việc rồi, sao tôi có được năng lực này chứ?” Đỗ Mạn Ninh cố làm ra vẻ ủy khuất nói, quả nhiên Diệp Kỳ Kỳ trầm mặc, sau đó nói: “Cô yên tâm đi, cái tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
“Oa, có thật không? Giám đốc Diệp, cô thật là tốt.” Đỗ Mạn Ninh nói xong, hậu tri hậu giác cảm thấy mấy lời mình vừa nói ra, giống như là bị Khả Nhi bám vào người? Chỉ là bây giờ cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên(*), ai bảo bây giờ Diệp Kỳ Kỳ là vị cứu tinh duy nhất của cô?
(*)”Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên”: Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc, “mã thí” nghĩa là vuốt mông ngựa, nịnh hót.


Hiểu nôm na ý cả câu là: chiêu vuốt mông ngựa luôn luôn vô địch, luôn luôn thành công, vì ai mà chả thích được khen
Diệp Kỳ Kỳ bên kia cũng sảng khoái, cô ta cười khẽ nói: “Buổi tối lúc trở về, tôi sẽ thương lượng với Hàn, bảo anh ấy đừng làm khó cô.”
“Cám ơn, cám ơn cô, vậy xin nhờ giám đốc Diệp chuyện này! Được được, vậy thì tốt, vậy cứ như thế nhé...!Bái bai!” Đỗ Mạn Ninh cúp điện thoại, thở ra một hơi dài, sau đó ngâm nga điệu nhạc thu dọn bàn làm việc của mình chuẩn bị tan làm.
“Mẹ luôn nói với con, cha mẹ yêu con nhất, nhưng con không biết, yêu là cái gì? Cha luôn nói với con, cha mẹ yêu con nhất, nhưng con không hiểu, yêu là cái gì? Yêu con thì cha ôm con đi, yêu con thì mẹ hôn con đi...!ặc, tổng giám đốc!” Vừa ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Mạn Ninh đã thấy Nam Cung Hàn đang đứng ở cửa phòng làm việc nhìn chằm chằm vào mình, cô ngừng hát, nhìn đôi mắt mang theo lãnh ý hơi híp lại của Nam Cung Hàn, cô cảm thấy hơi lúng túng.
Đuổi Hạ Vân Kiều, bị anh ta bắt tại trận; đuổi Lâm Quyên, bị anh phạt thua thiệt lớn, bây giờ hát nhạc thiếu nhi cũng bị bắt tại chỗ, á á á á á á! Thượng đế ơi, có phải ông ghen tị vì tôi sống rất tốt hay không?
“Tâm tình không tệ?” Nam Cung Hàn lạnh nhạt nói.

Đỗ Mạn Ninh nhất thời á khẩu, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, cô lập tức nói: “Tổng giám đốc, bây giờ là giờ tan làm.”
“Đúng là giờ tan làm, năm giờ một phút!” Khinh bỉ nhìn Đỗ Mạn Ninh, Nam Cung Hàn như đang xoi mói cô, Đỗ Mạn Ninh hơi tức giận, cô cầm túi xách lên đi tới cửa chuẩn bị ra về, thấy Nam Cung Hàn đang cản đường mình, cô ngước mắt lên nói: “Xin tránh đường.”
“Thang máy chưa đến!”
“Bây giờ tôi đi chờ!”
“Tôi cũng tan làm, cũng đang chờ thang máy, xếp hàng!”
“Anh...” Uống lộn thuốc phải không? Đỗ Mạn Ninh đúng lúc nuốt mấy chữ phía sau cùng vào trong bụng, đúng là! Mấy tiếng trước, cô đã cho anh ta uống không ít thuốc, bây giờ anh ta đang ở trạng thái uống bậy thuốc, cô không cần phải quan tâm đến anh.

Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô hung hãn đạp lên giầy da của Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn nhướn mày, rõ ràng là cô đã dùng rất nhiều sức, nhưng ngay cả hét ra tiếng anh cũng không thèm hét? Làm cô đến cơ hội nói xin lỗi cũng không có.
Nam Cung Hàn đưa tay kéo cô vào trong ngực, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, tự cười mà như không cười nói: “Lần sau cô muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, không cần phải bạo lực như vậy đâu, chỉ cần thế này là được rồi.”
Vừa nói, anh vừa cúi đầu hôn lên trên mặt Đỗ Mạn Ninh, Đỗ Mạn Ninh chỉ cảm thấy chỗ môi anh tiếp xúc, nóng như lửa đốt, thấy nụ cười đè nén của anh, cô chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc, lau mạnh mặt mình, xoay người đi xuống cầu thang.
Tấng 38 đấy, tại sao cô phải khổ thế này, Đỗ Mạn Ninh thở hổn hển chống eo thở dốc, hô...!Cuối cùng cũng đi xuống tầng một, đi thang máy thì có gì đặc biệt hơn người, cô không đi thang máy cũng có thể xuống tầng một như thường, nhưng cô suy nghĩ lại, không đúng! Không phải trong văn phòng tổng giám đốc có thang máy riêng hay sao?
Bị đùa bỡn hả? A a a! Đỗ Mạn Ninh cứng cổ rống lên mấy câu, cô bỗng nghe thấy giọng nói dịu dàng đang lo lắng nói: “Thư ký Đỗ, cô có khỏe không?”
Đỗ Mạn Ninh cứng đờ người tại chỗ, quay đầu lại thấy nhân viên lễ tân đang buồn bực nhìn cô, sau đó cô lại quay đầu nhìn, trong đại sảnh tập đoàn Nam Cung đang có rất nhiều người vừa mới tan làm đi qua đi lại, vừa rồi cô sư tử Hà Đông hống, đúng là có uy lực chấn nhiếp, tất cả mọi người đang đi qua đi lại đều bị thu hút sự chú ý.
“À! Cái này...!cái này, à, tôi đang luyện thanh! Đang luyện giọng, nên âm thanh khó tránh khỏi hơi cao, xin lỗi, hắc hắc, xin lỗi.” Sau khi lúng túng liên tục cúi người với tất cả mọi người xung quanh, cô nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Nam Cung.

“Nếu yêu con thì hãy đi cùng con...!yêu con thì hãy hôn con...!yêu con thì hãy khen con...!yêu con thì hãy ôm lấy con “
“A lô!” Vừa nhìn thấy là số điện thoại của công ty gọi tới, Đỗ Mạn Ninh đang đợi xe buýt nhanh chóng nhận điện thoại, vốn tưởng rằng là Diệp Kỳ Kỳ gọi đến, nhưng giọng nói truyền tới từ đầu điện thoại bên kia lại làm da đầu cô tê dại.
“Thư ký Đỗ, cô chưa khóa cửa phòng thư ký, tất cả văn kiện trong phòng thư ký tổng giám đốc đều là văn kiện cơ mật, cô hiểu mà!”
“Tổng giám đốc...!Nam Cung! Phiền anh thuận tay cài cửa lại giúp tôi đi, chỉ cần anh nhẹ nhàng nhấn cái khóa phía sau chốt mở điện, sau đó thuận tay đóng cửa lại, cửa sẽ tự động khóa...!tít...!tít...!tít...” Điện thoại bị cúp.
“Fucking!” Đỗ Mạn Ninh hoàn toàn bộc phát, cô trơ mắt nhìn chiếc xe buýt chậm rãi lái tới, rồi trơ mắt nhìn xe buýt chậm rãi rời đi! Tinh thần trách nhiệm mãnh liệt của Đỗ Mạn Ninh vẫn bắt cô trở lại công ty một chuyến, cô chạy trở lại tập đoàn Nam Cung, lúc thang máy đến tầng ba tám, cả tầng đều rất yên tĩnh.
Cô đưa tay đẩy cửa phòng thư ký, cửa đã bị khóa lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận