Bá Tình Thủ Ái

Đem lời nói của Thụ Thanh thấu nhập vào đáy lòng, một loại tư vị đau nhức khó có thể hình dung lan tràn trong huyết quản của y, nhưng...”Ta không quan tâm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày ngươi yêu ta.” Những lời này tựa như một lời thề nguyện vang vọng trong phòng, cũng đánh thẳng vào tâm Thụ Thanh...

Gương mặt mỉm cười của Thụ Thanh vẫn không hề dao động, hắn chỉ chỉ sợi xích sắt trên cổ chân mình: “Vậy trong tình yêu của ngươi, chỉ có loại cưỡng chế cùng giam cầm này sao?”

Dùng nhãn đồng sâu hút nhìn thân hình đơn bạc của Thụ Thanh không rời, cuống họng trở nên khô khan, thanh tuyến thấp trầm của Mộ Hàm cũng vang lên chậm rãi: “Ngươi hiểu được mà.”

Cúi đầu ngoảnh sang một bên, đối mặt với sự kiên quyết như vậy của Mộ Hàm, Thụ Thanh đã không thể nói gì nữa, Mộ Hàm và Hoằng Nhưng rất giống nhau, vô luận là cử chỉ thâm tình hay thái độ ngoan cố, thậm chí có khi hắn còn đem hai người họ liên tưởng lại với nhau, nhưng hắn không thể dao động...

“Ta mệt rồi.” Thụ Thanh xoay người, đang muốn cất bước rời đi, liền bị Mộ Hàm từ phía sau vươn tay kéo trở về trong ngực, nhanh chóng tiếp theo đó chính là một nụ hôn mang theo mùi máu tươi nồng đặc, nước thuốc từ trong miệng đối phương cường ngạnh đổ xuống, cùng vị huyết tinh từ từ rót vào cổ họng Thụ Thanh, cảm giác không thoải mái tràn ngập toàn thân hắn, cho đến khi nụ hôn dài này chấm dứt, Thụ Thanh mới vội vàng đẩy Mộ Hàm ra, ngồi xổm xuống nôn khan, muốn gột rửa cái loại cảm giác khó chịu vẫn còn nơi yết hầu này.


Nhìn đến gương mặt ửng đỏ lên vì muốn nôn của Thụ Thanh, Mộ Hàm đau lòng nhíu mày lại, y ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ nhẹ phía sau lưng Thụ Thanh, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác khó chịu cho hắn dù chỉ một chút, nhưng chứng kiến Thụ Thanh đã nôn ra toàn bộ chén thuốc, gián tiếp kèm theo còn là máu của chính mình, mi tâm của Mộ Hàm nhăn càng ngày càng chặt, y bế lên Thụ Thanh đã ngừng nôn mửa nhưng khóe môi vẫn còn vương tơ máu, nôn nóng rống to ra bên ngoài: “Gọi Nhai Mạt đến đây cho ta!”

“Dạ!” Thị hầu bên ngoài vội vàng lên tiếng, liền đề khí phi thân đi tìm y sư.

Mộ Hàm khẽ đặt Thụ Thanh lên giường, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán cùng vết máu trên môi hắn, nhìn hai gò má Thụ Thanh vừa mới còn có chút huyết sắc, lúc này đã hoàn toàn tái nhợt, trái tim Mộ Hàm cũng vì thế mà co thắt dữ dội.

“Thuộc hạ có thể vào không ạ?”

Nghe được thanh âm của Nhai Mạt, Mộ Hàm không muốn tốn thêm giây phút nào nữa: “Vào đi!”

“Dạ.” Thấy chủ tử đang khẩn trương, Nhai Mạt cũng không dám nhiều lời, trực tiếp tiến lên khám bệnh cho Thanh chủ tử.

Chứng kiến gương mặt Nhai Mạt càng ngày càng trở nên ngưng trọng, tâm Mộ Hàm cũng càng thêm lạnh lẽo.


Nhai Mạt đứng lên, rủ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào chủ nhân của mình: “Khởi bẩm chủ nhân, Thanh chủ tử bởi vì đã để quá canh giờ uống thuốc, cho nên, cho nên...”

“Cho nên cái gì?”

“Thuộc hạ bất lực.”

Ánh mắt sắc bén phóng thích sát khí không thể che dấu: “Chẳng lẽ máu của đứa trẻ kia đã không còn tác dụng nữa sao?” Hoàn toàn không để ý đến Thụ Thanh rất có thể sẽ nghe được những lời này, Mộ Hàm lớn tiếng chất vấn.

Nhai Mạt không dám thở mạnh, dán mắt xuống đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân: “Đúng vậy.”

“Ta biết rồi.” Thanh âm vốn đang nôn nóng, đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, nhưng đằng sau sự bình tĩnh này là vô hạn bất an, y mặt vô cảm xúc đổi vẫy bảo Nhai Mạt lui ra một bên, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thụ Thanh, dùng ngón tay lạnh lẽo khẽ run run vén ra mấy sợi tóc trên hai gò má Thụ Thanh, nhất định ngươi sẽ không sao, ta đã từng thề như vậy...


Vẫn chưa lâm vào hôn mê, Thụ Thanh chậm rãi mở ra đôi mắt vẫn sáng ngời như trước, nhìn thẳng vào dung mạo nhuốm đầy nét ôn nhu của Mộ Hàm: “Ngươi... có thể nói cho ta biết, ‘máu của trẻ mới sinh’ là cái gì không?”

Đem thanh âm mềm nhẹ của Thụ Thanh nghe nhập vào trong tai, bàn tay nhẹ vỗ về đôi gò má Thụ Thanh của Mộ Hàm nhất thời khựng lại: “Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, không cần biết tới những thứ đó.”

Thong thả vươn tay áp lên bàn tay đang dao động trên mặt hắn, ánh mắt Thụ Thanh mang theo sự kiên định không thể khinh thường: “Nói cho ta biết.”

“Chuyển Sinh Hoàn ở trong cơ thể của đứa trẻ đó, máu của nó bởi vậy mà thành giải dược.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận