Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm


Sau khi Tống Tiền Tiến với Lạc Thiên Viễn trong phòng bàn việc xong, nhớ tới Thẩm Thanh Nhược, lại không khỏi nói: “Thiên Viễn, cậu không biết đâu, mấy năm nay mình đều lo lắng đề phòng, sợ vị kia Lục tổng tìm thấy cô ấy, lại sợ anh ta tìm không thấy cô, làm mình mơ thấy ác mộng mấy lần, trong mơ vị kia Lục tổng kia lại chỉnh chúng ta đến phá sản, cậu nói cho mình nghe một chút đi.”
Anh lấy giọng điệu trêu ghẹo nói.
Nhưng ý trong lời cũng là thật, theo Tống Tiền Tiến, bọn họ không có quan họ hàng gì với Thẩm Thanh Nhược, không đáng vì cô mà đắc tội tập đoàn Thịnh Xa.
Có một đoạn thời gian rất dài, anh thậm chí còn cảm thấy Thẩm Thanh Nhược này là hồng nhan họa thủy, mặc dù cô không khiến Lạc Thiên Viễn thích, nhưng cô so với những bạn gái cũ kia của Lạc Thiên Viễn kia còn phiền phức hơn nhiều! Chí ít những bạn gái cũ kia sẽ không mang đến nguy cơ tiềm ẩn lớn như vậy cho Lạc Thiên Viễn!
Tống Tiền Tiến rất khó chịu, có mấy lần anh đến Bắc Kinh công tác đi ngang qua tập đoàn Thịnh Xa đều muốn lên nói cho vị tổng giám đốc Lục kia biết vợ của anh ta ở đâu.
Nhưng anh sợ.
Anh không dám.
Trong lòng Tống Tiền Tiến, Thẩm Thanh Nhược này không khác gì sao chổi.
Anh biết, Lạc Thiên Viễn là người rất trượng nghĩa, anh coi Thẩm Thanh Nhược là bạn bè, lại chính miệng hứa với cô nên anh sẽ không làm trái lời hứa.
Cũng may mấy năm này hắn cũng có liên hệ với Thẩm Thanh Nhược, sau khi biết cô trải qua những gì, cũng thực sự đồng tình với cô, một đại tiểu thư sống trong nhung lụa tự mình nuôi con, chua xót trong đấy không phải người trong cuộc sẽ không thể nào hiểu được, Thẩm Thanh Nhược cũng là người rất biết ơn, làm người có cố gắng lại thiện lương, thời gian dài, anh cũng buông bỏ thành kiến, nhưng tóm lại trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Lạc Thiên Viễn nghe lời này lại cười, “Yên tâm, sẽ không, Lục Hành Sâm này là người công tư phân minh, huống chi chúng ta cũng không hợp tác với tập đoàn Thịnh Xa.”
Loại chuyện tức sùi bọt mép vì hồng nhan này, không phải nói nó không tồn tại, nhưng còn phải xem tính tình người trong cuộc ra sao.
Lạc Thiên Viễn cũng sẽ không để mình như làm xiếc đi trên dây, anh đã điều tra Lục Hành Sâm, đừng nói Lục Hành Sâm không phải loại người như vậy, hiện tại tập đoàn Thịnh Xa còn có đổng sự trưởng tọa trấn, cho dù Lục Hành Sâm thật sự ngốc đến mức dùng thương chiến để phát tiết cơn giận của mình, cha của anh ta sẽ không ngồi yên không để ý.
Huống chi, cho đến bây giờ, mặc dù anh không có căn cơ sâu như nhà họ Lục, nếu thật sự đối đầu, cũng không chắc anh là bên thua.
Nếu ngày đó Lục Hành Sâm biết chân tướng mọi chuyện, muốn đối phó với anh, cũng phải cân nhắc đến Thẩm Thanh Nhược.
Lạc Thiên Viễn đem Thẩm Thanh Nhược sắp xếp đến thời trang Tiếu Nhan, là có ý đồ riêng, anh thật sự muốn giúp hai mẹ con họ, nhưng cùng lúc cũng muốn giữ cô lại công ty mình, trở thành nhân viên anh tín nhiệm, nếu có một ngày Lục Hành Sâm thật nổi điên đến mất khôn, lấy tính cách của Thẩm Thanh Nhược, chắc chắn sẽ không để cho Lục Hành Sâm tới đối phó với anh.
Tống Tiền Tiến thở dài một hơi: “Chỉ mong vậy, nhưng cũng quá lớn mật, hiện tại cô đảm nhiệm phó chủ quản ở bộ phận ngoại giao, nhìn cậu thế này là có ý cho cô ấy tiệm cận việc quan trọng hơn đúng không, như vậy thì sau này cô không thể tránh tiếp xúc với người khác, thế không phải càng dễ bị phát hiện à?”
Lạc Thiên Viễn đứng dậy, đi đến cửa sổ, trầm ngâm nói: “Cậu tưởng sinh con cũng chỉ con để con ăn no mặc ấm à, làm cha làm mẹ luôn luôn muốn cân nhắc nhiều hơn cho con cái.”
Trước kia Thẩm Thanh Nhược để ý nhất chính là Lục Hành Sâm, cho nên cô mới giả chết mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống khác hoàn toàn lúc trước.
Hiện tại Thẩm Thanh Nhược để ý nhất người quan trọng nhất lại chính là con trai của cô, cho nên cô mới bước ra, muốn mang đến cho con trai mình khoảng trời rộng lớn hơn.
Nói trắng ra là người đàn ông kia đã không còn quan trọng với cô nữa.
Tống Tiền Tiến ha một tiếng: “Mình không có làm cha, nhưng có lẽ hai người có chung chủ đề rồi.”
Hai người đi từ phòng khách ra, lại vừa vặn đụng phải Thẩm Thanh Nhược vừa về từ cửa hàng trang sức, ba người chuẩn bị đi tới tổng bộ thời trang Tiếu Nhan.
Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược hiện tại trên danh nghĩa đều là nhân viên của chi nhanh công ty thời trang Tiếu Nhan, trong lúc làm việc xuất hiện ở giữa tổng bộ cũng không gây chú ý.
Hiện nay thời trang Tiếu Nhan ở trong nghành thời trang của toàn quốc cũng coi như dê đầu đàn.

Tại trung tâm thành phố độc chiếm một tòa nhà, nhìn từ vẻ ngoài, mười phần khí phái, ba người lái xe xuống bãi đỗ xe dưới hầm, đi thang máy thẳng tới tầng trên, Lạc Thiên Viễn cũng không thường xuyên đến bên này, nhưng văn phòng tổng giám đốc vẫn giữ nguyên vì anh.
Tống Tiền Tiến biết hiện tại Thẩm Thanh Nhược cũng biết tình huống thật sự của Lạc Thiên Viễn, liền không kiêng kị cô, “Thiên Viễn rất quan tâm tới chữ Nhan này, công ty thời trang đặt tên là Tiếu Nhan, công ty giải trí là Trí Nhan, công ty bất động sản là Khai Nhan (vui vẻ, hớn hở), năm trước làm cái công ty tổng hợp lại đặt tên là Hoan Nhan (nụ cười, tươi cười).

Con gái của mình còn tên Thư Nhan.”
Thẩm Thanh Nhược chỉ cười cười, không nói gì.
Kỳ thật bọn họ đều biết, là bởi vì trong tên Lạc Thư Nhan có một chữ “Nhan”, Lạc Thiên Viễn mới phá lệ thích chữ này, tất cả công ty dưới danh nghĩa của anh đều có chữ “Nhan”, có thể thấy được con gái quan trọng với anh biết bao nhiêu.
“Lại nói Thiên Viễn, tên của Thư Nhan là ai đặt thế?” Tống Tiền Tiến vẫn rất hưng thú với vấn đề này.
Biểu cảm của Lạc Thiên Viễn cứng ngắc lại mấy giây: “...!Ồ, đoán mệnh lấy.”
Tống Tiền Tiến: “...?”
Lạc Thiên Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Họ hàng xa của mình làm thầy bói, có chút hứng thú với cái này, lúc ấy sau khi sinh con,đúng lúc họ hàng đấy đến đến Ninh thành làm việc, liền thuận đường tới xem một chút, tên là anh ta đặt.

Cha mẹ mình cảm thấy cái tên này rất tốt, liền trực tiếp ghi lên giấy khai sinh trong bệnh viện, không hỏi mình.”
Đây cũng là một tiếc nuối của Lạc Thiên Viễn.
Lúc ấy căn bản là anh không có lo lắng chuyện lấy tên này, chờ khi tỉnh táo lại, liền được biết bé con trong ngực đã được đặt tên là Lạc Thư Nhan.
Sau này anh muốn đổi tên trên sổ hộ khẩu, cha mẹ đều không cho phép, nói đều gọi quen rồi, đột nhiên đổi tên đối với con không tốt.
Kỳ thật cũng chỉ gọi có mấy ngày.
Cha mẹ của anh coi trọng nhất vẫn là câu của họ hàng kia “Cái tên này sẽ mang đến cho bé con may mắn, để cả đời con bé bình an trôi chảy”.
Người già chỉ thích nghe mấy lời tốt lành như này, lại thêm tên cũng êm tai, nói cái gì cũng không chịu cho cháu gái đổi tên.
Ngay tại lúc ba người nói chuyện, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Tống Tiền Tiến đứng dậy vừa mở cửa vừa nói: “Hẳn là Trình Manh, hôm qua mình có nói với cô ấy là cậu đến.”
Thẩm Thanh Nhược vô thức đứng dậy, ngược lại là Lạc Thiên Viễn vẫn ngồi trên ghế làm việc, trên mặt cũng đã mang theo nụ cười ấm áp nhìn về phía ngoài cửa.
Nếu hiện tại Thẩm Thanh Nhược là nhân viên của thời trang Tiếu Nhan, cũng không xa lạ gì với cái tên Trình Manh này.
Trình Manh là nhà thiết kế của thời trang Tiếu Nhan, có thể nói như vậy, thời trang Tiếu Nhan có thành tựu lớn như hiện này, Trình Manh chắc chắn có thể coi là đại công thần.
Càng khiến Thẩm Thanh Nhược ngoài ý muốn chính là danh tiếng của Trình Manh đã lớn như vậy, đã qua nhiều năm như thế, cô cũng không có ý định đi ăn máng khác, trước đó cô từng nghe nhân viên ở chi nhánh lén lút bàn tán, nói có ông chủ lớn bỏ tiền đào cô, cô cũng không động lòng.
Trình Manh đi đến, cô mặc một bộ váy công sở vặn vặn đơn giản, tướng mạo chỉ có thể coi được là thanh tú.
Lúc cô bước vào văn phòng, Thẩm Thanh Nhược liền có được đáp án của vấn đề trước đó.
Trình Manh yêu Lạc Thiên Viễn.
Từ khi cô bước vào cửa, trong mắt cô tất cả đều là anh.
Trình Manh báo cáo công việc với Lạc Thiên Viễn xong, lại nói: “Hai ngày nữa là đến sinh nhật Thư Nhan rồi nhỉ, đáng tiếc ngày mai em phải đến Ý, không thể về kịp, em đã thiết kế cho con bé hai bộ quần áo, đã để người làm xong đặt ở bàn tiếp tân, đúng rồi.” Trình Manh lại lấy ra một hộp bọc lông nhung, cô cười cười, “Lần trước Thư Nhan biết em lấy được giải thưởng ở thi thiết kế, còn cố ý gọi điện thoại chúc mừng em, sau khi cúp điện thoại, chủ sự Phương còn đưa cho em một viên kim cương, em không quá thích đồ trang sức, nên đưa cho con bé đi, bé gái nhất định rất thích.”
Lạc Thiên Viễn biết Trình Manh thật lòng thích con gái anh.
Hiện tại Trình Manh đã không phải là cô gái bị người nhà ép bỏ học lúc trước nữa, cô nổi danh cũng có tiền, đối với cô mà nói, một viên kim cương này chính là tâm ý của cô.
Lạc Thiên Viễn rất ít khi vì con gái mà nhận đồ gì đắt đỏ của người khác, lần này lại nhận thay con bé, “Anh thay Thư Nhan cảm ơn em.”
Trình Manh cười, “Con bé thích thì tốt rồi.”
Có viên kim cương kia của Trình Manh làm quà, Thẩm Thanh Nhược cũng không biết quà của mình đưa có phù hợp không.
Cô ở chung phòng với Lạc Thư Nhan, buổi tối lúc Lạc Thư Nhan đi tắm, cô lấy cái kẹp tóc trong túi ra cẩn thận ngắm nghía, trong lòng càng do dự.
Mặc dù tiền lương hiện tại của cô không thấp, nhưng mỗi tháng phải trả vay mua phòng, còn muốn tích lũy ít tiền cho con trai, trên mặt kinh tế cũng không quá dư dả, hôm nay ở của hàng trang sức cũng mua kim cương vỡ.
Ngay tại lúc Thẩm Thanh Nhược xoắn xuýt, Lạc Thư Nhan đã đi từ phòng tắm ra.
Thấy cô ngồi một bên, Lạc Thư Nhan bu lại, nhìn thấy kẹp tóc trong tay cô, không khỏi nói: “Cái kẹp tóc này thâth đẹp nha.”
Thẩm Thanh Nhược nghiêng đầu, có thể là bị lời này của Lạc Thư Nhan khích lệ, liền cười nói: “Thích không? Lúc đầu muốn đợi đến sinh nhật mới tặng cho con, nếu bị con thấy rồi thì tặng trước cho con vậy.”
Lạc Thư Nhan vvui mừng: “Thật sao?”
Cô không kịp chờ đợi nhận lấy kẹp tóc, thực sự yêu thích không buông tay, “Cô Thẩm, đây là kim cương ạ?”
“Ừm, kim cương vỡ.”
Lạc Thư Nhan lẩm bẩm “Vậy có phải rất đắt không”, còn nói: “Vậy viên ngọc này là gì ạ, nhìn rất đẹp nha.”
Thẩm Thanh Nhược cười, “Không đáng tiền.

Chỉ là một viên ngọc đẹp thôi.”
Lạc Thư Nhan căn bản cũng không biết đây là ngọc melody hiếm thấy, cũng không nghi ngờ Thẩm Thanh Nhược.
Cô rất thích cái kẹp tóc này, lúc này cũng mặc kệ tóc vẫn ướt,kẹp lên đầu, mắt như có ánh sao, “Cô Thẩm ơi, có đẹp không ạ?”
Trong mắt Thẩm Thanh Nhược là nụ cười ôn nhu, “Thư Nhan của chúng ta đẹp nhất.”
Nhìn thấy con bé thật sự thích cái keph tóc này, Thẩm Thanh Nhược cũng yên lòng.
Về phần viên melody quý hiếm, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhìn đứa bé đáng yêu này, cô liền không nhịn được, nếu như cô có tốt hơn, cô cũng tình nguyện cho Thư Nhan.

Lục Hành Sâm nhìn thấy Diệp Như Thu ở phòng ăn của một khách sạn tại Hồng Kông.
Diệp Như Thu mặc một bộ váy trắng thuần, cô có bộ tóc dài mềm mại bóng loáng, dáng vẻ lúc cười lên phá lệ giống Thẩm Thấm.
Cũng chỉ là giống.
Lục Hành Sâm không thể phủ nhận, lúc trên đường tới, cho dù đa số đều bình tĩnh, có thể ngẫu nhiên nhớ tới từng li từng tí lúc trước, ột cái nhăn mày một nụ cười của cô, cũng khiến lòng anh nhịn không được mà run lên, thậm chí lời cô nói liên tục lặp lại trong đầu anh.
Bây giờ anh đã không còn trẻ nữa, cách bốn mươi tuổi cũng chỉ còn hai ba năm.
Có đôi khi anh cũng nghĩ, có phải do anh không còn trẻ nữa, cho nên khi nhìn đến hình của cô, tâm tình cũng không còn dao động quá lớn?
Mãi đến khi nhìn thấy Diệp Như Thu, anh mới tìm được một đáp án.
Cho dù rất giống, nhưng cũng không phải cô.
Lục Hành Sâm chậm rãi cầm tách cà phê lên, khôi phục sự bình tĩnh thong dong lúc trước, ánh sáng vàng xuyên qua khung kình, anh bình tĩnh nhìn người phụ nữ đỏ mặt trước mặt, thấp giọng nói: “Diệp tiểu thư, không bằng chúng ta nói thử xem, là ai bảo cô bước chược vợ của tôi?”

Diệp Như Thu chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người cô.
Cô là người Hồng Kông, lúc còn rất nhỏ hoàn cảnh gia đình bình thường, cha là bác sĩ, mẹ là một người vợ chu toàn, lúc đầu một nhà ba người bọn họ trôi qua rất ấm áp, mãi cho đến một ngày cha ngoài ý muốn qua đời, mẹ và cô chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ của họ, chuyển đến một nhà công vụ, mẹ vì kiếm sống mà làm liên tiếp mấy việc liền.

Cũng may cô cũng không chịu thua kém, dựa vào cố gắng của mình làm giáo viên, một ngày sau khi tan làm, có một người đàn ông xa lạ tìm tới cô, muốn bàn chuyện hợp tác với cô.
Anh ta nói, dung mạo của cô rất giống một người, chỉ cần cô học tập thật tốt thói quen cách nói chuyện của người kia, chỉ cần cô có thể thành công ở bên một người đàn ông, cho dù là một tháng hay là một năm, đều sẽ có tiền công phong phú cho cô.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô bị đả động, từ khi bắt đầu biết chuyện trong nhà thiếu tiền, đến hiện tại cô bắt đầu làm việc, nhưng tiền lương cũng chỉ đủ cho cô với mẹ sống, có đôi khi nghe đồng nghiệp thảo luận chuyện mua sắm, cô đều không thể chen miệng vào được.
Chỉ cần cô có thể khiến người đan ông trước mắt động lòng, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh ta, là cô có thể trải qua cuộc sống mà cô từng mơ ước.
Huống chi, người đàn ông này còn rất đẹp trai.
Diệp Như Thu nghe giọng nói lười biếng của anh, nhìn xem khuôn mặt trầm tĩnh của anh, tim đập rộn lên, nhưng vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, cô ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ mơ hồ, nhẹ nhàng lắc đầu, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Ánh mắt Lục Hành Sâm sâu thẳm, thật phí thời gian.
Học được tinh túy của hành động, chỉ tiếc khuôn mặt của người này không phải cô, nội tâm của anh không có chút dao động nào.
Nếu vẫn là thời trẻ nông nổi, anh đã sớm bảo người phụ nữ này cút.
Mất đi Thẩm Thấm trong tầm mười năm nay, anh học được ôn nhu, đáng buồn là, người anh muốn đối xử ôn nhu đã không còn ở bên.
“Diệp tiểu thư, nếu như tôi không đoán sai, hẳn là bạn với mẹ của tôi tới tìm cô.

Quấy rầy cuộc sống của cô, tôi rất xin lỗi.” Lục Hành Sâm nhìn về phía Diệp Như Thu, rõ ràng thần sắc là ôn hòa, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh, “Chỉ là có lẽ bọn họ quên nói cho cô biết, cuộc đời tôi ghét nhất là ai bắt chước vợ của tôi.”
Diệp Như Thu kinh ngạc nhìn Lục Hành Sâm, vậy mà lại không biết thẳng thắn sẽ khoan hồng hay liều chết không nhận tốt hơn.
Giọng Lục Hành Sâm chậm chậm: “Diệp tiểu thư nghĩ cho tốt, chờ nói chuyện xong tôi sẽ bảo người đưa cô về nhà.”

Cùng một khách sạn, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đang xem TV trong phòng.
Lúc đầu Lạc Thiên Viễn mua một căn biệt thự ở Vịnh Tinh Nguyệt tại Hồng Kông, chỉ là lúc tới quá vội, Lạc Thiên Viễn cũng quên mời dì giúp việc tới dọn dẹp, không dọn dẹp thì người không thể ở, thế là hai ngày này liền tạm thời chấp nhận ở khách sạn.

Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Thanh Nhược đến Hồng Kông, một là mang hai đứa bé chơi, thứ hai là đàm phán hạng mục, Thẩm Thanh Nhược tạm thời làm thư ký của Lạc Thiên Viễn, sáng sớm hai người liền ra cửa, trước khi ra cửa cũng không quên dặn hai đứa bé không nên chạy loạn, buổi trưa sẽ tới đón hai đứa ra ngoài ăn cơm.
Chuyến đi ần này, dự tính là đi nửa tháng, bọn họ có đủ thời gian để vui chơi chậm rãi, trong kế hoạch của Lạc Thiên Viễn, cũng chỉ có mấy ngày đầu đầu là xử lý chuyện công tác, mấy ngày sau là toàn tâm toàn ý chơi với con.

Cũng may hai đứa bé cũng rất hiểu chuyện, cho dù ở khách sạn cũng không quậy phá.
Vừa đến mười hai giờ, máy riêng trong phòng vang lên, Thẩm Yến cách điện thoại tương đối gần, cậu đứng dậy cầm ống nghe trả lời.
Người nói chuyện đầu bên kia là Thẩm Thanh Nhược: “Con trai, mẹ với chú Lạc cả chú Tống tầm mười phút nữa sẽ đến cửa khách sạn, con với Thư Nhan xuống trước đi.”
Thẩm Yến vâng một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, nói với Lạc Thư Nhan ngồi ở ghế sô pha đối diện: “Chuẩn bị một chút, năm phút sau chúng ta xuống dưới chờ mọi người, mười phút sau mọi người đến cửa khách sạn, đón chúng ta trực tiếp đi ăn cơm.”
Lạc Thư Nhan ngồi thẳng người, trong tay còn cầm táo, kinh ngạc đến trợn tròn mắt, “Nhanh như vậy, chờ mình một chút, mình đi thay quần áo.”
Thẩm Yến nhìn cô: “Không cần phải thay quần áo.”
Lạc Thư Nhan: “Đương nhiên phải thay, bộ này của mình từ năm ngoái rồi.

Đến Hồng Kông nhất định phải đổi phong cách.”
Nói xong cô cũng mặc kệ Thẩm Yến định làm gì, trực tiếp đứng dậy cầm lấy thẻ phòng trên bàn đi sát vách.
Cũng may cô là người rất có quan niệm thời gian, thay quần áo rất nhanh.
Lạc Thư Nhan đi theo Thẩm Yến vào thang máy, đắc ý nhìn mình trong tấm kính thang máy.
Đến mười một tuổi, cô cao hơn trước nhiều, cũng gầy hơn nhiều.
Mặc dù thời tiết này cũng rất nóng, nhưng lại có điều hòa không khí, cô rất biết làm dáng, không có buộc tóc lên, mà là thả ngang vai.
Cô ngoại trừ có làn da trắng, tóc cũng rất tốt, cô nghe bà nội nói, tóc cô khi còn bé đã rất dày, hiện tại cũng giống vậy, chân tóc cũng rất tốt.
Hôm nay cô mặc quần yếm với áo thun trắng đang lưu hành, chân đi giày vải cổ điển, hoạt bát lại đáng yêu.
Thẩm Yến chú ý đến cái kẹp tóc cô đang loay hoay bãy giờ, liền cười nhạo: “Cậu hôm nay có thể soi gương đến tám trăm lần.”
Lạc Thư Nhan mới không thèm để ý cậu, “Kẹp tóc cô Thẩm tặng mình thật đẹp.”
Bé gái khác đến tuổi dậy thì mới bắt đầu chưng diện, nhưng Lạc Thư Nhan từ lớp một tiểu học, không, ngược dòng tìm hiểu đến càng lâu hơn, cô đã biết chưng diện.
Đi ra ngoài chắc chắn không phơi nắng.
Thẩm Yến nhìn ô che nắng trong tay, mười phần khó chịu: “Cậu tự cầm ô đi.”
Lạc Thư Nhan nháy mắt mấy cái: “Màu ô che nắng này không hợp với quần áo của mình, cậu cầm giúp mình một lúc đi, nếu lát nữa có nắng, mình có thể cầm che cho cậu nha.”
Thẩm Yến sắp bị Lạc Thư Nhan làm phiền chết.
Thật là một cái túi tồi.
“Mình không cần ô, cậu tự cầm đi.” Thẩm Yến thúc giục.
Đương nhiên Lạc Thư Nhan cũng có cách trị cậu: “Sắp đến sinh nhật của mình rồi.”
Thẩm Yến: “...”
Sinh nhật là một cái cớ vạn năng.
Cậu lười so đo với cô, thế là cũng không lên tiếng.
Lạc Thư Nhan càng soi gương thì càng thích kẹp tóc này, mặc dù là kim cương vỡ nhưng cũng rất lấp lánh, nhưng đẹp nhất vẫn là hạt ngọc này, không biết cô Thẩm mua ở đâu, không phải là cô chưa từng đi dạo phố, nhưng chưa từng thấy cửa hàng trang sức nào có viên ngọc kiểu này.
Sau khi đi ra thang máy hai người đi đến cửa khách sạn, không thấy xe của họ, liền lại đợi một lúc, Lạc Thư Nhan muốn đi wc.
Hôm nay cô không nên uống quá nhiều nước cam.
Lạc Thư Nhan: “Mình đến wc, cậu chờ ở đây đi, mình về ngay.”
Thẩm Yến: “Trở về phòng sao?”
Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Không về, phòng ăn tầng một có wc mà, mình vào cái kia là được”
Thẩm Yến ồ một tiếng.
Lạc Thư Nhan cũng không kéo dài thời gian, chạy về phía phòng ăn tầng một, một đường chạy chậm vào phòng rửa tay.
Giờ này trong wc cũng không có nhiều người, lúc Lạc Thư Nhan đi vào, có mấy phòng đều trống.
Đến lúc cô đi ra, chỉ thấy có một người phụ nữ đang trang điểm, hốc mắt hồng hồng, cô thông qua tấm gương nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, không biết có phải do cô nhìn lầm không, luôn cảm thấy cô này có chút giống cô Thẩm nha, nếu như không biết cô Thẩm không có chị em gì thì cô còn tưởng đây là chị em của cô Thẩm.
Diệp Như Thu không có sức chú ý người khác, vừa nãy cô ở trong phòng wc đóng cửa khóc một trận.
Hận chính mình bất tài, ngay cả cơ hội cực tốt này cũng không nắm được.
Cũng hận Lục tiên sinh kia quá vô tình, nhìn ôn hòa như vậy thực ra lại lạnh lùng, cứng rắn hơn cả băng.
Điều cô lo lắng chính là, trước đó 5 vạn trẹ mà Giang tiên sinh thanh toán trước cô đã tiêu mất rồi, không làm xong việc thì cô biết trả lại số tiền này thế nào?
Không được, không thể tiếp tục như vậy, cô nhất định phải tìm Lục tiên sinh nói chuyện một lần nữa, không nên chưa giãy giụa gì đã nhận mệnh, vậy thì cô quá vô dụng rồi.

Cô không tin Lục tiên sinh kia không có chút cảm giác nào, rõ ràng lần đầu tiên anh ta gặp cô, trong mắt còn có cảm xúc không thể xóa nhòa, tuy cô nhìn không hiểu.
Diệp Như Thu nóng vội, biết Lục Hành Sâm sắp rời đi, trang điểm xong liền vội vàng rời khỏi wc, ngay cả điện thoại trên bồn rửa tay cũng quên mang đi.
Lạc Thư Nhan rửa tay xong mới phát hiện điện thoại di động này.
Điện thoại di động này chắc là của cô vừa nãy.
Điện thoại ở đoạn đầu thập kỷ 20 cũng không thấy nhiều lắm, còn chưa tới mức mỗi người một cái, hiện nay dạng điện thoại này cũng coi như vật dụng đắt đỏ.
Lạc Thư Nhan là bé ngoan không nhặt của rơi, cầm điện thoại di động lên liền chayh ra ngoài đuổi theo, tâm tư lại bay xa: Chuyện này phải ghi lại, phải viết thật dài.
Diệp Như Thu đụng phải Lục Hành Sâm trước cửa nhà hàng.
Cô tận lực đè xuống khủng hoảng lúc đối mặt với Lục Hành Sâm, nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh, mẹ của ngài hi vọng ngài có thể quên đi, một chiêu này không thành, nhất định bà ấy sẽ nghĩ những biện pháp khác, tôi biết ngài thâm tình với Lục thái thái, hẳn là cũng không muốn đối mặt với loại chuyện phiền phức này nữa, tôi có ý kiến này, không bằng chúng ta cứ dựa theo mẹ của ngài giả vờ ở bên nhau, ngài yên tâm, tôi tự biết bản thân là ai, chẳng qua là muốn bớt chút phiền phức cho Lục tiên sinh thôi.”
Lục Hành Sâm muốn cười.
Này một người hai người đều coi anh là đồ đần.
Lúc anh đang muốn bảo Diệp Như Thu tự đi soi gương cho tỉnh, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng trẻ con mềm mại: “Cô ơi, đây là điện thoại di động của cô à? Hình như cô làm rơi ở phòng vệ sinh.”
Diệp Như Thu nhìn về phía Lạc Thư Nhan, ánh mắt từ mặt con bé chuyển qua trên tay, biểu hiện buông lỏng: “Ừm, là điện thoại di động của cô, bạn nhỏ, cám ơn con nha.”
Lục Hành Sâm cũng vô thức xoay người lại, chuẩn bị rời đi, lại lơ đãng thoáng nhìn kẹp tóc trên đầu con bé.
Cái kẹp tóc này rất đẹp, khiến người chú ý nhất là viên melody màu cam trên kẹp tóc.
Trong nháy mắt, con ngươi Lục Hành Sâm thít chặt, một mặt không thể tin, tim cũng nhấc lên cổ họng.
Lúc cô còn ở, anh không quan tâm tới cô, đến khi cô biến mất, tất cả ký ức liên quan tới cô, từng cái từng cái đều hiện lên rõ ràng.
Anh nhớ kỹ viên melody này, chỉ nghe nói hình như là người lớn trong nhà cho cô, sau này cô đổi thành dây chuyền, mười lần thì có đến bốn năm lần cô đeo sợi dây chuyền kia, có thể thấy được rất thích.
Là trí nhớ của anh sai à? Sao viên melody trên kẹp tóc của cô bé này lại giống viên melody của cô vậy?
Vẻ mặt anh ta sững sờ, giơ tay lên muốn đụng vào, muốn nhìn kỹ hơn.
Chỉ là tay vẫn ở giữa không trung, Thẩm Yến liền lao đến, kéo Lạc Thư Nhan lui lại mấy bước, bảo vệ cô sau lưng, ánh mắt của cậu cảnh giác nhìn Lục Hành Sâm, “Làm gì thế?”
Lạc Thư Nhan cũng cảm thấy chú ở trước mặt này có chút kỳ quặc, mặc dù vẻ ngoài rất đẹp trai, nhưng lại run sợ nhìn cô như vậy...!Khiến lòng cô hoảng sợ.
Cô vô thức kéo quần áo Thẩm Yến.
“Điện thoại của cô kia rơi trên bồn rửa tay, mình đến đưa cho cô ấy.” Cô nhỏ giọng giải thích.
Thẩm Yến lấy điện thoại trong tay cô, lúc này mới nhìn về phía Diệp Như Thu, không khỏi nhíu mày, luôn cảm giác người này có chút giống ma ma, nhưng chỉ là nhìn qua có chút giống thôi.

Ma ma nói qua, thế giới rộng lớn không thiếu điều kỳ lạ, có người lớn lên giống nhau cũng không kỳ quặc.
Cậu di chuyển ánh mắt ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Hành Sâm, tuổi của cậu còn nhỏ, cũng không biết cách che giấu cảm xúc thật của mình, lúc này nhìn Lục Hành Sâm, tựa như nhìn một tên biến thái.
Nhất định là biến thái, không quen biết nhau thì nhìn chằm chằm Lạc Thư Nhan như vậy làm gì?
Thẩm Yến cực kỳ chán ghét, bảo vệ Lạc Thư Nhan tốt hơn, không muốn nói thêm câu nào nữa, liền mang Lạc Thư Nhan rời đi.
Vừa đi vẫn không quên cố ý cao giọng nói với cô: “Không được để ý người lạ, không được để ý người lạ, đã nói câu này bao lần rồi! Ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận!”
Lạc Thư Nhan cũng rất oan, “Mình đến đưa điện thoại cho cô kia...!Ai biết được bên cạnh cô ấy có chú kia đâu.”
Thẩm Yến tức chết, nhưng cũng biết chuyện này không phải lỗi của Lạc Thư Nhan, “Ông ta có chạm vào cậu không?”
Lạc Thư Nhan thành thật lắc đầu: “Không có.”
Lúc này Thẩm Yến mới thở dài một hơi, “Biết vậy mình đi với cậu.”
Lạc Thư Nhan quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện chú kỳ quái kia còn đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt giống như đang tìm kiếm vừa thương xót tổn thương.
Thật kỳ quái nha.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là hai chương hợp nhất = =
Bởi vì ngắt chương có chút phiền phức, cho nên liền dứt khoát hợp thành một chương.
Ý tứ muốn nói là buổi chiều không có, hèn mọn.

jpg
***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui