Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm


Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến ăn thịt nướng xong rồi về nhà.
Mùa hè này bọn họ cũng không nhàn rỗi, hai người đều đăng ký thi bằng lái xe, trước mắt đã thi khoa mục một với khoa mục hai, khoa mục ba sẽ bắt đầu huấn luyện từ tuần sau.

Còn chưa lấy được bằng lái Lục Hành Sâm đã tuyên bố, anh ta sẽ bao hết chiếc xe đầu tiên trong đời hai người họ!
Lạc Thiên Viễn rất bất mãn với chuyện này, từng tranh cãi hai lần với Lục Hành Sâm, trung tâm tư tưởng chỉ có một: Đừng có suốt ngày con gái tôi thế này con gái tôi thế kia, kia là con gái tôi đấy! Nhà tôi nghèo lắm à, con gái tôi mà còn cần anh phải dùng chiêu viên đạn bọc đường à?
Lục Hành Sâm giấu Lạc Thiên Viễn mang theo hai người họ đến mấy cửa hàng 4S¹, muốn chọn một chiếc xe thật ngầu cho bọn họ.
Chỉ tiếc, Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan còn chưa tới tuổi có hứng thú với xe cộ, so với các loại xe sang trọng vừa đắt vừa ngầu, Lạc Thư Nhan lại thích một chiếc Volkswagen Beetle phổ biến hơn.
Lục Hành Sâm: “...”
Con gái mình hiểu chuyện quá đi mất, là người cần kiệm tiết kiệm nhất luôn!
Thẩm Yến cũng không hứng thú gì mấy, đều là sinh viên, ngoại trừ lúc nghỉ ra thì toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong trường học, thà mua một chiếc xe điện còn hơn.
Xe điện trong sân trường mới phổ biến.
Đáng thương cho tình cha của Lục Hành Sâm không được ai đáp lại.
Hai người ngồi trên xe, Lạc Thư Nhan cầm tấm danh thiếp kia, vẻ mặt nở nụ cười nham hiểm vì trò đùa ác sắp thành
“Em nhất định sẽ khiến ba em giật hết cả mình!”
Thẩm Yến thấy cô như vậy lại muốn cười, “Chú Lạc sẽ bị em dọa sợ mất.”
Lạc Thư Nhan cúi đầu ngửi, lại ngả cánh tay trước mặt anh, “Có phải mùi của hàng thịt nướng kia nặng quá không, em có cảm giác như người bị ám mùi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Yến nảy ra một ý nghĩ.
Từ khi ngầm hiểu lẫn nhau rồi xác nhận quan hệ đến bây giờ, hai người bọn họ vẫn đang dừng lại ở giai đoạn xoa đầu, đương nhiên, anh đã rất hài lòng.
Người khác yêu đương đều tiến triển nhanh, mà bọn họ yêu đương tựa như bị chậm nửa nhịp.
Suy nghĩ của Thẩm Yến rất đơn giản, anh cảm thấy anh với Lạc Thư Nhan có thời gian cả đời, cho nên rất nhiều chuyện có thể từ từ sẽ đến.
Không nóng vội, trong lòng anh rất sợ sẽ khiến cô thấy đột ngột.
Lúc cánh tay cô ngả đến trước mặt anh, anh lấy hết can đảm, nhẹ nhàng bắt lấy cô, nắm chặt cổ tay thon trắng của cô, dừng lại một chút, cảm nhận được cô hơi bất ngờ, anh lại thuận thế nắm lấy tay cô.

Hai người cứ nắm tay như vậy, xe chạy yên ổn, trong xe một mảnh lờ mờ, có lẽ là do ảo giác, nên mới nghe thấy tiếng tim mình đập, từng chút, từng chút một.
Hai người họ đều quý trọng đoạn đường này, bởi vì sau khi đến nhà chỉ có thể nhắn tin, người trong thời kỳ yêu đương lúc nào cũng chỉ muốn quấn quýt bên đối phương mọi lúc.
Trong tình huống này không ai nói gì cả.
Lạc Thiên Viễn dẫn Lạc Thư Nhan đến căn biệt thự nhỏ kiểu Tây kia, hai năm nay Thẩm Thanh Nhược đang đứng ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, thường xuyên đi công tác.

Sau khi hai bố con nhà họ Lạc chuyển đi, Thẩm Thanh Nhược cũng không quá yên tâm để con trai ở nhà một mình lúc cô đi vắng, Lục Hành Sâm chủ động nhảy ra, nói lúc cô không ở nhà thì anh sẽ chăm sóc con trai, mang con trai đến ở căn biệt thự bên cạnh nhà Lạc Thiên Viễn.
Thẩm Yến không có ý kiến gì, thế là hai người họ lại một lần nữa trở thành hàng xóm.
Khu biệt thự tương đối vắng vẻ, chờ đến khi về nhà, Thẩm Yến đứng bên ngoài hàng rào, muốn nhìn Lạc Thư Nhan đi vào.
Căn biệt thự nhỏ kiểu Tây này được Lạc Thiên Viễn trang trí như lâu đài, trong vườn nhỏ toàn hoa cỏ mùa thu mà Lạc Thư Nhan thích.

Xung quanh dùng rào chắn vây lại, bên ngoài có một hòm thư rất phục cổ.
Lạc Thư Nhan cũng đứng trước cửa không chịu đi vào trước, nhất định phải chờ Thẩm Yến đi trước.
Ban đầu lúc họ đến là chín giờ, đứng nói chuyện cạnh rào chắn này mất khoảng mười phút.
Lạc Thư Nhan nhìn về phía căn nhà bên cạnh cách đấy không xa: “Chắc chú Lục đã về rồi, đèn bật sáng chưng, chú ấy bây giờ cũng gần thành vú em rồi nhỉ.”
Thẩm Yến cười, đây là nói chuyện với Lạc Thư Nhan nên mới không kiêng kỵ gì, “Anh có hơi thắc mắc, chẳng lẽ chú ấy không cần đi làm sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dường như Lục Hành Sâm quyết tâm muốn trở thành người ba tốt nhất, trong khoảng thời gian này anh chăm sóc Thẩm Yến từng li từng tí.
Đương nhiên, giữa bố mẹ với con cái vốn là như vậy, con cái không có cách nào có thể từ chối được bố mẹ, Lục Hành Sâm tới gần như vậy, cố gắng như thế, cuối cùng vẫn khiến Thẩm Yến mềm lòng.
Thay đổi rõ ràng nhất là Thẩm Yến sẽ trả lời tin nhắn của anh, mặc dù số lần trả lời không nhiều, nhưng ít ra cũng nhắn lại.
Không biết Lạc Thư Nhan nhớ ra cái gì, cười khanh khách không ngừng, chờ sau khi cười đủ mới ra vẻ nghiêm trang nói: “Chắc là do chú ấy có hào quang nam chính đấy.”
Thẩm Yến: “...?”
Nhìn cô cười như vậy, anh cũng bật cười.
Đang lúc Thẩm Yến muốn đưa tay ra xoa đầu Lạc Thư Nhan, ban công trên lầu đột nhiên vang lên một giọng nam đầy khó chịu: “Bên ngoài không có muỗi à? Hai đứa đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Thiên Viễn đang đứng trên sân thượng tầng hai, vẻ mặt không rõ nhìn bọn họ.
Cũng không biết anh đã đứng ở nơi đó bao lâu rồi...
May mà bọn họ không làm hành động gì khiến ông bố già ngứa mắt!
Lạc Thư Nhan bị dọa đến xoay người chạy vào nhà nhanh như chớp, Thẩm Yến nhìn Lạc Thiên Viễn, hơi không đồng ý nói: “Chú Lạc, chú chưa từng yêu đương à?”
Nếu như là lúc trước, chắc chắn Thẩm Yến sẽ không dám nói chuyện như vậy trước mặt Lạc Thiên Viễn, nhưng bây giờ không giống, anh là bạn trai Lạc Thư Nhan, anh với cô đều đã thành niên, là thời điểm có thể vùng lên!
Mặt Lạc Thiên Viễn không cảm xúc: “Đã từng, nhưng chú sẽ không để bạn gái mình đêm hôm khuya khoắt bị muỗi đốt khắp người như thế.”
Thẩm Yến: “...”
Là anh cân nhắc không chu toàn, “Cảm ơn chú đã nhắc nhở, ngày mai cháu sẽ đi mua thuốc đuổi muỗi.”
Lạc Thiên Viễn đuổi anh như đuổi gà, “Mau về đi mau về đi, đừng để muỗi đốt.”
Thẩm Yến lên tiếng.
Lạc Thiên Viễn lại gọi anh lại, chần chờ hỏi: “Tiểu Yến, ở chỗ này đã quen chưa?”
Dù sao cũng là đứa trẻ mình quan sát từ nhỏ đến lớn, trong lòng Lạc Thiên Viễn khá hài lòng với Thẩm Yến, chỉ là thỉnh thoảng trên miệng sẽ không khách sáo thôi, chứ anh vẫn rất quan tâm cậu.

Sở dĩ Thẩm Yến đồng ý đến nơi này ở là vì chỗ đấy cách Thư Nhan khá gần, nhưng nơi này là phòng cưới của Lục Hành Sâm với Thẩm Thanh Nhược.

Trước đó Thẩm Yến chưa thực sự ở chung với Lục Hành Sâm, anh lo Thẩm Yến ở chỗ này sẽ không quen.
Trong lòng Thẩm Yến hết sức cảm động, nghĩ thầm, chú Lạc chủ động quan tâm mình như thế, anh vẫn nên nhắc nhở chút vậy, “Đã quen rồi ạ, dù sao cũng sắp khai giảng rồi, không ở được bao lâu nữa.

Chú Lạc, hôm nay lúc bọn cháu ở ngoài có gặp phải một người săn tìm ngôi sao...”
Anh chỉ có thể nhắc nhở đến đây mà thôi.
Nếu Lạc Thư Nhan biết anh đã tiết lộ một chút xíu, ngày mai nhất định sẽ đánh chết anh mất.
Nói đến đây, anh cũng chạy như một làn khói về nhà.
Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, với bản lĩnh của chú Lạc, rất có thể chú ấy sẽ moi được nhiều tin tức hơn từ chỗ anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đầu óc Lạc Thiên Viễn còn mơ hồ, quay người trở về phòng đi xuống lầu, Lạc Thư Nhan đi từ ngoài vào, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, một là nóng, hai là xấu hổ, lúc trên xe về bọn họ nắm tay suốt đấy.
Cô lấy một cốc nước đá trong tủ lạnh, Lạc Thiên Viễn nhanh chóng ngăn con bé lại, “Đổi cốc khác đi, thời tiết bây giờ vẫn còn khí ẩm đầu hạ đấy.”
Lúc trước Lạc Thiên Viễn còn trẻ thích nhất uống lạnh ăn lạnh, mẹ anh đã từng khuyên nhủ anh đủ điều nhưng anh không thèm nghe, bây giờ anh làm ba rồi, anh cũng lặp lại lời này rất nhiều lần.
Lạc Thư Nhan đổ thêm chút nước ấm vào, chờ nước không còn quá lạnh nữa, ba ba già vừa lòng, lúc này cô mới ùng ục uống hết một cốc nước.
Nhớ tới lời Thẩm Yến nói, Lạc Thiên Viễn hiếu kì hỏi: “Vừa nãy Thẩm Yến nói hai đứa gặp phải săn tìm ngôi sao trên đường, có chuyện này à?”
Biểu cảm Lạc Thư Nhan cứng đờ, tên phản bội Thẩm Yến này, cô tuyên bố, cô sẽ chia tay anh mười phút!
Lạc Thiên Viễn thấy con gái lộ ra vẻ mặt như vậy, vốn không để chuyện này trong lòng lại bắt đầu lo lắng: “Thật sự có chuyện này à?”
“Vâng.” Mặc dù kế hoạch hoàn toàn bị làm rối loạn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến phát huy của Lạc Thư Nhan.
Cô cảm thấy bản thân rất có tài năng diễn kịch, lúc này mặt cô lộ vẻ đắn đo do dự, “Người săn tìm ngôi sao kia thật sự rất thành khẩn, con nghe người ta nói, có đàn chị thỉnh thoảng sẽ chụp quảng cáo với làm mẫu ảnh, ba ba, ba nghĩ con có nên thử không? Thật ra con cảm thấy con diễn khá ổn.”
Lạc Thiên Viễn nghe thấy lời này như sấm sét giữa trời quang.
Anh không phải phụ huynh nghiêm khắc, thậm chí còn được cho là rất cởi mở, nhưng đối với chuyện con gái muốn đầu quân vào ngành giải trí, phản ứng đầu tiên của anh là: Đùa cái gì thế!
Chính anh có mở công ty giải trí nên cũng biết rất nhiều chuyện sau vòng này, mỗi một lĩnh vực đều không thiếu con cưng của trời, nhưng dù sao loại người này chỉ là số ít bên trong thiểu số, đại đa số hàng ngàn hàng vạn nghệ sĩ chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng thôi.
Nói cái vòng này là chảo nhuộm nước sôi lửa bỏng cũng không quá đáng...
Nhưng vấn đề lại tới, nếu như con gái anh quyết tâm muốn vào ngành giải trí, chẳng lẽ anh có thể đánh gãy chân con bé sao?
Nếu con bé thật sự muốn vào vòng này thì anh có thể hộ giá hộ tống cho con bé, anh có thể giúp con bé ngăn chặn những chuyện dơ bẩn.

Nhưng anh không ngăn được lời nói của người ngoài, đứng trước tia sáng của ánh đèn huỳnh quang, hưởng thụ cảm giác được mọi người tung hô, tất nhiên cũng bị người ta ghét bỏ.
Anh không cảm thấy con gái được anh nâng niu trong tay từ nhỏ có thể chịu được cảnh bị người ta chửi rủa.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Rõ ràng Lạc Thư Nhan chỉ nói một câu, Lạc Thiên Viễn cau mày đến mức sắp kẹp chết một con ruồi.
Lạc Thư Nhan lấy danh thiếp trong túi ra đặt lên trên quầy bar gia đình, cười hì hì nói: “Là công ty này nè, con thấy rất có duyên với con đấy chứ, vậy mà tên công ty cũng có chữ nhan!”
Cô vẫn còn ghi thù, cô vẫn nhớ rõ khi còn bé ba ba muốn bán phòng mua xe, cô cũng không biết tình huống thật trong nhà ra sao, nên một thời gian thật dài, trước khi Thẩm Yến đánh tỉnh cô, mỗi lần cô nhớ tới Được Phúc đều khó chịu đến không ăn nổi bát cơm thứ hai.
Cô thở dài thở ngắn, khi đó cô không chỉ vì lo ba ba bán phòng, mà còn ăn hamburger không ngon nổi vì vay nợ mấy vạn bên ngoài! Khi đó cô ngay cả đồ ăn vặt cũng không dám ăn!
Hiện tại cô trêu chọc ba ba một chút, trò đùa ác của cô sẽ chỉ diễn ra trong một ngày, ngày mai, ngày mai cô sẽ thú thật với ba ba cô, nói thật ra làm diễn viên quá mệt mỏi, cô vẫn nên học tập cho giỏi, sau này cố gắng giữ vững gia nghiệp.
...
Sau khi Lạc Thư Nhan lên lầu, Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua danh thiếp trên quầy bar gia đình.
Rất tốt.
Lại là công ty của anh.
Anh có cảm giác như tự nâng đá đập chân mình.
Làm sao để con gái bỏ ý định này đây? Nếu như con gái cố chấp, nói đấy là mơ ước lớn nhất của con bé thì phải làm sao đây? Nếu như anh kiên định từ chối, liệu con bé có cảm thấy anh quá cổ hủ không?
Có nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng với con gái, nói thật ra công ty này là do nhà mình mở không?
Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện, hồi anh bằng tuổi Thư Nhan, lúc cầm thư thông báo trúng tuyển đại học, không biết anh bị gì, vậy mà anh lại nói với cha mẹ là anh không muốn học đại học, anh nói muốn xuống biển đi bày hàng vỉa hè, khi đó anh không biết trời cao đất rộng còn lấy rất nhiều ví dụ rằng học tập chỉ vô dụng, học tập ngăn cản anh phát tài...
Khi đó cha mẹ anh trợn mắt há hốc mồm, cha anh tức giận tới mức tuyên bố muốn đánh gãy chân chó của anh, mẹ luôn luôn ân cần đồng ý tất cả yêu cầu của anh, thế mà nhéo tai anh, ra tay độc ác.
Nhớ lại năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng, Lạc Thiên Viễn ngẩng đầu nhìn đèn treo trên trần nhà, nghĩ thầm, đây là báo ứng!
Lạc Thư Nhan trở lại phòng ngủ của mình, lỗ tai dán trên cửa cẩn thận nghe tiếng động dưới tầng.
Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, là Thẩm Yến gửi tin nhắn đến.
Cô chịu đựng mười phút rồi mới nhắn lại.

Đây là sự quật cường của cô.
Thẩm phương bắc: 【 Đã ngủ chưa? 】
Lạc phương nam: 【 Sắp.


Thẩm Yến đang chuẩn bị rửa tay, nhìn chằm chằm tay phải mình, vừa rồi nắm tay cô suốt đường đi, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm gương, phát hiện vậy mà mình lại đang cười ngây ngô.
Lúc Giang Uyên tuyên bố thoát FA cũng nở nụ cười này với anh, lúc ấy anh còn mắng cậu ta hèn mọn, bảo cậu ta thu lại nụ cười không thua gì vũ khí sinh học này đi.
Thế mà bây giờ anh cũng cười như vậy...
Thật đáng sợ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc mở V đi rút thưởng một lần, lần này lại rút một lần nữa, trả lời các bạn độc giả, rút 100 người, mỗi người 100jjb= = chúc mọi người may mắn nha, còn ngoại truyện!!! Chưa xong!!!
Văn án mới viết xong, chỉ là văn án đại khái, hứng thú thì ghi chú lại nha, thu meo!
Văn án:
Trong quyển truyện ngược này, máu chó ngập trời, nữ chính bị ngược thân ngược tâm, lấy thận cõng nồi* ngồi tù thay người khác, nữ phụ bị hủy dung phá sản, bị ngàn người chỉ trỏ...!(*đại khái ý là chịu oan nha)
Nhìn chung toàn văn, không người nào là người bình thường, toàn kẻ ngu xuẩn.
May mà tôi là người qua đường giáp, a di đà phật!
Dự tính khoảng ngày 11 đến ngày 21 tháng 10 sẽ đào hố nha, trên đây là văn án đại khái, văn án lúc mở hố sẽ bổ sung kỹ càng hơn.
Cổng dịch chuyển: Làm người qua đường giáp trong truyện ngược máu chó.
__________
¹Cửa hàng 4S: Được xem là tiêu chí trong xây dựng gara ô tô chuyên nghiệp.

4S là Sale(bán) – Service(dịch vụ) – Spare parts(phụ tùng) – Global system(kết nối toàn cầu).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui