Ba Tôi Là Người Giàu Thật FULL


10.
Lâm Tiểu Long dẫn ba hắn đến chặn chúng tôi lại trong phòng học, thế tới hùng hổ như muốn g.i.ế.t c.h.ế.t tôi.
Cha Lâm Tiểu Long - Lâm Đức Quân - điều hành một công ty phần mềm không lớn không nhỏ, chuyên cung cấp hệ thống thanh toán thông minh cho các trung tâm mua sắm trên toàn quốc.
Đi cùng là người quản lý sinh viên của chúng tôi đến, ông ấy tên Trương Thông.

Trương Thông là người hai mặt đạt cấp độ thượng thừa, sinh viên có quyền thế đến tìm ông ta thì ông ta tích cực hơn cả chó.

Sinh viên không tiền không thế đến tìm, ông ta căng mặt ra, sử dụng tối đa quyền lực ít ỏi trong tay.
Trương Thông này rất không ưa tôi, vì chuyện tôi bị bôi nhọ còn đặc biệt tìm tôi nói chuyện.

Nói tôi bình thường không giống sinh viên đứng đắn, đưa ba đón bốn, làm bại hoại tác phong nhà trường.
Tôi biết ông ta ghi thù vì chuyện Vương Tiếu Tiếu.
Mỗi năm Tiếu Tiếu đều xin học bổng quốc gia, cô ấy là người có thành tích đứng nhất nhì khoa tôi, cơ bản là đảm bảo được nhận.

Ngoài ra, ba tôi còn hợp tác với mấy công ty thành lập một học bổng chuyên hỗ trợ sinh viên nghèo.
Học nghệ thuật vốn dĩ đã đốt tiền, hoàn cảnh nhà Tiếu Tiếu lại không khá giả, vì vậy tôi nhờ ba mỗi năm dành một suất cho Tiếu Tiếu.
Nào ngờ Trương Thông này lại tự ý đổi tên người được nhận học bổng! Đổi cho một sinh viên nam bên khoa Quản lý, vấn đề là sinh viên kia không hề nghèo!
Tiếu Tiếu dẫn chúng tôi đi tìm Trương Thông lý luận, lúc đó ông ta nói chúng tôi học nghệ thuật cơ bản là không có giá trị xã hội, Tiếu Tiếu giận đến tái mặt.
Tôi tìm ba tôi tố cáo, sau đó Trương Thông không còn phụ trách xét duyệt học bổng.

Trương Thông cực kỳ hận phòng chúng tôi, thường xuyên gây khó dễ chúng tôi.

Bây giờ có chuyện của Lâm Tiểu Long, xem như ông ta tóm được cơ hội, nâng cao oai phong mình lên tận trời cao.
Trương Thông nheo mắt nhìn tôi: “Lâm tổng, đây là người đánh Tiểu Long, tên Kim Kim.”
“Hôm nay cô gái này phải xin lỗi con tôi! Trường bắt buộc phải đuổi cô ta!” Lâm Đức Quân giận đến thịt trên mặt rung rinh, “Nhìn xem con trai tôi bị đánh thành ra bộ dạng gì! Không đuổi học cô ta, nhà họ Lâm chúng tôi tuyệt đối không nuốt trôi cơn giận này!”
Tôi không nhịn được nói: “Nuốt giận là chết đó.

Cả nhà họ Lâm đều nuốt giận thì là diệt tộc.

Phân có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy, trời đang nhìn, nếu lỡ nghe thấy thật thì làm sao đây?”
“Nhìn đi! Nhìn đi! Đây là sinh viên giỏi giang mà Nam đại dạy đấy!” Lâm Đức Quân hận không thể tát tôi một cái ngay đây.
Lâm Tiểu Long tức muốn hộc máu, nói: “Cô ta là một sinh viên bình thường mà dám kiêu căng như vậy, sau lưng chắc chắn có ‘cha nuôi’! Thầy quản lý, cần phải điều tra đến cùng! Không thể để cô ta làm hoen ố thanh danh trường chúng ta!”
“Không ấy điều tra cha ruột của tôi đó, chắc chắn sẽ cho anh một bất ngờ!” Tôi cười tủm tỉm nói.
Trương Thông sầm mặt, giận dữ: “Kim Kim! Cô còn giống sinh viên không? Trước mặt mọi người đánh bạn học, không biết hối cải còn khiêu khích gây sự.

Cô có biết trong trường có bao nhiêu khiếu nại về cô không?”
Lâm Đức Quân ra vẻ đạo mạo: “Thầy quản lý! Anh nói không tra xét được thông tin về cô ta trong hệ thống của trường, có phải chứng minh rằng cô ta không phải sinh viên chính thức của Nam đại, chỉ mạo danh thôi.

Chuyện này nghiêm trọng đấy.”
Trương Thông cười khúm núm với Lâm Đức Quân: “Lâm tổng yên tâm, Nam đại chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ sinh viên nào vi phạm nội quy! Hiện tại nhà trường đã quyết định ghi nhận hình phạt với Kim Kim.

Còn về thông tin của cô ta, chuyện này tôi sẽ phản hồi với trường, nếu cô ta chỉ mạo danh để vào trường thì sẽ xử lý nghiêm khắc!”
“Thầy quản lý, vậy không công bằng!” Vương Tiếu Tiếu nóng nảy, “Rõ ràng Lâm Tiểu Long sai trước, hắn quấy rối Kim Kim!”
Quản lý đập bàn giận dữ: “Ở đây có chỗ cho các người lên tiếng sao! Kim Kim cư xử không đúng mực, phá hỏng tác phong nhà trường, gây ầm ĩ hỗn loạn.

Các em còn dám ngụy biện, ghi lỗi tất cả!”
“Sao tôi lại không biết sinh viên phản ánh vấn đề bình thường lại bị ghi lỗi.”
Quán lý Trương nhìn thấy kinh ngạc: “Hiệu phó, sao anh lại đến đây! Việc nhỏ này tôi xử lý là được rồi.”
Đi bên cạnh hiệu phó là nhóm bốn người.

Lâm Đức Quân thấy người đi tới thì vội lon ton chạy đến đón, nhiệt tình đưa tay ra: “Kim tổng! Sao ngài lại đến đây, trùng hợp quá.”
Ba tôi không thèm liếc mắt nhìn Lâm Đức Quân, đi thẳng tới véo lỗ tai tôi mắng: “Chỉ biết ăn hiếp người nhà! Ở ngoài bị người ta bắt nạt tới mức này cũng không điện thoại kêu ba! Sao hả, người ta có ba, con không có? Nếu không phải Minh Châu nói với ba thì ba cũng không biết con gái mình ở trong trường bị người ta chỉ vào mũi mà mắng! Mấy lời đó, ba nhìn thấy rất khó chịu, mẹ con ở nhà khóc suốt, hối hận ba năm qua ép con quá mức.” Ba nói rồi mắt đỏ lên, “Vô tâm vô tư! Để mặc cho người ta ức hiếp con!”
Ban đầu tôi không thấy tủi thân, nhưng ba nói vậy thì không biết sao òa lên khóc.
“Được rồi được rồi.” Ba lập tức ôm lấy tôi, cũng khóc theo tôi, “Con gái cưng, ba tới rồi, ba tới rồi.”
Ba tôi là Kim Triệu, mọi người đều choáng váng, mắt trợn to muốn rớt cả tròng ra ngoài.
Lâm Đức Quân bên cạnh hoảng sợ lau mồ hôi, cái công ty nhỏ của ông ta chả là gì trước mặt ba tôi.

Trong thành phố, ba tôi luôn luôn khiêm tốn, nhưng ai cũng biết ông là người giàu nhất thành phố này, số tiền quyên góp hàng năm bằng với lợi nhuận hàng năm của công ty Lâm Đức Quân.

Nam đại có hai tòa nhà giảng dạy mới, đều do ba tôi tặng.
“Kim tổng yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm.” Hiệu phó trịnh trọng cam đoan, “Nam đại từ khi thành lập đến nay luôn giữ phong cách học tập chính trực, tuyệt đối không dung túng những hành vi đường ngang ngõ tắt.

Chúng tôi đã điều tra những người thổi gió châm lửa trên mạng, hãm hại chửi bới Kim Kim, không bỏ qua bất kỳ ai!”
“Kim tổng, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Lâm Đức Quân tát Lâm Tiểu Long một cái, quát, “Còn không xin lỗi con gái Kim tổng! Cái đồ trời đánh này!”
“Lâm tổng, đừng làm vậy.” Ba tôi cương quyết, “Chúng ta việc nào ra việc đó, đây là luật sư công ty chúng tôi, mọi việc chúng ta cứ giải quyết theo trình tự pháp luật.”
“Còn vị quán lý sinh viên này.” Ba tôi thờ ơ nói, “Ông không tìm được thông tin về Kim Kim là vì con bé đổi tên.

Khi còn nhỏ nó suýt bị bắt cóc, vì vậy từ nhỏ đến lớn con gái tôi đi học đều cố tình nhờ nhà trường giấu thông tin của con bé đi.

Chuyện này hẳn là ngài hiệu phó biết.”
Quản lý Trương trợn mắt há mồm, ấp úng xin lỗi.
Còn Tô Tuyết, cô ta choáng váng ngây người nhưng ý xấu không thôi, chỉ tôi mắng: “Cô là đồ lừa đảo! Cô là thiên kim nhà giàu mà giấu thân phận thật yêu đương với anh tôi, cô đùa bỡn anh ấy sao? Cô không hề thật tình!”
Nói với vấn đề này, tôi chột dạ.
Tôi nhìn qua Giang Bạch, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn mọi việc.
Chẹp, chỉ có điều bàn tay nắm tay tôi dùng sức mạnh quá.
Nhìn qua bạn cùng phòng…
Eeuuuu, ánh mắt như giấu đao của mỗi người không giấu được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui