11.
Lâm Tiểu Long bị cho thôi học, những bạn cùng lớp tung tin đồn hãm hại tôi đều bị ghi tội nặng.
Còn Tô Tuyết…
Sở dĩ cô ta về nước là vì sao chép ý tưởng ở nước ngoài, chỉ là gia đình cô ta cố gắng ém nhẹm chuyện đó, bây giờ người bị sao chép sẽ kiện Tô Tuyết.
Ngay khi tin tức nổ ra, thanh danh Tô Tuyết xuống dốc không phanh, Nam đại cũng lập tức xử lý cô ta.
Còn ba tôi! Hãy để tôi khoe sự giàu có một lần!
Ba lấy danh nghĩa của tôi lập một quỹ gọi là - Quỹ gây dựng sự nghiệp Kim Kim Tiền.
Cứ là sinh viên Nam đại, dự án được xét duyệt thì tập đoàn sẽ hỗ trợ tài chính.
Ba nghĩ ngợi, lại tặng thêm một lô máy điều hòa cho trường, trên mỗi máy đều khắc ba chữ “Kim Kim Tiền” thật to.
Thời tiết chó ở Nam đại này, mùa hè mà kiến đi trên đường có thể bị chết vì nắng thì có đám máy điều hòa này, các bạn học hận không thể lập tượng đài cho tôi.
Ba còn lập một đội luật sư chuyên phục vụ cho nữ sinh viên Nam đại.
Sau này nếu họ gặp phải các vấn đề như quấy rối tình dục, phỉ báng, tổn hại danh dự đều có thể nhờ đội luật sư nhà tôi hỗ trợ, lấy lại công bằng cho họ.
Mọi việc kết thúc, cuối cùng tôi sẽ phải đối mặt với phiên xử hơn bão táp!
Tôi ngồi trên ghế giữa phòng, bị đám bạn cùng phòng mở đại hội xử án.
Lão đại Vương Tiếu Tiếu lấy cái túi Hermes lần trước cô ấy xách, tay run rẩy: “Vậy là cái Hermes này là hàng thật hả? Là hàng hiếm cần một trăm mấy mới mua được sao?” (100.000 tệ là hơn 300 triệu VNĐ)
Tôi yên lặng gật đầu.
Lão nhị Mã Duyệt chỉ vào đồng hồ cô ấy đang đeo, rơm rớm nước mắt: “Cái đồng hồ Vacheron Constantin mày kêu tao đeo cũng là hàng thật? Trên web chính hãng bán giá 230.000?” (Hơn 750 triệu VNĐ)
Tôi ho khan một tiếng, tiếp tục gật đầu.
Lão tam kéo kéo cái váy trên người, thận trọng vuốt phẳng nếp gấp trên đó: “Vậy là… váy mà hôm nay mày đưa tao mượn đi hẹn hò cũng là Chanel thật, còn là hàng thiết kế riêng?”
Tôi không dám nhìn họ, tiếp tục gật đầu.
“Lão tứ! Mày tiêu rồi! Mày tiêu đời chắc rồi!” Lão đại Vương Tiếu Tiếu tuyên bố quyết định.
“Làm cả buổi! Phòng chúng ta giấu con gái nhà giàu số một…” lão nhị làm vẻ choáng váng.
Mắt lão tam sáng lấp lánh: “Ba mày là Kim Triệu! Vậy ba tao là Lưu Cường Đông thật đúng không? Hay là tao tới thử nhận thân nhân coi sao?”
Tôi áy náy nói: “Thật sự không phải tao cố ý lừa mọi người! Ba năm qua mẹ tao cắt đứt trợ cấp kinh tế, tao sống rất thảm.
Tính mẹ tao siêu cứng đầu, đối xử với tao rất tàn nhẫn.”
“Chuyện này tuyệt đối không thể cho qua, lừa chúng ta ba năm!” Vương Tiếu Tiếu giải quyết dứt khoát, “Thế này đi! Mỗi người 200 tệ, mày mời tụi tao ăn một bữa thịnh soạn đi!”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề!” Tôi gật đầu lia lịa, “Ăn thả cửa luôn!”
“Vậy còn được.” Lão nhị xoa đầu tôi, cảm khái: “Nghĩ lại mà sợ, phòng tụi mình toàn đồ bạc triệu, tụi mình ra ngoài còn không thèm khóa cửa!”
Lão tam nắm tay tôi, thương hại: “Lão tứ, chúng ta thì dễ nói rồi, ăn một bữa to là giải quyết xong.
Không bằng mày nên nghĩ tới Giang Bạch đi, sau khi ba mày đi, một tuần rồi anh ấy cũng chưa đến kêu mày đi tự học.”
“Ừ, nghĩ cũng phải.
Nếu tao là Giang Bạch, không biết phải ở chung với mày thế nào.” Vương Tiếu Tiếu đồng tình, “Anh ấy là hotboy có tiếng ở trường mình vì hoàn cảnh khó khăn.
Mày thì che giấu thân phận con gái nhà giàu.
Con người mà, có thể cộng khổ nhưng không thể ‘đồng cam’ (cam tâm/cam chịu).
Kim Kim, bây giờ tao cảm thấy xu hướng tính dục của mình cũng có thể thay đổi, hổng ấy mày xem xét tao thử coi? Dù sao thì hai đứa mình cũng hiểu tận tường gốc rễ, từng cùng chung chăn gối.”
Lão nhị và lão tam cũng ồn ào muốn tôi đá bạn trai đi, tranh nhau ăn ‘bát cơm mềm’ này của tôi.
(Bát cơm mềm: tiếng lóng ý nói đàn ông sống dựa dẫm vào phụ nữ.
Nguồn gốc của từ này chưa rõ - theo Baidu.)
Tôi biết họ chỉ làm giảm nhẹ bầu không khí để chọc tôi cười.
Tôi thở dài, cũng không biết nên đối mặt với Giang Bạch thế nào, dù gì cũng là tôi lừa anh trước.
Di động tôi vang lên tiếng tin nhắn, Giang Bạch gửi cho tôi.
“Cho em nghỉ xả hơi một tuần rồi, nghỉ ngơi đủ thì đến thư viện tìm anh.
Em đến đừng mua trà sữa, anh đã mua trà chanh cho em.
Đệm dựa, gối ôm, cặp sách, đồ sạc di động, ipad của em anh đều đã mang cả rồi.”
Mấy giây sau, Giang Bạch lại nhắn tiếp: “Kim Kim Tiền, chỉ cần em đến, anh ở đây chờ em.”
“Aaaaaaaa!” Tôi hét to, “Các đồng chí! Ngày mai ăn tiệc! Tao phải đi tự học!”
Trời biết, tôi chưa bao giờ tích cực học như thế này!.