Bà Tôi Là Qủy Nhập Tràng


Không biết có phải trời phật hay bố mẹ phù hộ cho tôi mà tôi gắng gượng cho đến ngày rằm hôm ấy , bà Lãm thầy bói mà tôi trông mong hằng ngày không tăm tít.

Cơn sốt ruột của tôi dâng lên đến đỉnh điểm.

Tôi đi qua đi lại trong nhà khẽ nhẩm tính.

Cứ như thế này có khi hai chị em tôi chết mất , lúc đầu tôi dự định bế thằng Tí sang nhà hàng xóm ở nhờ , vì ngoài thằng bé , tôi chẳng còn người thân nào.

Nhưng suy đi nghĩ lại cũng không được , bà Lãm thầy bói có dặn nhất định tôi không được ra ngoài , bằng không sẽ chết nhanh hơn .Bởi lẽ bà Lãm bảo rằng người mà bà tôi nhắm lúc này là thằng Tí , nếu gửi sang nơi khác , thậm chí xa nơi này đi chăng nữa.

Có khi người khác còn sẽ bị liên lụy huống chi đến tính mạng hai chị em tôi.

Chi bằng có lá bùa bên người và Chỉ cần ban ngày tôi cứ sống vờ như bình thường , bởi lẽ con quỷ trong người bà tôi dù một bước cũng không dám ra khỏi nhà , chúng sợ ánh mặt trời phản chiếu.

Còn ban đêm thì tôi nên ở lì trong phòng , có lá bùa rồi thì tuyệt nhiên đến ma quỷ cũng không dám lại gần.

Nhưng kì thực , bản thân tôi lúc này chẳng chịu nỗi cơn sợ hãi dày vò bằng tiếng cười hềnh hệch lúc nửa đêm và cả tiếng dậm chân huỳnh huỵch trước cửa buồng nữa.Cả cái hình ảnh người bà hiền hậu của tôi cứ mỗi đêm lò mò sang nhà hàng xóm , nhà những người trong làng để ăn thịt , uống máu đàn gà , đàn vịt sống mà chẳng ai hay, ai biết.Thế rồi cái đêm định mệnh ấy lại đến , đêm trăng rằm tháng bảy âm lịch như muốn soi rọi tất cả nẻo đường.

Phủ lên những mái nhà tranh siêu vẹo một màu xanh nhàn nhạt.

Bên ngoài có tiếng chim cú rít , tiếng rắn khò khè , tiếng mèo lảnh lót làm cho khung cảnh nhuốm màu quỷ dị.

Tôi nằm trong mùng , thằng Tí đã ngủ ngon giấc.

Thế mà không hiểu vì sao đêm nay tôi lại có cảm giác bất an hơn những đêm trước.

Linh tính tôi mách bảo rằng bản thân mình không được chợp mắt , chắc chắn sẽ có một chuyện quỷ dị sắp xảy ra.

Thế là tôi đành nằm trông thằng Tí ngủ.

Nước mắt tôi lại rơi , tôi thấy thương xót cho thằng bé , cho bản thân tôi từ nay sẽ chẳng còn ai bên cạnh nữa.

Bố mẹ mất một cách thảm thiết , bà thì ra đi đột ngột , đã vậy còn để ma quỷ lộng hành điều khiển thân xác ăn những thứ dơ dáy.Trời càng về khuya càng lạnh , tiếng chó sủa ma từ bãi tha ma vọng vào kéo tôi về thực tại.

Lúc ấy là đã sang canh Tý , khi tôi chưa kịp làm điều gì thì có tiếng lạch cạch ở trước cửa buồng , sau đó tiếng bà trầm trầm đục đục cất lên :“Liên à….Liên, mày mở cửa cho bà vào với”Tôi lạnh người , bèn với lấy lá bùa còn lại giữ chặt trong tay.

Mọi thường bà ấy chỉ đi đi lại lại trước cửa phòng thôi là cùng rồi , mà sao hôm nay lại…lại.

Tôi chưa kịp thốt lên thì tiếng ở ngoài vẫn vang vang đều đều :“Liên…tao nói như thế mày có nghe hay không ? Tao biết mày còn thức mà ..nào ,cho thằng Tí qua ngủ với bà nào”Tôi run run khẽ nói với ra :“Bà..bà ơi , thằng Tí nó ngủ say rồi bà..hay..là.mai đi..cháu sẽ bế nó sang”“Không..ngay bây giờ , bà nhớ nó lắm , cho nó qua ngủ với bà đi”Nói rồi , bà thẳng tay đập cánh cửa rầm rập , tôi còn nghe thấy cả tiếng rít trong miệng giận dữ :“Mau..đi Liên..nếu không bà ăn thịt mày luôn đó…hihihihihi..”Lúc này tôi nằm trong mùng co rúm người lại nhìn chăm chăm về cánh cửa như sắp cầm cự không được trước sức lực vồ vập từ bên ngoài.

Trên trán tôi bắt đầu túa mồ hôi lạnh ngắt.

Vậy mà bà tôi vừa đi bên ngoài vừa cười lên khành khạch.

Lúc thì giống tiếng mèo ngân nga , lúc thì trông giống như phát ra từ âm ti địa ngục vọng về.

Tôi lẩy bẩy niệm phật , mong sao vong quỷ đằng trước nghe thấy mà sợ hãi.

Ấy vậy mà nó lại phản tác dụng , bà bên ngoài cười khanh khách rồi nói :“Niệm phật ấy làm gì vậy cháu…bà ..bà đây mà..mau mở cửa cho bà vào nào”Tôi lấy hết bình sinh mà gào lên:“BÀ KHÔNG PHẢI LÀ BÀ TÔI ……………………..”Tôi cứ tưởng vong quỷ nhập tràng trong xác bà tôi sẽ phản kháng lại.

Nào ngờ bên ngoài im bặt , một âm thanh cũng chẳng có, không gian lại chìm vào trong tịch mịch.

Chắc có lẽ tiếng thét tôi quá lớn làm cho thằng Tí giật mình tỉnh giấc khóc ré lên , tôi khẽ ôm chặt nó vào lòng.

Bên tai vẫn nghóng xem có động tĩnh gì nữa không nhưng không có ngoài tiếng chó sủa gằn lên từng tiếng.

Tôi khẽ thở một hơi nặng nhọc, bây giờ cảm giác của tôi thật tồi tệ .Tôi muốn bật dậy mở cửa xông ra ngoài mà hét lên mong người ra giúp đỡ.

Tôi muốn thoát khỏi căn nhà này , tôi thật sự không còn chịu đựng nỗi nữa.

Cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã êm xuôi , nào ngờ khi tôi chưa kịp đắp chăn cho thằng Tí thì có tiếng bước chân sột soạt đạp lên phiến lá khô vang lên rào rạo hòa với tiếng cười khùng khục .Nó…nó phát ra từ hướng cửa sổ.

Tôi run sợ , điều mà tôi lo sợ từ đầu đã ập đến.

Tôi chầm chậm ngoái đầu , đưa mắt về nơi âm thanh kì dị phát ra.

Giây phút ấy , tim tôi như chết lặng đi , tôi chỉ còn há hốc mà nhìn.

Dưới ánh trăng đêm rằm vằng vặc trên cao , tôi nhìn thấy bà tôi đứng ngoài cửa sổ đã bung chốt , hai tay nắm lấy thanh cửa mà nhìn sòng sọc vào bên trong.Làn da bà càng trở nên bủng beo , nếp nhăn càng chảy sệ khiến cho khuôn mặt bị méo mó đến khó coi.

Bà ngoẹo đầu sang một bên để lồ lộ chùm tóc đã rụng đi gần một nửa , khẽ liếc đôi mắt như nhìn xoáy vào tôi rồi cười hềnh hệch nhe hàm răng bị rụng nhuốm máu đỏ lòm , nói :“Cho..cho bà mày vào đi, bên ngoài này lạnh quá”Tôi điếng người kinh hãi vì cảnh tượng bày ra trước mắt.

Cho nên tôi cố thụt lùi lại vào bên trong , miệng không thốt được nên lời.

Cả cơ thể tôi bây giờ cứng như một tảng đá nặng đè trên người.

Không khí xung quanh đặc quánh.

Dường như có ai đó rút cạn không khí khiến tôi không sao thở được.

Đương cơn hốt hoảng , lại thêm việc thằng Tí nhìn thấy bà trong nhân dạng kì dị như thế , nó khóc váng lên dữ dội.

Tôi nhanh chóng nhìn quanh quất xung quanh , mong tìm một cái gì đó bám víu vào , cũng có thể là vũ khí để phòng thân.

Phải rồi , tôi còn lá bùa mà bà Lãm đã cho , vì thế mà tôi càng siết nó trong tay.

Bà vẫn đứng đó , nở một nụ cười móm mém pha chút kì dị :“Đưa , đưa thằng Tí cho bà nào , mày làm sao mà để thằng bé khóc thế….hề hề”Nói rồi , bà từ từ dùng hai bàn tay khẳng khiu bẻ gãy mấy thanh gỗ chống ở bệ cửa sổ.

Nếu ai nhìn vào , cũng sẽ thật khó tin.

Một người đàn bà đã già nua ,thế mà lại dùng hai bàn tay không dễ dàng khua khoắn một khúc gỗ cứng cáp như vậy.

Khỏi phải nói lúc ấy, tôi lên cơn hoảng thế nào .Một cơn gió từ bên ngoài thổi khốc vào lướt qua người bà với vong quỷ dữ làm cho cả căn buồng tôi sặc sụa mùi xú uế, mùi tởm lợm của động vật bị phân hủy và cả mùi ngai ngái của máu tanh phảng phất.

Bà lòn cái đầu bù xù vào , tiếp theo sau đó đến chân tay, rồi cả thân người lọt thỏm vào bên trong , hệt như một con mèo vậy.

Thôi chết rồi , nếu con quỷ trong thân xác bà tôi vào đây , tôi sẽ chết và cả thằng Tí cũng chịu chung số phận .Một suy nghĩ lóe nhanh qua đầu, tôi nhìn về phía tay đang siết chặt , rồi lại nhìn về bóng dáng quỷ dị trước mặt.

Chỉ còn cách này thôi , tôi đành phải đặt hết tính mạng vào nó.

Thế rồi tôi nhắm mắt , trong đầu hiện lên hình ảnh của bố mẹ , và cả người bà hiền lành ngày nào.Tôi khấn nguyện liên hồi , tiếng bước chân huỳnh huỵch gần tiến đến sát nút , thằng Tí la khóc càng dữ dội.

Tôi vung tay ném lá bùa về người bà với nhân dáng con quỷ trước mặt.

Giây phút sau , tôi nghe một tiếng ré lên khiếp đảm.

Sau đó nhanh chóng là tiếng xèo xèo hệt như ai đó đương nướng thịt , mùi khen khét xộc vào mũi tôi.

Tôi từ từ mở mắt.

Bóng tối bao trùm trước mặt , tôi khẽ ngước mắt nhìn xung quanh , giờ không còn một tiếng gió rít , không còn tiếng cười , tiếng khóc của thằng Tí nữa.

Mà không gian vắng lặng như tờ hệt như ở đây chưa xảy ra chuyện gì.

Tôi lên cơn hốt hoảng tột độ , thằng Tí và người bà quái dị kia biến đâu mất , chỉ còn mình tôi ở một mình trong căn buồng tối tăm .Tôi chạy bán sống bán chết ra ngoài ,miệng gào lên khiếp đảm gọi tên thằng em trai của tôi , nhưng đáp lại chỉ là tiếng chó ma vang lên từng hồi.

Chẳng nhẽ , chẳng nhẽ con quỷ ấy đã bắt thằng Tí đi.

Đến lúc này tôi không thể nào giữ được bình tĩnh nữa , tôi như lên cơn điên.

Một lúc sau người trong làng bị đánh thức bởi tiếng hét của tôi , họ lục tục bước ra ngoài xem chuyện.

Đột nhiên cơn choáng voáng đầu óc ùa đến khiến tôi loạng choạng té phịch xuống đất.

Trước khi tôi ngất đi , hình ảnh người bà chết đi sống lại bế thằng Tí trên tay cười khanh khách , trên miệng bà còn ứa ra màu máu đỏ quạch….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui