Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không


(Mục Thượng Hành: Ồ)
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngô Túy ngồi xổm trước mặt mọi người, bày ra bốn loại hạt giống trên đất.

"Ba loại này đều là thức ăn nhị cấp, gọi là cà chua, dưa leo, dâu tây." Anh lấy ra một túi đưa họ xem, "Cần hai đến ba ngày mới có thể thu hoạch, ta có tổng cộng hơn hai trăm túi."
Sau khi được Ngô Túy đồng ý, sơn chủ xé ra một túi hạt giống cà chua, màu trắng trắng dẹt dẹt, nhìn qua không có vẻ gì là trồng được.

"Loại ta trồng hôm qua nay đã nở hoa." Ngô Túy chỉ vào vườn cà chua trong linh điền, "Đừng thấy hạt nó nhỏ mà coi thường, một bụi cà chua trồng tốt có thể cho ra hai ba chục quả."
Sơn chủ nhìn về phía linh điền, không dám khinh thường hạt giống bé hơn móng tay mình nữa.

"Một túi cà chua có 500 hạt giống, ta kiến nghị các ngươi bán 10 hạt một lần.

Nói cho cùng đây cũng không giống hạt giống cự thực, tỉ lệ nảy mầm cũng không đạt 100%." Ngô Túy cầm túi hạt dưa leo lên, "Cái này bên trong có 60 hạt, sau khi chín trái có dạng dài, ăn vào có vị thanh."
"Còn mấy hạt giống dâu tây này, ta đề nghị các ngươi giữ lại.

Nó lớn rất khỏe, một vài hạt có thể trồng ra rất rộng, tuy trái hơi nhỏ nhưng ăn rất ngon."
"Thứ quan trọng nhất ta đề cử là hạt giống thức ăn tam cấp này đây." Ngô Túy vỗ vỗ túi hạt giống bí đỏ, chào hàng không khác gì tiểu thương, "Đây là bí đỏ, một túi 60 hạt nhưng trồng ra quả to vô cùng! Một cây có thể ra bốn năm quả, một quả đủ cho một người ăn một ngày!"

"Khi bí đỏ chín sẽ có màu cam, bên trong còn có hạt giống.

Có thể nấu chín bằng nước, chín rồi sẽ rất mềm, còn có vị ngọt nhàn nhạt, rất dễ no bụng!"
Năm người dán mắt vào túi hạt giống bí đỏ, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.

"Những hạt giống này các ngươi có thể lấy hết đi.

Điều kiện của ta, lâm chấp sự hẳn đã nói." Ngô Túy đẩy hạt giống qua, sơn chủ và trưởng lão đánh mắt nhìn nhau, sau đó móc ra một cái bao từ trong ngực.

Ngô Túy làm bộ không chú ý liếc bao vải, quần áo mấy người họ cũng khá rách rưới, nếu sơn chủ cất cái túi trong ngực, anh tuyệt đối sẽ không nhận ra.

Sơn chủ cũng có đồ trữ vật, còn có vẻ không nhỏ.

"Ta và mấy lão bằng hữu góp lại với nhau, tạm thời chỉ có những thứ này." Sơn chủ mở từng lớp túi vải ra, ánh sáng chói lóa của kim loại lộ ra suýt nữa làm mù mắt Ngô Túy.

"Mặc dù không biết Ngô tiểu hữu muốn kim ngọc đá quý làm gì, nhưng ta không thể không nhắc nhở Ngô tiểu hữu một câu." Sơn chủ có lòng dặn dò Ngô Túy, "Trước khi trường tinh rơi xuống, quả thực người phàm đều tranh đoạt những thứ này.

Nhưng có bao nhiêu đi nữa cũng không thể ăn được, càng không thể có ích như những hạt giống.

Hi vọng Ngô tiểu hữu ý thức được cái gì quan trọng, đừng để mất phương hướng."
"Cảm ơn...!Sơn chủ." Ngô Túy chăm chăm nhìn châu báu trước mắt, thiếu điều chảy nước miếng.

Tình yêu đối với vàng dường như tiềm ẩn trong xương máu con người.

Dù là xưa hay nay, đều có người dùng vàng để chế tác khiến chúng càng quý giá hơn.

Nhưng những việc này đều dựa vào giá trị vốn có của vàng!
Môn chủ đem tới hầu hết là đồ dùng bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, chân đèn bằng vàng, cốc vàng và dây chuyền vàng!
Ngô Túy lục lọi trong túi vải, tìm được một đôi lắc tay vàng, ở trên còn nạm hai viên đá quý đỏ rực, mỗi viên đều lớn cỡ móng tay anh!
Phất thật rồi!
Ngô Túy đã bị vàng bạc tẩy não, nhấc túi lên ước lượng một chút, phải tầm năm sáu cân!
Giá vàng bây giờ một gam 382 tệ, trong tay mình phải tới năm sáu cân vàng!
Dưới sự kích động, anh cầm dây chuyền vàng lên cắn thử, trên chỗ cắn liền hiện ra một hàng dấu răng.


"Xem ra Ngô tiểu hữu rất thích những thứ này." Sơn chủ hào sảng cười, "Vậy sau này ta sẽ tiếp tục dùng vàng ngọc để đổi hạt giống, cho đến khi Ngô tiểu hữu có yêu cầu khác."
"Đúng rồi." Ngô Túy xoay người đi vào phòng ngủ, chốc lát sau cầm năm hũ đào ngâm đi ra, dúi cho mỗi người một hũ.

"Đây là đào ngâm từ quê ta, các vị lấy về nếm thử.

Nếu thích có thể lấy vàng đến đổi với ta."
Sơn chủ xem xét hũ, sau đó mở nắp ra, múc một quả đào bỏ vào miệng.

"Sao có thể ngon như vậy!" Sơn chủ chợt đứng lên, eo không mỏi chân không tê nữa, tròn mắt kinh ngạc, "Sợ rằng đây là thức ăn đỉnh cấp!"
"Ngô huynh thật hào phóng." Lâm chấp sự không nhịn được xúc động, "Sao chúng ta có thể nhận được cái này."
"Được rồi được rồi." Ngô Túy xua tay, "Sau này chúng ta còn hợp tác nhiều, ta còn non trẻ, còn phải thỉnh giáo các vị tiền bối nhiều hơn."
Thấy đoàn người ôm đào ngâm như trân bảo rời đi, Ngô Túy lấy ra quần áo mua cho Lâm Phong, mặt đầy ý khen ngợi, "Để thưởng cho biểu hiện xuất sắc của em hai ngày qua, anh mua cho em quần áo mới!"
Lâm Phong nhìn quần áo và giày, lại nhìn Ngô Túy, hơi xấu hổ líu ríu, "Đồ ca ca đưa em...!Giống đồ ca ca đang mặc."
"Đương nhiên rồi." Chủ tiệm nói bán sỉ cùng loại càng rẻ hơn.

Nhân lúc Lâm Phong thay quần áo, Ngô Túy ra xem linh điền một vòng, trừ hạt giống cự thực, những loại rau khác đều được cậu chăm sóc rất tốt.

Ngô Túy múc một thùng nước tưới cho hạt giống cự thực, tiện tay nhổ bớt cỏ dại xung quanh.

Lâm Phong mặc quần áo mới ngượng nghịu đi ra, Ngô Túy nhìn cậu từ trên xuống dưới, ước chừng đứa trẻ này vẫn quá gầy, bộ đồ mặc vô không khác gì sào phơi đồ, vẫn rất rộng.

"Ca ca, có phải rất xấu không?" Lâm Phong thấy Ngô Túy trầm tư, có chút mất mát.

"Là em quá gầy." Ngô Túy đi vào bếp lấy ra mì, gia vị, chén dĩa cùng hai hũ đào ngâm.


"Lúc anh không ở đây, em phải ăn nhiều một chút, phải trở nên khỏe mạnh giống như anh." Ngô Túy khoe bắp tay, "Chỉ có cường tráng mới không bị bắt nạt."
"Còn nữa." Ngô Túy lấy đèn pin ra, dạy Lâm Phong sử dụng, "Ấn cái nút này có thể chiếu sáng, ấn cái này sẽ phát ra còi báo động rất ồn.

Còn đây, nếu ai bắt nạt em, em chọc nó vào kẻ đó, bảo đảm giật hắn đến thất điên bát đảo, không dám động tới em nữa luôn!"
Lâm Phong học cái gì cũng nhanh, Ngô Túy hài lòng nhìn đứa trẻ đang tìm hiểu đèn pin, anh lấy cớ buồn ngủ, xách túi vàng đi vào phòng, cất tất cả vào vòng ngọc.

Khóe miệng Ngô Túy không khỏi nhếch lên khi nghĩ đến những tờ 100 tệ hồng phơi phới kiếm được từ chỗ châu báu trong tay.

Mục đích anh tới đây không phải là tranh giành đàn ông với phụ nữ, mà là cuộc sống đeo dây chuyền vàng siêu to cùng đồng hồ xịn, trong lòng còn phải ôm thêm mỹ nữ!
Bá tổng tính là cái rắm gì! Anh đây muốn bá tổng phải gọi anh là ba ba!
Ngô Túy tạm cất tham vọng kia vào, bừng bừng khí thế về thế giới thực, sau khi tìm thấy một tiệm thu mua vàng, anh ngẩng đầu ưỡn ngực sảng khoái bước vào.

- ---------------
Tác giả có lời:
Mục tổng: Có vài người, có chút vàng trong tay, liền to gan hẳn.

Ngô Túy *cười hùa* *âm thầm thu dọn hành lý*: Sao có thể! Là kẻ nào không có mắt dám trêu chọc ngài đây!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận