Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn


"Tôi ngốc sao?" Trì Oánh thực sự không hiểu được mạch não của Lạc Minh Dịch, sao lại nói cô ngốc?
Lạc Minh Dịch lại không nói thêm nữa, cầm theo túi xách lên xe, sau khi lên xe thì hắn kêu lão Vương lái xe đưa Trì Oánh về nhà trước, chờ sau khi Trì Oánh về, mới cho lão Vương lái xe chở về nhà.

......!
Ngày hôm sau Trì Oánh vẫn đi làm như bình thường, Susan ngồi đối diện vẫn như mọi khi bận trước bận sau, trong khi cô thì đang ngồi xem điện thoại.

Trước đây khi nhìn thấy Susan bận rộn như vậy, bản thân cô luôn cảm thấy có chút áy náy, nhưng còn bây giờ thì không.

Thứ nhất tiền lương của Susan đã tương xứng với tất cả công việc cô ấy đảm nhiệm, thứ hai là cô biết người này cũng chả phải người tốt gì.

Trên mạng bỗng xuất hiện một cái tin tức làm cô chấn kinh, thoáng một lúc, xem xong tin tức cô lập tức đi ra cửa tìm Lạc Minh Dịch, không thèm gõ cửa mà lao vào, vội vàng nói với Lạc Minh Dịch đang xem tài liệu: "Tin tức này là sao? Trên mạng có tin là anh đang yêu đương? Ai vậy? Tại sao tôi lại không biết? Anh cũng quá không nghĩa khí, thậm chí cả tôi mà anh cũng giấu, tôi chính là......"
Nói tới đây cô liền dừng lại, cô là gì...!của hắn đâu?
Thần hộ mệnh gì đó sao?
Lạc Minh Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia sắc bén kỳ lạ, bỗng nhiên duỗi ngón tay ra hướng cô ngoắt một cái.

Trì Oánh cho rằng hắn là đang có chuyện riêng muốn nói với cô, liền tiến lên hai bước.

Lạc Minh Dịch đứng lên, đột nhiên mở rộng vòng tay không hề báo trước mà ôm cô vào lòng.

Đầu cô bỗng nhiên dán vào ngực anh, bên tai cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn, khiến cho cô trong chốc lát không nghĩ được gì nữa.

"Thời gian của chúng ta có thể không có nhiều, cho nên......" thanh âm trầm ấm của Lạc Minh Dich từ đỉnh đầu cô truyền đến, "Tôi không muốn lãng phí thời gian, em hiểu ý tôi chứ?"
Trì Oánh ngơ ngẩn ghé vào ngực hắn, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại như không hiểu gì cả.

"Tôi có thể lý giải......" Thật lâu lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng, "Anh đang tỏ tình sao?"
Cô đứng thẳng dậy, học theo giọng điệu Lạc Minh Dịch nói: "Tôi không muốn lãng phí thời gian, em hiểu ý tôi chứ?"
Sau đó cô bĩu môi, "Vậy là sao, sao lại có người tỏ tình như vậy? Người bình thường sẽ tỏ tình như vậy sao?"
Lạc Minh Dịch đáy mắt mỉm cười, nhìn cô hỏi: "Người bình thường sẽ tỏ tình như thế nào?"
Trì Oánh hít sâu một hơi, nhìn về phía hắn, ra vẻ thâm tình mà nói: "Tôi thích em, em vừa xinh đẹp lại còn thông minh, anh muốn cùng em ở bên nhau, em có thể chấp nhận anh không?"
Lạc Minh Dịch gật đầu nói: " Anh đồng ý."
Trì Oánh lúc này mới phản ứng lại, nhíu mày nói: "......Anh chơi xấu."
Sau đó cô bỗng nhiên lại cười, "Vậy đi, coi như huề nhau, mỗi người tỏ tình một lần."
Cô vẫn luôn hiểu rõ tình cảm của mình đối với Lạc Minh Dịch, nhưng khi nghe thấy lời tỏ tình của hắn, phản ứng đầu tiên trong lòng cô là "Em đồng ý!"
Không phải bởi vì hắn có tiền, cũng không phải bởi vì hắn đẹp trai.

Chính là bởi vì người kia là hắn, cho nên cô có thể.

Nếu đổi lại đó là người khác, đáp án của cô nhất định là "Không thể".

Giống như lời hắn nói, cô không có thời gian có thể lãng phí.

"Cho nên thời gian còn lại, chúng ta lựa chọn sống vui vẻ mà qua, được không?" Lạc Minh Dịch nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, động tác hắn rất nhẹ nhàng, giống như đang ôm bảo bối quý hiếm vậy.

"Được." Cô nghiêm túc gật gật đầu.

Nếu cô coi những ngày còn lại là những ngày cuối cùng mà trân trọng, như vậy thì đến ngày mình chết có lẽ cô sẽ không còn điều gì tiếc nuối nữa?
Hơn nữa cái chết, chưa chắc thật sự sẽ xảy ra.

Cũng có lẽ, họ có thể bên nhau đến hết cuộc đời này.

......!
Tin đồn Lạc Minh Dịch yêu đương trên mạng ngày càng điên cuồng, và sau đó nó đã trực tiếp trở thành hot search.

Sau khi lên hot search, quần chúng ăn dưa trên mạng càng có thể khẳng định thêm một điều: Lạc Minh Dịch khẳng định là thật sự đang yêu.

Nếu là bịa đặt, lấy năng lực của Lạc thị chắc chắn sẽ gỡ hot search xuống, sau đó truy cứu trách nhiệm những người tung tin bịa đặt.

Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, tập đoàn Lạc thị bên kia giống như không thấy được hot search này, để cho cư dân mạng tùy ý bàn tán.

Trên mạng rất nhiều tin tức tự xưng là "Nội tình" bắt đầu tuôn ra.

"Nghe nói bạn gái hắn là người trong công ty!"
"Tôi có người bạn làm việc trong Lạc thị, nói hình là trợ lý! Hắn nói trợ lý đó hình như tên là Tô gì đó......"
"Ha ha, tin tức này của anh quá lạc hậu, xem ra người bạn này của anh cũng không có địa vị gì.

Là trợ lý mới đó! Cô bạn của tôi đã hỏi quản lý ở đó, không sai được."
"Lức tôi làm việc ở Lạc thị, hai người kia sớm đã có tai tiếng, có điều chúng tôi cũng không dám nói lung tung, sợ bị đuổi việc.

Không nghĩ tới trên mạng thế mà lại có người nói, xem ra Lạc tổng đã ngầm chấp nhận."
"Có người còn thấy bọn họ hẹn hò, còn tay nắm tay, không sai được."
"Ôi đm, không ngờ một trợ lý nhỏ nhoi lại có thể chinh phục chồng của tôi? Không lẽ anh ấy dễ dàng bị chinh phục như vậy sao?"
"Khẳng định là một gái bán hoa đầy tâm cơ! Từ đầu đến chân đều đầy âm mưu, không phải là một trợ lí đơn giản đâu!"
......!
Buổi sáng Trì Oánh lại lần nữa không gõ cửa liền xông vào.

Lạc Minh Dịch đã thành quen, toàn bộ công ty cũng chỉ có cô mới trực tiếp xông vào phòng như vậy.

"Không quan tâm đến hot search sao?" Trì Oánh cầm điện thoại, ngón tay lướt màn hình điện thoại, "Thật là nhiều người nhìn này!"
Trong ánh mắt Lạc Minh Dịch đều là ý cười, hắn cười nói: "Có phải ý của em, là muốn anh thông báo chính thức với mọi người sao? Anh liền kêu giám đốc Vương đi làm."
"Chuyện này cũng không cần thiết lắm đâu......" Trì Oánh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó quái quái, cô không phải người của công chúng, thông báo cái gì?
"Em nói thế nào chính là thế," Lạc Minh Dịch làm bộ lơ đãng đặt tay lên vai cô, "Anh đều nghe em."
Anh gạt tập tài liệu sang một bên, cầm điện thoại trên bàn gọi cho Susan và nói: "Công việc hôm nay đều hủy, ngày mai tính sau."
Trì Oánh khó hiểu, "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lạc Minh Dịch cười, hơi dùng sức ôm cô vào lòng.

"Việc lớn," hắn cười nói, "Hẹn hò là chuyện lớn đương nhiên quan trọng hơn công việc nhiều."
Trì Oánh ngẩng đầu lên nhìn nụ cười của hắn trong nháy mắt trong lòng cô lập tức ấm lên, hắn ngày thường không cười, nhưng cười rộ lên lại có một loại ma lực, dường như có thể chữa khỏi hết thảy mọi vết thương.

Chỉ có cô biết thời gian còn lại của họ có bao nhiêu quý giá, cho nên công việc gì đó......!Mặc kệ đi.

"Đi đâu hẹn hò?" Trì Oánh hỏi.

"Em muốn đi đâu?" Lạc Minh Dịch đột nhiên bị hỏi, hắn thực sự không có kinh nghiệm trong phương diện này.

Vừa lúc Trì Oánh cũng không có kinh nghiệm, hai người nhìn nhau rồi đột nhiên cùng cười.

"Hay là anh đưa em đi mua quần áo đi?" Lạc Minh Dịch bỗng nhiên nghĩ đến, "Không phải nói thích một cô gái liền phải dẫn cô ấy đi mua mua mua sao? Anh đọc được ở trên mạng."
"Được." Trì Oánh cũng không khách sáo, "Vậy đi mua quần áo!" Quan hệ bọn họ hiện tại, hẳn là xem như bạn bè trai gái đi?
Trước nay cô chưa được bạn trai tặng quà, ngẫm lại liền cảm thấy rất mong chờ.

Trước lúc đi Lạc Minh Dịch gọi điện thoại, nói: "Lão Vương, chúng tôi muốn đi trung tâm Hằng Tân mua sắm, ông đến đây đón chúng tôi đi."
Bên kia điện thoại không biết Lão Vương hỏi vấn đề ngu xuẩn gì, Lạc Minh Dịch bỗng nhiên liền mắng một câu, "Lão hồ đồ, còn có thể có ai?"
Hai mươi phút sau, dưới công ty, lão Vương giương miệng, vẻ mặt không tin mà nhìn hai người tay trong tay cùng nhau ngồi vào ghế sau xe.

"Hai người......!A......" Lão vương không biết nên diễn đạt sự kinh ngạc của mình như thế nào rồi, "Tôi còn tưởng rằng......"
"Lái xe." Lạc Minh Dịch trực tiếp hạ mệnh lệnh, "Ông cho rằng cái gì không quan trọng, không cần phải nói ra."
Trì Oánh cúi đầu cười bên cạnh hắn, nói thật, độc thân hơn hai mươi năm, cô vẫn chưa thể thích nghi được với việc mình đã có bạn trai.

Tay không tự chủ được mà đặt ở ngực Lạc Minh Dịch, cơ bắp rắn chắc tuy rằng cách một lớp áo sơ mi, xúc cảm lại vẫn làm cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp...!
Lạc Minh Dịch cúi đầu nhỏ giọng nói một câu, "Em chơi lưu manh!" Trì Oánh cười đen tối, tay lại di xuống phía dưới vài phân, sờ đến cơ bụng anh.

Lạc Minh Dịch ôm cô, thổi khí vào tai cô, cười nói: "Em mà còn như vậy, anh sẽ đem em về nhà!"
Trì Oánh càng thêm làm càn, còn dùng ngón tay chọc vài cái.

Lạc Minh Dịch nghiến răng nghiến lợi, "Anh thật sự muốn đi về!" Lúc này, hai tiếng ho vang lên từ túi xách của Trì Oánh và Lạc Minh Dịch.

Hai người hơi xấu hổ buông tay, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Trên xe bọn họ vốn dĩ chỉ có lão Vương, mà lão Vương là có tiếng tài xế giỏi, lúc lái xe liền rất chuyên tâm, tuyệt đối sẽ không nhìn kính chiếu hậu.

Cho nên bốn bỏ năm lên, liền cảm thấy trên xe bọn họ chỉ còn hai người.

Thế nhưng họ lại quên mình mang theo linh hồn của đối phương trong tương lai.

Lúc này, lão Vương dừng xe lại, quay đầu cung kính nói: "Lạc tổng......!Phu nhân, tới rồi."
Trì Oánh bị tiếng gọi " Phu nhân" làm cho đỏ mặt, nhưng vẫn thấy hơi vui vui.

Lão Vương xuống xe mở cửa cho cô, cô xuống xe, suy nghĩ một chút, lại lấy tay ném túi xách vào trong xe.

Lạc Minh Dịch cùng cô trao đổi ánh mắt, lấy điện thoại từ trong túi ném vào xe.

Sau đó cả hai nhanh chóng xuống xe giống như chạy trốn.

......!
Trung tâm thương mại Hằng Tân nằm ở trung tâm thành phố, Trì Oánh đã tới vài lần, các sản phẩm bán ở đây đều thuộc các thương hiệu cao cấp, giá cả đều rất đắt, cho nên cô cũng không thường xuyên đến đây.

Trong ấn tượng mỗi lần tới đây người đều rất nhiều, mua bán tấp nập.

Nhưng khi xuống xe, cô liền trợn tròn mắt.

Trung tâm này rất lớn, ngoại trừ bảo vệ ở bên ngoài, khách khứa đều không thấy.

"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Trì Oánh nhìn xung quanh, "Vì sao tất cả các cửa hàng đều mở cửa, nhưng lại không có ai đến?"
Lạc Minh Dịch lại chỉ là cười mà không nói.

Trì Oánh rất nhanh liền nhớ tới lần đi chơi công viên giải trí lần trước cùng với Lạc Minh Ca cô nghe được một từ đó là: Thanh tràng!
Đây là cái gọi là......!Thanh tràng*?
*ở đây ý là bao trọn.

Cả trung tâm chỉ phục vụ cô, tất cả cửa hàng chỉ mở vì cô.

Cô có một loại cảm giác giống như đang ở trong mơ.

"Có tiền cũng không nên làm như vậy đi?" Trì Oánh chỉ cảm thấy quá lãng phí, trung tâm lớn như vậy trong một ngày chắc tiêu rất nhiều tiền đi?
"Có tiền chẳng lẽ không phải là làm như vậy sao?" Lạc Minh Dịch phản bác, "Bằng không kiếm tiền làm cái gì?"
Lời này vừa nghe, vậy mà thấy rất có đạo lý.

Dù sao tới cũng tới rồi, Trì Oánh lập tức liền vọt vào cửa hàng mà cô đã nhớ thương từ lâu.

Chỗ đó có một bộ váy mà cô cực thích, nhưng giá cả lại cực chát, cô đã mặc thử rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không nỡ mua.

Lạc Minh Dịch đi phía sau cô, vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cô.

Vào trong cửa hàng, Trì Oánh mới phát hiện, bộ váy kia đã không còn.

Hỏi người nhân viên một chút, người nhân viên vội vàng cười nói: "Cái váy đó đã bán hết rồi, có điều nếu là phu nhân muốn, tôi sẽ cho người khác đi lấy, phu nhân yên tâm, chậm nhất một tiếng nữa sẽ được đem đến đây!"
Trì Oánh mặt già ửng đỏ, vẫn luôn bị kêu "Phu nhân", đặc biệt chưa thích ứng được.

Nhưng cô lại không đành lòng nói người ta đừng gọi nữa, rốt cuộc nghe hai chữ này......!Còn làm cô rất vui vẻ.

~Hết~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui