Tuy nhiên, hắn vừa mới dứt mồm thì Thôi Nịnh lại im bặt.
Điều này khiến Khúc Úc Sơn thấy lạ à nha, bởi vừa mới gọi hắn là mẹ xong mà giờ bảo gọi ba thì lại câm như hến.
Không phải nhóc con này cố ý đấy chứ?
Hầy, chắc là không phải đâu.
Trong tiểu thuyết thì nhân vật của Thôi Nịnh vốn là bông sen trắng ngây thơ vô tội mà, sao có thể giả trân cố tình gọi hắn là mẹ mình được chớ.
Khúc Úc Sơn nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Xe chạy gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Trời rét đậm rét hại kéo theo người ốm rất nhiều, bấy giờ bệnh viện đã đông nghẹt người, phải xếp hàng chờ khám nên mất rất nhiều thời gian.
Thôi Nịnh bị sốt virut và cần phải nhập viện để theo dõi.
Đợi làm xong thủ tục nhập viện và được truyền dịch thì đã đến trưa.
Thôi Nịnh ốm đến mức không leo được cả lên giường, vậy thì kế hoạch đưa Thôi Nịnh đi gặp Chu Vọng Trác tối nay phải dẹp rồi.
Thôi Nịnh không đi được, Khúc Úc Sơn nhất thời cũng mất đi ý định đến gặp Chu Vọng Trác.
Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, trong đầu hắn lập tức hiện lên một đoạn nguyên văn.
[Nguyên văn:
Khúc Úc Sơn nhận được lời mời của Chu Vọng Trác thì cực kỳ vui mừng.
Hắn hận không thể lắp được cho mình đôi cánh mà bay vèo phát đến bên Chu Vọng Trác, nhưng Thôi Nịnh lại bị ốm.
Có điều đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cứ để Sở Lâm ở lại đây chăm sóc Thôi Nịnh là được.
Nghĩ vậy xong, Khúc Úc Sơn bắt đầu mong chờ cuộc gặp mặt tối nay, thậm chí hắn còn đứng soi gương ngắm vuốt rất lâu.
Vừa nhận được địa chỉ Chu Vọng Trác gửi tới, hắn lập tức bảo phiên dịch viên lái xe chở hắn đến…]
Đoạn nguyên văn đột ngột xuất hiện này đã khiến Khúc Úc Sơn sửng sốt, bởi vì trước đó không hề có đoạn tình tiết này.
Song hắn cũng tức thì vỡ lẽ, trong cốt truyện gốc cũng nào có tình tiết hắn gặp Chu Vọng Trác ở Nhật Bản đâu, chắc hẳn là do tác giả đã chỉnh sửa rồi.
Bây giờ nào có ai sáng tác mà không chỉnh sửa tác phẩm của mình chứ?
Vì đoạn nguyên văn này mà tối nay Khúc Úc Sơn sẽ phải đi gặp Chu Vọng Trác, nhưng hắn cũng không muốn đến công cốc, hắn phải làm chút gì đó.
Mặc dù Thôi Nịnh không đi được, nhưng hắn có thể đi kích thích Chu Vọng Trác mà.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn khẽ đảo tròng mắt, thừa dịp Sở Lâm cả phiên dịch viên đều đang không ở trong phòng, hắn bèn lén la lén lút mò tới mép giường Thôi Nịnh.
“Thôi Nịnh?” Hắn nhẹ nhàng gọi Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh không đáp, trông như đã ngủ say.
Thấy vậy, Khúc Úc Sơn khẽ khàng vén một góc chăn lên rồi kéo tay Thôi Nịnh ra.
Hắn định chụp một bức tay trong tay với Thôi Nịnh, vừa khéo cậu đang ngủ nên hắn có chụp chắc cậu cũng chẳng biết.
Để trông cho tình cảm khăng khít thì Khúc Úc Sơn không chỉ đan mười ngón tay với Thôi Nịnh, mà còn cố ý để lộ đồng hồ đeo tay của mình ra.
Hắn đang mải mê chụp ảnh, nên đã không để ý thấy hàng mi khẽ run rẩy của người mình đang nắm tay.
———-
Tuy rằng hôm nay tuyết ở Nhật Bản đã ngừng rơi, nhưng chuyến bay của Chu Vọng Trác vẫn bị hoãn gần hai tiếng.
Vì thế mà khi Khúc Úc Sơn nhận được WeChat từ Chu Vọng Trác thì trời bên ngoài đã tối đen.
Khúc Úc Sơn sao y bản chính để Sở Lâm ở lại chăm sóc Thôi Nịnh, còn mình thì ngồi xe phiên dịch viên lái.
Khách sạn Chu Vọng Trác ở cách bệnh viện khá xa, đến khi Khúc Úc Sơn đến nơi đã là tám giờ tối.
Hắn vừa gửi WeChat cho Chu Vọng Trác báo mình đã đến, vừa hỏi phiên dịch viên xem cậu ta có muốn vào cùng không.
Ai dè phiên dịch viên rất áy náy nói với hắn: “Sếp Khúc, em vừa nhận được tin từ nhà nói mẹ em đang ốm ạ.
Em có thể xin nghỉ một ngày để về thăm bà được không anh?”
“Tất nhiên là được rồi, cậu mau đi đi.” Khúc Úc Sơn nói.
Phiên dịch viên cúi đầu xin lỗi liên tục rồi mới lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe đang dần đi xa, Khúc Úc Sơn bỗng cảm thấy cổ hơi lạnh, sờ vào mới biết đã để quên khăn quàng cổ trên xe ô tô.
Có thể gọi bảo phiên dịch quay lại đưa, nhưng nghĩ tới đối phương đang vội về nhà để gặp mẹ thì Khúc Úc Sơn lại thôi rồi bước thẳng vào khách sạn.
Cùng lúc vào khách sạn, Chu Vọng Trác cũng đã trả lời tin nhắn, anh báo cho Khúc Úc Sơn số phòng và bảo Khúc Úc Sơn đi thẳng lên đó.
Khúc Úc Sơn bấm thang máy theo số phòng mà anh đã gửi.
Sau khi ra thang máy và đến trước cửa phòng, hắn mới thấy có gì đó không ổn.
Trước căn phòng mà hắn muốn vào có hai vệ sĩ mặc vest đen đang canh cửa.
Thấy Khúc Úc Sơn, họ hỏi hắn bằng một câu tiếng Nhật, “Thưa ngài, xin hỏi ngài có thiệp mời không ạ?”
Thấy Khúc Úc Sơn không hiểu, lại đổi sang tiếng Anh.
Đây là một bữa tiệc cá nhân.
Khúc Úc Sơn tưởng mình đến nhầm nhưng nhìn số phòng thì thấy không sai.
Hắn lại gửi tin nhắn cho Chu Vọng Trác hỏi xem có gửi lộn số phòng không, nói họ đòi thiệp mời mới cho vào.
Chu Vọng Trác trả lời: “Không nhầm đâu Tiểu Úc, em nói với họ tên anh là được.”
Khúc Úc Sơn cau mày, nửa tin nửa ngờ nói tên Chu Vọng Trác với vệ sĩ.
Hắn nói tiếng Trung, còn tưởng họ sẽ không hiểu, thế nhưng họ lại hiểu, còn đẩy cửa ra và tỏ ý Khúc Úc Sơn có thể đi vào.
Ngay khi cánh cửa vừa dày vừa được chạm khắc mở ra, hương thơm bên trong liền tràn ra ngoài, ngoài hương thơm ra thì còn có tiếng ồn ào và khung cảnh xa hoa.
Bên trong và bên ngoài căn phòng này chính là hai thế giới, thế giới bên ngoài hoang sơ vắng vẻ, còn thế giới bên trong là yến hội linh đình, xa hoa lộng lẫy với ánh đèn mờ ảo.
Lúc này, nguyên văn lại tiếp tục hiện lên.
[Nguyên văn:
Khúc Úc Sơn không ngờ rằng mình và Chu Vọng Trác sẽ gặp nhau tại một tình huống có nhiều người lạ không liên quan như này.
Đây chính là lần đầu tiên gặp lại anh sau mười năm vắng bóng, điều này đã khiến hắn vô cùng hụt hẫng, nhưng hắn cũng không thể bỏ đi được.
Hắn thích Chu Vọng Trác, thích đến phát điên, vì thế hắn cố gắng chịu đựng sự khó chịu của mình mà bước vào…]
Khúc Úc Sơn theo nguyên văn bước vào phòng.
Căn phòng này rất rộng, trên trần nhà treo một ngọn đèn khổng lồ hình hoa sen bằng thủy tinh màu vàng kim, được xếp rất nhiều lớp, còn có tua rua rủ xuống.
Ghế sofa trong phòng đều được làm bằng nhung đỏ, rèm cửa màu xanh đậm kín đáo che đi khung cảnh bên ngoài.
Sau khi vào cửa, một người phục vụ đưa cho Khúc Úc Sơn một chiếc mặt nạ.
Đây là một bữa tiệc che mặt.
Bữa tiệc tụ hội rất nhiều người, ai nấy đều khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy, đeo lên những chiếc mặt nạ xinh đẹp, nâng ly cười nói vui vẻ, hoặc ngồi hoặc đứng, không nói tiếng Nhật thì cũng là tiếng Anh.
Khúc Úc Sơn biết bối cảnh Chu Vọng Trác không đơn giản, bề ngoài Chu Vọng Trác là một nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng trên thực tế anh lại không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là một doanh nhân.
Anh đã mở rất nhiều công ty, đó chính là nguyên nhân vì sao mà sau này anh có thể dễ dàng nuốt chửng công ty của Khúc Úc Sơn đến vậy.
Và đây cũng là chuyện mà Khúc Úc Sơn chưa thức tỉnh ý thức không hề biết.
Khúc Úc Sơn trong tiểu thuyết luôn cho rằng Chu Vọng Trác là một nghệ sĩ cao quý, bởi vậy hắn mới không dám bày tỏ tình yêu của mình với anh, cũng không dám đề cập đến mấy thứ tầm thường như tiền bạc với Chu Vọng Trác, thậm chí lần nào khi gặp Chu Vọng Trác, hắn cũng đều phải đổi lối ăn mặc của mình.
Hắn lên mạng học cách ăn mặc mà những người làm nghệ thuật thích, sau đó đổi gu đồ của mình sang quần áo vải cotton rộng thùng thình, tháo đồng hồ cao cấp mấy triệu NDT tệ rồi thay bằng chuỗi tràng hạt Phật giáo.
Nhưng bây giờ Khúc Úc Sơn lười lắm, dù sao nguyên văn cũng không đề cập đến hôm nay hắn phải mặc gì nên hắn vẫn ăn mặc như cũ.
Khúc Úc Sơn thậm chí còn thầm nói kháy với cái mặt nạ làm quá trên tay ——
Không hổ là thế giới trong tiểu thuyết máu chó, hễ khi nào nhân vật công chính lên sàn đều sẽ lố như vậy hở?
Khúc Úc Sơn không đeo cái mặt nạ dở hơi dở hồn này, hắn đến đây để tìm người chứ không phải đến dự tiệc.
Vả lại khi không đeo mặt nạ lên làm gì, vừa che mất tầm nhìn vừa khó tìm người.
Hắn không đeo mặt nạ khéo Chu Vọng Trác sẽ thấy hắn trước được ấy.
Khúc Úc Sơn vừa mới thử gửi tin nhắn cho Chu Vọng Trác, nhưng sau khi vào phòng, tín hiệu điện thoại đột nhiên kém đi, tin nhắn ngắn cũn mà gửi mãi cũng không thành công.
Khúc Úc Sơn không đeo mặt nạ thản nhiên bước đi, ung dung nhìn ngó xung quanh, dần dà càng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Bản thân Khúc Úc Sơn cũng không để ý mà chỉ tập trung tìm kiếm bóng hình của Chu Vọng Trác.
Bỗng, hắn quay người và va vào một ai đó.
“Xin lỗi.” Khúc Úc Sơn xin lỗi bằng tiếng Anh, đồng thời lùi lại, nhưng người nọ lại kéo cánh tay hắn.
Đột nhiên bị kéo, Khúc Úc Sơn trước tiên là sửng sốt, kế tiếp ngẩng lên nhìn kỹ khuôn mặt của người nọ.
Vóc dáng người nọ rất cao, cỡ phải cao hơn Khúc Úc Sơn đến nửa cái đầu, trên mặt đang đeo một chiếc mặt nạ nửa vàng nửa đen, chỉ lộ ra đôi môi đỏ hồng và chiếc cằm tinh xảo trắng trẻo.
“Tiểu Úc.” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ đôi môi đỏ mọng ấy.
———-
Bên phía bệnh viện.
Thôi Nịnh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hôm nay cậu vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh mãi.
Cậu mệt mỏi mở mắt, muốn uống nước, đảo mắt liền phát hiện trong phòng chỉ còn có Sở Lâm.
Sở Lâm không chú ý thấy Thôi Ninh đã dậy, y đang làm việc trên laptop.
Lần hợp tác với Shibasaki này đã tan thành mây khói, y đang suy nghĩ xem còn đối tác nào khác có thể móc nối được không.
Để có thể kinh doanh tại Nhật Bản, bọn họ đã đầu tư rất nhiều công sức trong giai đoạn đầu và không thể bỏ cuộc được.
“Trợ lý Sở.” Thôi Nịnh uể oải gọi.
Sở Lâm ngẩng đầu khỏi laptop, lễ phép hỏi: “Cậu tỉnh rồi sao cậu Thôi? Đã đói chưa? Tôi đã mua bữa tối rồi, nếu cậu đói thì tôi sẽ đi hâm lại đồ ăn ngay.”
Thôi Nịnh im lặng một hồi, không trả lời mà hỏi ngược lại tung tích của Khúc Úc Sơn, “Khúc… Khúc tiên sinh đi đâu rồi?” .