Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập


Khúc Úc Sơn không biết Thôi Nịnh hỏi tung tích của mình trong bệnh viện, lúc này đây hắn đang nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt.

Từ lời nói của đối phương, hắn đoán người này chắc mẩm là Chu Vọng Trác trong truyền thuyết.

Đã mười năm không gặp, vừa gặp lại mà cứ nhìn chằm chằm như thế này đúng là hơi bất lịch sự, nhưng Khúc Úc Sơn thực sự là đang ghen tị.
Người này ấy vậy mà cao hơn hắn hẳn nửa cái đầu.
Đúng là con rể của tác giả có khác, tất cả thiết lập đều là hàng ngon.
Khúc Úc Sơn miễn cưỡng kìm nén chua xót mà hỏi: “Anh Vọng Trác?”
Sau khi nhận được cái gật đầu khẽ của đối phương, hắn chuẩn bị vươn tay để cùng Chu Vọng Trác chào nhau một cái chào tiêu chuẩn gọi là ——
Bắt tay.
Ai dè hắn vừa mới duỗi tay ra, liền bị kéo ôm vào lòng.
Vòng tay ôm hắn tràn ngập mùi thơm và mùi rượu thoang thoảng.
Chu Vọng Trác chắc là mới nốc rượu xong.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Úc.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, Khúc Úc Sơn vốn không để cái ôm này vào lòng, dù sao người ở bên Tây lâu đều thích chào hỏi bằng những cái ôm kiểu vậy.
Nhưng điều khiến hắn thực sự kinh ngạc là khoảnh khắc được Chu Vọng Trác ôm vào lòng, hắn đã cảm nhận được một luồng điện yếu ớt chạy xuyên qua cơ thể, không chỉ như thế mà nhịp tim của hắn dường như cũng đập nhanh hơn.
Này sao lại sai thế?
Loại cảm giác tình yêu tuổi mới lớn của thiếu nữ đang xuân thì này là cái lề gì thốn?
Ngón tay Khúc Úc Sơn khẽ run lên, định đẩy đối phương ra, nhưng Chu Vọng Trác đã buông tay trước.

Anh vừa buông thì dòng điện trong người hắn cũng biến mất, nhịp tim cũng trở lại bình thường.
“Trên đường đến đây cũng chưa ăn gì đúng không? Anh đưa em đi ăn chút gì nhé.” Chu Vọng Trác ân cần hỏi han hắn, song Khúc Úc Sơn lại chẳng nghe lọt câu nào.

Bấy giờ hắn đang cảm thấy bất an vì một suy đoán vừa nảy ra trong đầu.
Thích Chu Vọng Trác vốn chỉ là thiết lập trong nguyên văn, sau khi hắn tự thức tỉnh ý thức bản thân, hắn đã thoát khỏi tầm kiểm soát của cốt truyện và không hề thích Chu Vọng Trác nữa.

Nó cũng giống như việc hắn không muốn làm công đểu để hành hạ Thôi Nịnh ấy.
Nhưng cảm giác vừa rồi lại cực kỳ dị.
Để xác nhận phỏng đoán này, hắn lại kéo Chu Vọng Trác lại rồi ôm anh dưới ánh mắt có phần ngờ vực của anh.
Dòng điện ban nãy lại tới, nhịp tim hắn cũng nhanh chóng tăng vọt.
Khúc Úc Sơn bị điện giật, lại vội vàng thả Chu Vọng Trác ra.
Khúc Úc Sơn: “!!!”

Tác giả chơi khăm hắn rồi!!!
“Em sao thế Tiểu Úc?” Chu Vọng Trác bị Khúc Úc Sơn đột ngột ôm lấy rồi lại buông cũng không hề tức giận, mà chỉ hơi cụp mắt nhìn Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn lặng lẽ tách khỏi Chu Vọng Trác, nhưng trên miệng vẫn kiên trì la liếm người ta, “Không sao đâu anh, chỉ tại do lâu không gặp anh Vọng Trác nên không nhịn được muốn ôm anh thêm thôi, anh Vọng Trác đừng giận nhé.”
Chỉ ôm thì hắn mới có cảm giác kia đúng không? Lúc nãy Chu Vọng Trác kéo tay hắn hắn cũng không có cảm giác bị điện xẹt, thôi về sau hắn không ôm Chu Vọng Trác nữa là được.
Chu Vọng Trác khẽ nhếch khóe môi, “Sao anh lại giận em được? Nói đến điều này, anh hẳn nên hy vọng em đừng giận anh mới đúng.

Hôm nay vốn là muốn một mình gặp em, nhưng tiệc này quả thật anh không từ chối nổi, anh không muốn em phải đến quá khuya, cũng không muốn em phải chờ anh quá lâu, nên chỉ đành phải hẹn em ở đây.”
Khúc Úc Sơn coi như là một người trưởng thành, hắn biết sẽ có những bữa tiệc xã giao không thể nào từ chối được, vì thế nên đã gật đầu thông cảm.
“Tiểu Úc đã ăn tối chưa?” Chu Vọng Trác lại hỏi.
Khúc Úc Sơn thành thật đáp: “Chưa anh.”
“Vậy đi ăn gì trước đã nhé.

Mặc dù đồ ăn ở đây không ngon lắm, nhưng ăn tạm cũng được.” Chu Vọng Trác dẫn Khúc Úc Sơn đến một bàn ăn, rồi nói gì đó với phục vụ mặc vest đen bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, phục vụ đã bưng lên món bò bít tết vừa mới được làm mới.
Khúc Úc Sơn đói thật nên cũng không khách sáo với Chu Vọng Trác nữa, nói cảm ơn xong thì bắt đầu ăn.

Hắn ăn bít tết chưa được bao lâu, đã lại thấy có người đến gần.
Người nọ tới tìm Chu Vọng Trác, bọn họ nói tiếng Nhật.

Sau khi nói ngắn gọn vài câu với nhau thì Chu Vọng Trác quay sang nói với Khúc Úc Sơn: “Tiểu Úc, anh ra đằng kia một lát, em ở đây đợi anh nhé.”
Nhưng sau khi Khúc Úc Sơn ăn uống no nê, còn uống gần hết một ly rượu vang rồi mà cũng không thấy Chu Vọng Trác quay lại.

Có quá nhiều người, cộng thêm với bệnh mù mặt người cấp độ nhẹ nên sau khi liếc quanh một vòng, Khúc Úc Sơn cũng bó tay không nhận được ra ai là Chu Vọng Trác.

Bữa tiệc chuyển sang bản nhạc mới, ánh đèn cũng tối dần.
Khúc Úc Sơn không muốn ngồi đần tại chỗ chờ nữa, vì vậy hắn hỏi phục vụ xem có phòng chờ không.

Hầu hết các bữa tiệc đều có phòng chờ để mọi người có thể nghỉ ngơi.
Phục vụ này là người Nhật, tiếng Anh không tốt lắm nên đã hiểu sai ý của Khúc Úc Sơn, tưởng Khúc Úc Sơn bảo muốn đi hút thuốc nên đã dẫn hắn tới phòng hút thuốc.
Vừa mở cửa, Khúc Úc Sơn đã ngửi thấy mùi khói thuốc bên trong, lập tức muốn chui ra ngoài, nhưng trước khi ra, hắn đã liếc thấy một bóng người quen thuộc.
Nói quen thuộc là bởi người đó trông rất giống Thôi Nịnh.

Người nọ ngồi trên chiếc ghế sofa nhung đỏ, trong phòng mở máy sưởi rất ấm nên người nọ đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết với chiếc nơ màu xanh than, những ngón tay trắng nõn đang kẹp một điếu xì gà, chiếc mặt nạ được anh tiện tay đặt trên bàn trà nhỏ, đang ngồi lắng nghe những người bên cạnh nói chuyện.
Cánh cửa lâu không đóng lại đã thu hút sự chú ý của anh, anh liếc mắt sang nhìn thì thấy Khúc Úc Sơn đang đứng ở cửa, vẻ bất cẩn trên gương mặt anh lập tức chuyển thành cảm xúc khác.
Anh dụi điếu xì gà xuống gạt tàn, đứng dậy đi về phía Khúc Úc Sơn, “Xin lỗi Tiểu Úc, chắc là anh đã quên mất thời gian, em tìm anh lâu chưa?”
Ban nãy Khúc Úc Sơn mới chỉ thấy dáng vẻ đeo mặt nạ của Chu Vọng Trác, bây giờ khi đối phương tháo mặt nạ ra, hắn không thể không nói Thôi Nịnh và Chu Vọng Trác quả thật rất giống nhau, nhưng giống mà cũng không giống.
Đuôi mắt Thôi Nịnh hếch lên một cách tự nhiên, vốn là đôi mắt say đắm lòng người, nhưng bởi lông mi thẳng tắp nên vẻ phong lưu đã bị đè xuống và tăng thêm phần sắc bén, song do còn quá trẻ nên vẻ sắc bén này phần lớn thời gian nhìn vào vẫn chỉ là vẻ phô trương thanh thế.
Trừ điều này ra thì các đường nét khác trên khuôn mặt của cậu quá xinh đẹp, nó cũng làm yếu bớt đi sự sắc bén này.

Gia cảnh nghèo khó cộng với vẻ bề ngoài vượt trội rõ ràng đã mang đến cho Thôi Nịnh rất nhiều rắc rối, vì vậy cậu luôn cảnh giác mà nhìn thế giới vàng thau lẫn lộn, cá lớn nuốt cá bé, giống như một con thú non cô độc.
Vì là một con thú non nên chẳng ai quan tâm cậu là sói con hay mèo con cả, nói chung là bây giờ Thôi Nịnh nhìn qua trông rất nhỏ bé yếu ớt.
Đồng thời, vẻ đẹp của Thôi Nịnh là vẻ đẹp không hề che giấu, bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cậu, vô cùng có tính công kích.
Còn Chu Vọng Trác thì vừa vặn ngược lại, gia cảnh vượt trội và kinh nghiệm từng trải đã cho anh có một tư thái hoàn toàn ung dung khi đối mặt với thế giới.
So với vẻ đẹp có tính công kích của Thôi Nịnh thì Chu Vọng Trác lại là ẩn giấu, anh che giấu đi toàn bộ vẻ sắc bén vào bên trong, cả người nhìn qua tựa một vũng nước, không hề có tính công kích, bất luận là đôi mắt hạnh dịu dàng hay là khóe môi nhếch lên đúng góc độ, tất cả đều khiến người ta không thể nhịn được mà muốn thân mật.

Cho dù là người xa lạ, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Vọng Trác, e rằng trong lòng cũng sẽ nghĩ đây là một người tốt.
Nhất là khi Chu Vọng Trác cười rộ lên.
Nói đơn giản là, tuy Thôi Nịnh và Chu Vọng Trác có ngoại hình gần giống nhau, nhưng khí chất hai người lại hoàn toàn bất đồng.

Một người là con thú nhỏ tội nghiệp, còn người kia lại là một con hổ giấu nanh trong nụ cười đã sớm nắm giữ các quy tắc của thế giới.
Chuẩn rồi, một con hổ giấu nanh trong nụ cười, chính là loại giết người không để lại chứng cứ ấy.
Chu Vọng Trác không phải phường hiền lành gì, bởi trong tương lai mà Khúc Úc Sơn đã thấy trước, Chu Vọng Trác đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn mà đuổi cùng giết tận hắn, không lưu lại cho hắn dù chỉ nửa con đường sống.
Chu Vọng Trác đối tốt với Thôi Nịnh bao nhiêu, thì hành hạ thằng công sở khanh là hắn bấy nhiêu.
Thân là một thằng công sở khanh thì Khúc Úc Sơn lại càng muốn ở chung với con thú non kia hơn, ít ra thì Thôi Nịnh sẽ không làm gì được hắn cả.
Đương mải suy nghĩ lung tung, Khúc Úc Sơn quên béng chuyện trả lời Chu Vọng Trác.

Đợi đến khi hắn hồi phục tinh thần thì Chu Vọng Trác đã duỗi tay ra.
Mặc dù Khúc Úc Sơn đoán rằng chỉ ôm ấp mới tạo ra dòng điện và nhịp tim tăng nhanh, nhưng khi nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh đang dần tiến về phía hắn, hắn vẫn đột ngột lùi về sau một bước.
Hắn không muốn nếm trải cảm giác thốn vãi lồng đó lần nữa đâu.
“À không, em chỉ thấy hơi ngột ngạt bên dưới nên muốn tìm một phòng để nghỉ ngơi thôi.


Anh tiếp tục làm việc của mình đi.” Mặc dù Khúc Úc Sơn không bài xích những người hút thuốc lá, nhưng hắn cũng không muốn phải hít khói thuốc tí nào.
Nhắc đến chuyện hút thuốc, đây cũng chính là chi tiết để củng cố độ thâm tình mà tác giả cấp thêm cho Chu Vọng Trác.
Thôi Nịnh không thích mùi thuốc lá, cho nên sau này Chu Vọng Trác đã cai thuốc.
“Chờ đã Tiểu Úc, anh có chuyện muốn nói với em.” Chu Vọng Trác giơ tay ra giữa không trung rồi dừng lại, lát sau nhanh chóng thu tay về.

Anh quay lại nói vài câu bằng tiếng Nhật với nhóm người đang ngồi rồi cầm lấy quần áo treo ở cửa bước ra ngoài.
Chu Vọng Trác đưa Khúc Úc Sơn đến một căn phòng trống khác, hỏi thẳng, “Em đã giải quyết xong chuyện với Shibasaki Furuichi chưa?”
Khúc Úc Sơn hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tên Shibasaki, “Sao anh lại biết gã?”
“Ba gã rất thích tranh của anh cho nên cũng có chút giao tình.

Lần trước, trợ lý của em gọi khắp nơi tìm hỗ trợ, anh nghe thấy vì vậy đã gọi điện thoại đến, không biết có thể giúp gì được cho em không?”
Khúc Úc Sơn chợt nhớ lại cuộc điện thoại từ đồn cảnh sát kia, lúc đó Shibasaki vì cú điện thoại ấy nên mới thả hắn đi, nhưng Shibasaki vẫn để lại một câu nói rằng bọn họ sẽ còn gặp lại.
Ớ, liệu hắn có thể mượn tay tình địch này để tiêu diệt tình địch kia được không nhở?
Hình như có thể đấy.
Dẫu sao Shibazaki cũng là tình địch của Chu Vọng Trác mà, giờ Shibazaki thích thích Thôi Nịnh rồi, chắc chắn Chu Vọng Trác sẽ tức điên lên đúng chứ?
“Chuyện em và gã còn chưa xong đâu, gã dọa em là chúng ta sẽ còn gặp lại.” Khúc Úc Sơn muốn Chu Vọng Trác đi xử lý Shibasaki nên bắt đầu thêm mắm dặm muối, “Cái tên Shibasaki kia chính là một tên biến thái, lần trước ở suối nước nóng gã đã nhìn lén…”
Sau khi dừng lại đúng lúc, hắn lộ ra vẻ tức giận rồi nói tiếp: “Em tới đây để hợp tác với gã thế mà gã lại sinh ra ý đồ không đứng đắn.

Hơn nữa còn cực kỳ mưu mô quỷ quyệt, dám thừa dịp em uống say mà đuổi trợ lý của em đi, sau đó lén…”
Chờ đã, nói mình bị người khác đánh lén một trận có phải tỏ ra hắn quá vô dụng không? Còn chuyện cái lưỡi nữa, không đươc, không thể nói được.
“Lén gì?” Chu Vọng Trác nhẹ giọng hỏi.
Sau khi nói xong mấy câu kia, Khúc Úc Sơn lại cảm thấy hành vi này có chút giống với bạn học mẫu giáo đang mách lẻo cô giáo ấy, hắn không muốn nói tiếp nữa nên hàm hồ bảo: “Không có gì đâu, dù sao gã cũng không phải người tốt, em cũng sẽ không hợp tác với gã nữa.

Vốn định về nước sớm nhưng mấy hôm nay tuyết vẫn cứ rơi nhiều.”
Chu Vọng Trác im lặng một hồi, “Hiếm khi nghe em hình dung một người như vậy, trong công việc em cũng chưa bao giờ hành động theo cảm tính, xem ra là Shibasaki Furuichi thực sự đã chọc đến em rồi.” Anh khẽ mỉm cười, “Anh dẫn em đi gặp vài người, chưa biết chừng có thể giải quyết được chuyện này đấy.”
Chu Vọng Trác dẫn Khúc Úc Sơn đến gặp mấy người Nhật Bản có giao dịch kinh doanh với gia đình Shibasaki.

Chỉ là mấy người Nhật này không giỏi tiếng Anh nên Khúc Úc Sơn gặp khó khăn khi giao tiếp với họ, trong đó có một gã đàn ông lùn béo cứ luôn khuyên Khúc Úc Sơn uống rượu.
Khúc Úc Sơn biết đã tham gia tiệc thì chắc chắn không tránh khỏi phải uống rượu nên cũng uống vài ly.

Hôm nay phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, lúc này hắn đã thấy hơi mệt, phải dựa đầu xuống thành sofa để chống đỡ cơn mệt mỏi rã rời.
Không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy tiếng người xa dần.
Rồi sau đó, có người đang nói chuyện với hắn.
“Tiểu Úc? Tiểu Úc? Em say rồi à?”
Khúc Úc Sơn gắng gượng chớp mắt hai lần rồi ngồi thẳng dậy, “Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
“Vậy thì tốt, tiệc sắp kết thúc rồi, có ai tới đón em không?” Chu Vọng Trác hỏi.

Nghe được câu này, Khúc Úc Sơn càng tỉnh táo hơn, hắn lấy điện thoại trong túi ra sau đó giả trân không cầm được, cố tình thả điện thoại xuống sofa rồi nhờ Chu Vọng Trác giúp đỡ.
“Anh Vọng Trác, anh có thể giúp em gọi WeChat cho trợ lý của em không?” Tín hiệu trong phòng này rất kém, rất may là có mạng không dây.
Khúc Úc Sơn nhìn chằm chằm Chu Vọng Trác, và khi nhìn thấy bàn tay đó nhấc điện thoại thì nhịp thở nhất thời tăng vọt.

Chu Vọng Trác bật sáng màn hình điện thoại, sau một giây im lặng thì giơ điện thoại ra, “Tiểu Úc, mở khóa.”
Bức ảnh tay trong tay kia cuối cùng cũng phát huy tác dụng!
Trước khi tới Khúc Úc Sơn đã cố tình đặt bức ảnh tay trong tay của mình với Thôi Nịnh làm ảnh nền khóa, từ lúc đến đây hắn vẫn luôn nghĩ xem làm thế nào để Chu Vọng Trác nhìn thấy bức ảnh đó một cách hợp lý nhất.
Cảm ơn người Nhật Bản kia đã rót rượu cho hắn nhớ.
Khúc Úc Sơn duỗi ngón trỏ mở khóa điện thoại, cố ý chậm rãi ấn vân tay nhiều lần lệch vị trí để cho Chu Vọng Trác nhìn rõ tấm ảnh hơn.
Thử năm, sáu lần, cuối cùng cũng mở được khóa, Khúc Úc Sơn bảo Chu Vọng Trác giúp mình mở WeChat, đúng lúc này lại có một cuộc gọi WeChat đến.
Là Thôi Nịnh.
Chu Vọng Trác và Khúc Úc Sơn đều nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh nhìn chăm chú tên đó một lúc rồi mới nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên con lai bên cạnh, “Nghe không?”
Khúc Úc Sơn thầm vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt lại giả trân dáng vẻ chột dạ, “Đừng… đừng nghe.” Hắn còn giả cả hoảng sợ giật lấy điện thoại trong tay Chu Vọng Trác.
Quả nhiên Chu Vọng Trác đã cắn câu, anh rụt tay về phía sau, “Ai gọi đến mà khiến Tiểu Úc căng thẳng như vậy? Tiểu Úc, nói thật với anh đây là ai?”
Bà xã ông đấy.
Khúc Úc Sơn thầm trả lời trong lòng, đồng thời tiếp tục chột dạ giật điện thoại, hắn giật điện thoại là giả, còn kích thích Chu Vọng Trác mới là thật.
“Tiểu Úc như này chắc là đang yêu rồi nhỉ, đừng ngại, để anh chào hỏi em dâu chút nào.” Thật ra là nếu dựa theo tính cách của Chu Vọng Trác thì anh chắc hẳn sẽ không làm ra chuyện vô lễ như này đâu, nhưng mà lúc này Khúc Úc Sơn lại có thể hiểu được.
Nói không chừng Chu Vọng Trác đã điều tra Thôi Nịnh từ lâu rồi ấy chứ, nỗi nhớ da diết gặm cắn con tim không sao kiềm chế nổi, hận không thể lập tức bay tới bên bà xã tương lai của mình, giờ có thể cùng bà xã tương lai ư ư qua điện thoại, anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này đây.
Khúc Úc Sơn tiếp tục giả trân chột dạ để cho đối phương nắm chặt lấy cơ hội này, thậm chí còn đứng dậy giật lấy điện thoại.
——-
Thôi Nịnh đợi trong bóng tối rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi kết nối, nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã truyền tới tiếng kêu đau, còn có giọng nói của một người đàn ông lạ.
“Tiểu Úc, em đè lên anh rồi.”
“Xin lỗi anh Vọng Trác, em dậy ngay đây.” Giọng Khúc Úc Sơn nghe có vẻ dị dị.
Tất nhiên là dị rồi!
Khúc Úc Sơn một lần nữa tận hưởng cảm giác có dòng điện chạy xuyên qua người, rượu dường như đã làm tăng sức mạnh của dòng điện, hắn bị giật thì rùng mình một cái, vội vàng chống tay đứng dậy khỏi ghế sofa.
Không chỉ rùng mình do diện giật, mà hình như còn mắc đái nữa.

Khúc Úc Sơn bỏ qua điện thoại di động, đi thẳng vào WC.
Mà Chu Vọng Trác bị đè xuống sofa cũng không vội dậy, trước tiên nhìn điện thoại đang được kết nối, sau đó đặt lên tai rồi nhẹ nhàng nói: “Xin chào, chủ nhân của điện thoại này hiện không có ở đây, lát bạn gọi lại sau nhé.”
“Anh là ai?” Đầu dây bên kia là giọng nói trong trẻo duy chỉ có ở thiếu niên, và giọng điệu cậu tỏ ra rất không khách khí.
Chu Vọng Trác ngồi dậy, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh thuộc về họa sĩ cầm lấy ly rượu vang giơ lên trước mặt, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm.
“Chu Vọng Trác.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, ngay tại lúc Chu Vọng Trác chuẩn bị cúp máy, giọng nói của cậu thiếu niên lại vang lên.
“Tôi biết anh.”
—— .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận