Nhà họ Khúc nhân khẩu không nhiều, bình thường trong nhà chỉ có ba Khúc, Khúc Úc Sơn, một cô giúp việc cùng một chú tài xế.
Cô giúp việc cùng chú tài xế đã về quê ăn Tết, trước khi về, ba Khúc đã bảo cô giúp việc dọn căn phòng bên cạnh Khúc Úc Sơn để cho Thôi Nịnh ở.
Biệt thự nhà họ Khúc có tổng 4 tầng.
Ba Khúc ở tầng 3, còn Khúc Úc Sơn thì ở tầng 2.
Tầng 2 ngoại trừ phòng ngủ của Khúc Úc Sơn thì còn có phòng làm việc và phòng chơi game của Khúc Úc Sơn.
Căn phòng dọn cho Thôi Nịnh ở chính là căn phòng mà Khúc Úc Sơn ở khi còn nhỏ.
Sau khi lớn, Khúc Úc Sơn chê căn phòng này quá hường phấn nên đã chuyển sang phòng bên cạnh.
Vì căn phòng này do mẹ Khúc một tay thiết kế nên ba Khúc đã không cho người sửa sang lại.
Do là căn phòng nơi Khúc Úc Sơn đã từng ở nên bên trong vẫn còn để khá nhiều đồ của Khúc Úc Sơn, chẳng hạn như trong tủ có treo tất cả đồng phục học sinh cùng với quần áo thường của Khúc Úc Sơn từ cấp 2 cho đến cấp 3.
Quần áo hồi còn nhỏ hơn nữa thì được cất hết ở nhà kho dưới tầng một.
“Tiểu Nịnh, cháu cứ coi như đây là nhà mình, tự nhiên ở nhé cháu.
Hai đứa đã ăn tối chưa?” Ba Khúc cười rất chi là rạng rỡ với Thôi Nịnh, Khúc Úc Sơn đứng bên cạnh thì cạn lời.
So với thái độ của ba Khúc thì Thôi Nịnh lại trông khá thận trọng, “Bọn cháu ăn rồi ạ.”
“Ăn rồi à, không sao, Tiểu Sơn, mày đưa Tiểu Nịnh vào phòng ngồi rồi chơi game gủng gì đi, ba đi bổ hoa quả cho hai đứa bây ăn.” Ba Khúc không cho Khúc Úc Sơn cơ hội phản đối, nói xong liền quay người đi luôn.
Khúc Úc Sơn không còn cách nào khác, đành phải nhìn Thôi Nịnh bên cạnh, “Cậu xếp đồ xong chưa? Trước đi xếp đồ đi, xong thì vào phòng game bên cạnh tìm tôi.”
Hắn hất cằm chỉ hướng phòng chơi game.
Thôi Nịnh gật đầu.
Hơn mười phút sau cậu mới đến phòng chơi game, lúc này Khúc Úc Sơn đã đang chơi game rồi.
Khúc Úc Sơn thấy Thôi Nịnh tới thì dừng game đang chơi lại, “Cậu biết chơi game gì?” Hắn kéo một hộp đĩa CD game đến trước mặt Thôi Nịnh, hỏi thêm, “Nếu không biết chơi mấy trò này thì có biết bắn PUBG không?”
“Biết.” Thôi Nịnh đáp.
Khúc Úc Sơn nghe xong thì mở hai máy tính lên.
Dạo còn đi học, hắn thường xuyên dẫn bạn về nhà chơi game cùng, nhưng bây giờ ai nấy đều công việc bề bộn nên Khúc Úc Sơn cũng rất lâu rồi chưa chơi lại game.
Vốn nghĩ là Thôi Nịnh vẫn đang là tấm chiếu mới nên Khúc Úc Sơn còn cố ý hạ thấp trình độ của mình để tránh cho tấm chiếu tự ti, kết quả là Thôi Nịnh mắt lại tinh quá, tay cũng vững vàng không ngờ, cứ phải gọi là bắn không trượt phát nào.
Nhìn chiến tích “killed 1” của mình, và “killed 13” của Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn: “…”
Không được, hắn phải thể hiện thôi, không thể để cho tấm chiếu mới coi thường được.
Vì vậy, khi lần nữa nhìn thấy quân địch, Khúc Úc Sơn đã lao ra đầu tiên rồi nã súng tằng tằng tằng vào đối thủ.
Lúc knock out được đối thủ thì cũng là lúc mũ ba của hắn bị bắn cho nát như tươm.
“Hướng 150 đông nam, anh trốn sau tảng đá trước đi.” Trước khi Khúc Úc Sơn kịp phản ứng, Thôi Nịnh đã đổi sang khẩu súng khác rồi bình tĩnh vừa nói với Khúc Úc Sơn, vừa tự mình tìm một cái cây để nấp và giơ súng bắn tỉa lên ngắm.
Hehot!
Lại thêm một phát súng nữa, người nọ thăng thành hộp gỗ luôn.
Thôi Nịnh không thèm để ý đến người đã bị Khúc Úc Sơn knock out đang bò lổm ngổm dưới đất, cậu chạy tới tảng đá rồi đưa mũ 3 của mình cho Khúc Úc Sơn, “Cho anh.”
“Còn cậu?” Khúc Úc Sơn không nhịn được hỏi, mũ giáp của kẻ bắn lén đã bị một phát súng bắn cho nát bét rồi, còn mũ ở gần thì cũng đã bị Khúc Úc Sơn bắn cho tan tác.
Thôi Nịnh nói: “Tôi không cần đội.”
Khúc Úc Sơn nhìn nhân vật đang không hề mặc giáp mũ của Thôi Nịnh, lần đầu tiên hắn được lĩnh hội cảm giác được em gái dẫn đi ăn “chicken chicken winner.”
Cảm giác này… khụ khụ, ấy thế mà cũng không tệ lắm nhỉ.
Hắn lặng lẽ nhặt cái mũ 3 dưới đất lên đội.
Thôi Nịnh còn nói: “Thằng kia vẫn còn đang bò, anh giết nó đi.”
Khúc Úc Sơn làm theo, sau đó hắn liền phèn ẻ đi theo Thôi Nịnh.
Bắt đầu mở ra thời đại Thôi Nịnh dẫn đầu giết địch, hắn loot đồ, hắn giết địch, Thôi Nịnh giúp hắn yểm trợ.
“Chơi trò gì thế?” Ba Khúc bưng hoa quả vào.
Thôi Nịnh vừa thấy ba Khúc vào ngoảnh sang trả lời ba Khúc.
Thấy Thôi Nịnh nói chuyện với ba Khúc, và nhân vật của cậu vẫn đang đứng im tại chỗ, Khúc Úc Sơn bèn dứt khoát nhảy cửa sổ ra ngoài đi loot dạo.
Hắn luôn cảm thấy Thôi Nịnh mang cái đầu trọc lốc như thế khiến hắn đội mũ 3 cũng xí hổ quá.
Đến khi loot ở trần nhà thứ tứ thì bỗng có tiếng bước chân từ xa đến gần.
Khúc Úc Sơn nhận ra hình như không chỉ có một người, mà là một team bốn người hoàn chỉnh.
Hắn lập tức trèo lên cầu thang, sẵn sàng bắn khi bọn họ đi lên.
Có điều, có vẻ bên kia cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên đã ném một quả lựu đạn lên trước.
Khúc Úc Sơn nhanh chóng tránh ra, lúc hắn trốn được vào phòng thì bốn người kia cũng đã lên đến nơi.
Lúc này, Khúc Úc Sơn tức thì gạt bay gì mà chơi với phương châm “thiện lành” ban đầu, hắn vội vã hét to với Thôi Nịnh, “Thôi Nịnh ới! Có người! Mau tới đây nhanh!”
Khúc Úc Sơn vừa gọi Thôi Nịnh vừa bắn loạn xạ vào đội ngũ bốn người kia, hắn knock được hai người, nhưng ngay sau đó hắn cũng bị knock.
Ngay tại lúc Khúc Úc Sơn vừa bò vừa nghĩ thôi đời mình ô nâu, ô nâu, nâu nấu nâu nâu nầu nầu rồi, thì bỗng có tiếng súng bắn tỉa vang lên.
“Tạch —— ”
“Tạch —— ”
Một tên thăng thẳng thành hộp gỗ, tên còn lại thì bị bắn còn xíu xiu máu.
Xíu xiu máu biết được mình gặp trúng cao thủ, liền vội vàng nhảy cửa sổ chuồn lẹ.
Lại có tiếng bước chân truyền tới, lần này là Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh cứu xong rồi đỡ Khúc Úc Sơn đứng dậy, sau đó vứt một hộp máu cho hắn.
Thôi Nịnh cũng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, trong lúc Khúc Úc Sơn đang bơm máu thì thành viên duy nhất còn sống đang bò lổm ngổm của đội bạn đột nhiên cũng biến thành cái hộp gỗ.
Ba cái hộp gỗ đồng loạt được đặt trước mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn: “…”
Nhóc này khá đấy nhể.
Kẻ bỏ chạy cũng bị cậu đuổi giết thành công luôn.
Khúc Úc Sơn vốn mang tâm thái dẫn theo Thôi Nịnh chơi cho zui thôi, nhưng sau khi được ăn gà ván này thì hắn đã trở nên cực phởn, tóm lấy Thôi Nịnh bắt đầu vào trận tiếp theo.
Thôi Nịnh nhìn ba Khúc với vẻ khó xử, ba Khúc đã bổ rất nhiều hoa quả rồi.
Ba Khúc cực thoải mái bảo: “Không sao đâu, hai đứa cứ chơi đi, bác đút cho ăn.”
Vì thế mới có cảnh ba Khúc tay cầm đĩa, tay cầm nĩa rồi đút cho từng người một.
Thôi Nịnh chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như này, trong lúc nhất thời tay chân có phần luống cuống, song ba Khúc lại rất nhiệt tình, “Nào, Tiểu Nịnh, há miệng.”
Cậu không thể từ chối được sự nhiệt tình của ba Khúc, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng, và ngay sau đó cậu phát hiện ra ba Khúc đã đút cho cậu và Khúc Úc Sơn cùng một chiếc nĩa.
Tâm trí của Khúc Úc Sơn đặt 100% vào game, hoa quả đến mồm thì há, đôi khi đầu lưỡi sẽ chạm vào nĩa.
Chiếc lưỡi mềm mại đỏ au thoáng qua khóe mắt.
“Thôi Nịnh, sao cậu lại ngã rồi?” Khúc Úc Sơn chợt phát hiện ra nhân vật của Thôi Nịnh đã ngã lăn quay, hắn kích động hô lên, “Cậu chờ đó, tôi tới đỡ cậu đây.”
Nghe thấy mấy lời của Khúc Úc Sơn, bấy giờ Thôi Nịnh mới định thần lại, cậu nhìn nhân vật của mình đang quỳ trên mặt đất, khẽ chau mày.
———–
Sau khi chơi game cả một buổi chiều, ba Khúc đã ngăn hai người họ lại rồi gọi đi gói sủi cảo.
“Hai đứa bây cán vỏ bánh, còn ba gói nhân.
Tiểu Nịnh, cháu biết làm không? Không thì để Tiểu Sơn dạy cháu.”
“Cháu biết ạ.” Thôi Nịnh rửa sạch tay xong thì thuần thục cầm cán làm vỏ sủi cảo lên.
Cậu không chỉ biết cán vỏ, mà còn biết gói cả nhiều kiểu sủi cảo khác nhau nữa, chuyện này ngay lập tức khiến ba Khúc vui cười hớn hở, sau đó ba Khúc liền liếc Khúc Úc Sơn với vẻ hơi không hài lòng rồi đấy.
Con với cái, chỉ được cái ăn hại.
Cán vỏ không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn nát bét như cũ.
Bấy giờ ba Khúc càng ngắm lại càng ưng ý Thôi Nịnh, ngày hôm sau còn dẫn cả hai người đi mua quần áo.
Công ty của Khúc Úc Sơn nghỉ Tết năm ngày.
Những năm trước là ông chỉ mua được cho mỗi mình Khúc Úc Sơn, năm nay được mua cho cả hai đứa thì hứng thú mua sắm lại càng tưng bừng, đi dạo mấy cửa hàng trong trung tâm thương mại và mua tận mấy bộ liền.
Cuối cùng, ông mua cho hai người hai cái áo phao đỏ, mỗi thằng một cái.
Ba Khúc thấy áo phao đỏ còn chưa đủ đô, nên lại mua thêm cả hai cái mũ đỏ nữa, trực tiếp biến Khúc Úc Sơn và Thôi Nịnh thành hai cái bao lì xì di động.
Còn may là hai người da trắng, chứ không thì đúng là thảm họa.
Khúc Úc Sơn cạn lời, toan kéo mũ xuống, nhưng ba Khúc đã đón đầu trước: “Tường này không tệ này, hai đứa đứng ra kia đi ba chụp ảnh cho.”
“Chụp gì mà chụp chứ ba?” Khúc Úc Sơn không muốn chụp, hắn không thể ngửi nổi cái áo phao đỏ choét này.
“Ảnh gia đình chứ gì nữa! Hai đứa chụp trước, sau đó là cả nhà mình chụp.
Khúc Úc Sơn, qua kia đứng mau!” Ba Khúc nghiêm mặt quát, Khúc Úc Sơn chỉ có thể đầu hàng và ngoan ngoãn đứng vào vị trí đã được chỉ định.
Ba Khúc bảo Khúc Úc Sơn qua xong liền bảo Thôi Nịnh qua theo, chỉ là giọng điệu đã nhỏ nhẹ hơn rất rất nhiều.
Hai phong bao lì xì đứng chung một chỗ.
Ba Khúc giơ điện thoại lên bắt đầu chụp, chụp được hai tấm thì cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, lại ngó Khúc Úc Sơn cùng Thôi Nịnh, bấy giờ mới phát hiện ra vấn đề ở đâu.
“Hai đứa bây đứng xa như thế làm gì hả? Đứng gần vào… gần nữa, Tiểu Sơn, mày nắm tay Thôi Nịnh coi.”
Khúc Úc Sơn biết ba Khúc sẽ không bao giờ từ bỏ nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của ông, vậy nên hắn đành phải nắm lấy tay Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh cứng ngắc người, quay mặt về phía ống kính lại càng cứng đơ hơn.
Ba Khúc cũng nhận ra, vì vậy đặt điện thoại xuống rồi bảo, “Tiểu Nịnh, đừng căng thẳng cháu, thả lỏng chút nào.
Tiểu Sơn, mày ôm Tiểu Nịnh cho người ta thoải mái chút coi.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Khúc Úc Sơn nói: “Ba, ba cứ thế chụp luôn không được ạ?”
“Không được!”
Khúc Úc Sơn bất lực nhìn Thôi Nịnh, sau đó chợt nghiêng người sang ôm lấy cậu, đồng thời nói nhỏ: “Cậu thả lỏng đi, không thì chúng ta còn phải đứng đến mòn chân đấy, quay ra ống kính cười cái nào.”
Hắn nói xong thì tránh người ra, nhưng bàn tay đang nắm tay Thôi Nịnh thì vẫn chưa buông.
Thôi Nịnh có thể cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay đó, không chỉ là sự mềm mại, mà dường như cả nhiệt độ trên cơ thể của đối phương cũng đã truyền sang theo.
Ấm nóng, và nó có thể lan tỏa sức nóng đi khắp toàn bộ cơ thể.
Chứ không tại sao cậu lại thấy nóng như vậy.
Thôi Nịnh từ từ quay mặt về ống kính rồi nhếch môi cười.
Đêm đó, Thôi Nịnh lại nằm mơ.
Khung cảnh trong mơ không còn là bể ngâm suối nước nóng nữa, mà đã đổi thành phòng chơi game.
Cậu lại mơ thấy Khúc Úc Sơn, hai người đang ngồi chơi game cùng nhau.
Đương giữa trận, đột nhiên nhân vật của Khúc Úc Sơn ngã quỵ xuống đất, cậu vội tới đỡ lên.
Sau khi đỡ dậy, Khúc Úc Sơn rất vui vẻ, nghiêng người sang nói với cậu: “Chanh nhỏ, sao em lại siêu thế được nhở?”
Cậu không biết phải trả lời đối phương thế nào, vì vốn dĩ ban đầu là cậu nhận kéo rank game để kiếm tiền, nhưng về sau mấy người thuê đó đều muốn hẹn cậu gặp riêng nên cậu mới không làm chuyện này nữa.
Trong khi cậu chẳng nói chẳng rằng, Khúc Úc Sơn lại càng ngày càng xít vào gần cậu.
Khúc Úc Sơn trong giấc mơ mặc một chiếc áo phao màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn.
Cậu nhìn đăm đăm vào làn da hé lộ, chỉ cảm thấy nó còn trắng hơn cả tuyết, cậu muốn vươn tay ra chạm, nhưng lại không dám.
“Em muốn sờ hả?” Khúc Úc Sơn dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của cậu, hắn cười tủm tỉm rồi nắm tay cậu đặt lên mặt mình, “Muốn sờ thế nào thì sờ nè, tôi chỉ cho mình em sờ thôi.”
Làn da dưới bàn tay thật mềm mại và ấm áp.
Cậu sờ mặt hắn một hồi, Khúc Úc Sơn lại nói với cậu: “Em muốn hôn tay tôi không?”
Thôi Nịnh nghẹn họng.
Cậu muốn nói không, nhưng cứ như thể đang có ai đó bóp cổ khiến cậu chẳng thể thốt ra lời.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương duỗi tay đến gần môi mình.
“Bé ngoan, tôi cho phép em hôn tôi.”
Bàn tay thon dài và trắng như tuyết ấy càng ngày càng gần cậu, ngay tại lúc sắp chạm vào.
“Thôi Nịnh êi, ngủ chưa thế?”
Giọng nói thình lình thốt lên bất ngờ đánh thức cậu.
Thôi Nịnh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt đã thấy Khúc Úc Sơn trong bộ quần áo ngủ đang ngồi trên giường cậu.
Khúc Úc Sơn lắc lắc cái di động để màn hình sáng trước mặt cậu, “Làm ván nữa không?”
Thôi Nịnh không nghe rõ, cậu chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm tay Khúc Úc Sơn.
Bàn tay ấy được bao bọc trong quầng sáng của màn hình, tái nhợt và mảnh khảnh.
Giây phút đó, cậu ngồi dậy và bất ngờ áp môi mình lên bàn tay ấy.
Có, cậu muốn hôn.
.