Vì thế Ô Hành Tuyết thuận theo ống tay áo che giấu, đầu ngón tay chọt eo Tiêu Phục Huyên, truyền âm: "Ngươi nói xem, ta có phải là người rộng lượng không?"
Tiêu Phục Huyên: "?"
Hắn không biết Ô Hành Tuyết lại muốn làm gì, chỉ liếc nhìn đầu ngón tay kia một cái.
Thật ra lúc này họ cùng là linh thức ly thể tiến vào dòng hỗn loạn, không cần thiết chọt như vậy cũng có thể lặng lẽ truyền âm.
Nhưng Tiêu Phục Huyên có chút hưởng thụ kiểu mờ ám này, cũng không nhắc nhở Ô Hành Tuyết, tùy ý để hắn chọt.
"Chắc là có.
" – Tiêu Phục Huyên đáp.
Ngón tay Ô Hành Tuyết lại thêm chút lực: "Ngươi đáp sao lại miễn cưỡng như vậy.
"
Tiêu Phục Huyên: "Vì sao lại đột ngột hỏi vậy?"
Ô Hành Tuyết: "Nếu ta phát hiện Mộng Linh của mình bị người khác làm cho vỡ nát, ngươi cảm thấy ta có đâm đối phương một kiếm hay không?"
Tiêu Phục Huyên: "! "
Ô Hành Tuyết: "Ngươi nói xem, lúc nào vị đối diện này phát hiện Mộng Linh bị nứt tan tành?"
Tiêu Phục Huyên: "! "
Ô Hành Tuyết: "Nếu như đánh một trận, chúng ta chỉ có linh thức có phải sẽ chịu thiệt hay không?".