Nhân gian tràn đầy sắc xuân, chỉ có một gốc cây khô loang lổ phía trên vách núi cao nhất Lạc Hoa Đài.
Thân cây rất lớn, cao vút tầng mây, nhưng lại không lá không hoa.
Sở dĩ nó loang lổ khô héo là bởi vì tất cả hoa hạnh trên thế gian đã thay nó nở rộ đúng lúc.
Trong thoại bản thường nói, thế gian đã từng có tiên, nhưng mọi người lại không thể nói rõ những vị tiên đó tên gì họ gì, vì sao lại thành tiên, sau đó lại đi đến nơi nào.
Cho nên về sau cũng tương tự có rất ít người biết được!
Trên thế gian này đã từng có một vị tiên được gọi là "Thiên Túc".
Hắn chết đi sống lại cùng một ngày, Linh Đài tiêu vong, thần mộc bù đắp.
Sắc trời chiếu rọi nhân gian, tỉnh khỏi giấc mộng dài lâu, tất cả khổ đau giằng xé và tối tăm ngột ngạt đều hóa thành phù phiếm, ứng với danh hào của hắn.
Danh hào hắn là Miễn.
Miễn giả, tức xá, về sau thế gian trăm tội toàn tiêu.
.