Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Nếu như "giấc mộng Thước Đô" kia không thiếu mất một người, lần đó hắn mở mắt ra nhìn thấy Tiêu Phục Huyên nhất định sẽ làm vậy.

Đáng tiếc, bỏ lỡ mất bao lâu mới có thể bù lại.

Ô Hành Tuyết tránh ra một chút, nói: "Vừa rồi là lần trước."

Tiêu Phục Huyên rũ mắt nhìn hắn, tiếp lời: "Hiện giờ thì sao?"


"Hiện giờ là cái này." – Ô Hành Tuyết nói xong lại nghiêng đầu.

Hai tiểu đồng tử ở trong phòng như bị bịt bông vào lỗ tai, mới rồi xảy ra chuyện gì đều không nghe rõ. Lúc này cực kỳ hoang mang, muốn quay đầu qua nhìn xem.

Kết quả vừa cử động đã bị hai miếng vải đen từ hư không bay đến che lại đôi mắt.


Tiểu đồng tử: "?"

Tiếp sau đó lại có một luồng gió quét qua chân chúng nhấc lên, giống như bưng bầu rượu và chung rượu đi, bưng chúng ra khỏi phòng.

Tiểu đồng tử: "???"

Giọng nói nghiêm túc của đệ đệ từ bên ngoài cửa sổ truyền đến: "Đại nhân, có người đánh lén bọn ta."

"..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận