Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên


Ô Hành Tuyết cụp mắt nhìn thấy trên tay mình toàn là máu.
Trên đường đến Đại Bi cốc hắn vẫn luôn âm thầm vận nội kình, chính là vì dành cho tình huống khẩn cấp, sợ bản thân không có ký ức động thủ cũng không biết đều thêm trò cười cho thiên hạ.

Không nghĩ tới chân chính gặp phải phiền toái linh tinh hắn đều nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cũng không biết làm ma đầu bao lâu rồi, giết qua bao nhiêu thứ đồ rồi mói có thể khắc vào trong xương cốt như vậy.
Thật ra trước khi tiến vào sơn cốc hắn còn tò mò quan hệ của bản thân và Tiêu Phục Huyên.
Tuy rằng là một là thượng tiên cai quản Thương Lang Bắc Vực, một là ma đầu bị tù khoá 25 năm, nhưng giữa bọn họ có lẽ cũng không tồi tệ như vậy.
Nhưng hắn nhìn đôi tay này nhất thời nghĩ không ra lý do không tồi tệ này.
......
Ô Hành Tuyết yên lặng một tích tắc, quay đầu nhìn về phía hai tên thuộc hạ hiếu kính kia.
Âm vật vô cùng đắc ý mà ôm mặt cụt tay, hôn đến mức đối phương đã muốn chết tâm.
Ninh Hoài Sam có thể là mới vừa bị chà đạp qua vài ngụm, miệng lúc này mím lại như lão thái thái.

Thấy rõ rằng hắn chỉ hận không thể may cái miệng âm vật lại......
Hoặc là may của chính mình cũng được.
Ô Hành Tuyết đi qua.
Ninh Hoài Sam vừa thấy hắn lập tức gào khóc, nước mắt lạch bạch rơi xuống: "Thành chủ, bọn ta sai rồi thành chủ, bọn ta chỉ cho là có người giả mạo ngươi, không phải muốn tạo phản."
Ô Hành Tuyết gật gật đầu: "Ừm, ta biết."
Tiếng khóc của Ninh Hoài Sam đột ngột im bặt: "?"
Này còn có thể biết?
Hắn ngập ngừng, nuốt lời muốn nói trở về.
"Giả trang" đều nói ra rồi, Ô Hành Tuyết dứt khoát nhấc áo choàng lên, cong lưng nắm sau cổ âm vật.
Miệng âm vật chu ra thật dài cũng không thể đụng tới cụt tay.

Cụt tay cuối cùng cũng được thông khí.

Hồn hắn đều run rẩy, sinh khí bị hút đi không ít, sắc mặt cực kỳ xanh xao.
"Thành chủ....." – Cụt tay gào một tiếng muốn xin lỗi tỏ lòng trung thành lại nghe Ô Hành Tuyết hỏi: "Hắn gọi Ninh Hoài Sam ta đã biết, ngươi thì sao, ngươi gọi là gì?"
Một tiếng khóc của cụt tay nghẹn lại trong cổ họng: "?"
Cụt tay vẻ mặt khiếp sợ: "Cái, cái gì?"
Ô Hành Tuyết: "Ta hỏi ngươi tên họ là gì."
"Phương Trữ......!Thành chủ, ta gọi là Phương Trữ." – Cụt tay vẻ mặt vẫn khiếp sợ như cũ, do dự một lát lại nhỏ giọng nói, "Thành chủ, tên này là ngài lấy."
"?"
Ô Hành Tuyết không nghĩ tới một thành chủ như hắn quản trời quản đất còn quản cả đặt tên.
"Ngài nói nếu vào Chiếu Dạ thành, chuyện cũ năm xưa cũng đừng nhớ tới, đổi cái tên khác đi.

Ta khi đó tranh đồ ăn với dã quỷ âm vật, vốn dĩ cũng không có tên.


Đã gọi như vậy, mãi cho đến bây giờ." – Cụt tay......!ha không phải, Phương Trữ nói.
Ô Hành Tuyết nghe thấy vẫn không hề có ấn tượng.
"Thành chủ ngài đây là?"
"Thương Lang Bắc Vực ngục giam quá lâu những chuyện trước kia nhớ không ra." – Ô Hành Tuyết lại không kiêng dè.
"A???"
Phương Trữ và Ninh Hoài Sam hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác "giả mạo" là từ nơi nào tới.
"Cho nên sau này gặp chuyện, nếu ta hỏi lập tức nói cho ta nghe." – Tròng mắt đen nhánh nhìn bọn họ, giải thích xong rồi, Ô Hành Tuyết dường như chợt nhớ ra gì đó mà thêm vào một câu, "Ha đúng rồi, nhớ lấy, tuyệt đối không được gạt ta –––– "
"Không không không không." Đầu bọn hắn lắc như trống bỏi, "Nào dám nào dám."
Ô Hành Tuyết không nhanh không chậm mà nói: "Ta nếu đã quên mất chuyện lúc trước vậy hai ngươi cho dù theo ta bao nhiêu năm, có tình cảm thế nào ta đều không biết.

Ta hỏi ngươi, ta trước kia ta hung bạo hay không?"
Ninh Hoài Sam: "......"
Này con mẹ nó làm sao trả lời?
Ô Hành Tuyết cười: "Ta hiện tại càng hung bạo hơn."
Ninh Hoài Sam: "......"
Hai tên thuộc hạ nhìn về phía âm vật duỗi mồm không thuận theo không buông tha kia, thầm nói lĩnh giáo.
Hung bạo hay không khó nói, dù sao cũng rất tà môn.
Ô Hành Tuyết đe doạ người ta xong rồi, buông tay.

Âm vật khôi phục tự do, nhếch mép vọt đến Ninh Hoài Sam.
Trước khi nó hút đến Ninh Hoài Sam, Ô Hành Tuyết đã xoá bỏ uy áp trên người bọn hắn cũng giải lưng quần bó bọn hắn lại, nói: "Mặc quần áo vào."
Ninh Hoài Sam vừa tránh phát hiện bản thân có thể di chuyển.

Lập tức đỡ mặt âm vật mang theo quần nhảy lên.
"Con mẹ nó một ngụm rồi một ngụm, ngươi hăng hái lắm đúng không!!! Dán đến lão tử đầy mặt đều là, buồn nôn –––– " – Hắn vừa nôn vừa mắng, cùng với Phương Trữ hai người cùng lên giết chết âm vật trái ôm phải ấp kia.
Bọn họ hung hăng ném âm vật trở về mặt đất, buộc chặt quần áo, dùng sức xoa xoa miệng mình sợ vẫn còn lưu lại một chút mùi của âm vật.
Ô Hành Tuyết không quản bọn họ, mà theo tiếng nước nhỏ giọt tìm được một hàn đàm nho nhỏ.
Hắn cảm thấy bản thân đúng là kỳ quái.
Đối với hai tên thuộc hạ suýt chút nữa là hại chết chính mình lại thẳng thắn không chút che giấu, loại chuyện như mất trí nhớ này cũng nói ra.

Đối với Tiêu Phục Huyên lại giấu đầu lòi đuôi.
Che giấu cái gì chứ?
Hắn không phải nhìn ra ngươi chính là bản tôn sao?
Ma đầu giết người bất di bất dịch, dính một chút máu thì làm sao, rửa làm cái gì?
Lề mề.
Ô Hành Tuyết mặt vô biểu tình đứng bên cnajh hàn đàm.
Sau một lát hắn xách theo áo choàng ngồi xổm xuống rửa sạch máu dính đầy tay, rửa xong để ở chóp mũi ngửi ngửi.
Lúc trước noãn lô giữ lại nhiệt khí không chút dư thừa, hắn nội kình vốn hàn, vừa mới đông lạnh một huyệt mộ máu, ngón tay bây giờ không khác gì băng nhưng trái lại không có mùi máu.

"Thành chủ." – Ninh Hoài Sam gọi một tiếng.
Ô Hành Tuyết ngồi dậy quay trở về, vô thức ngước nhìn đỉnh đầu một cái.
Trước đó hắn từ nơi đó bị Ninh Hoài Sam và Phương Trữ kéo xuống, nơi đó hẳn là có cửa sập, dẫn đến sơn miếu.

Nhưng hiện tại xem ra vách núi kín kẽ không tìm ra dấu vết cửa sập, đương nhiên cũng không nghe thấy động tĩnh của người bên ngoài.
Ninh Hoài Sam nhìn thấy động tác của hắn lại nghĩ tới hắn đang mất trí nhớ, ân cần giải thích: "Thành chủ ngươi có thể là không nhớ rõ, đệ tử tiên môn ngốc kia nói cũng không đúng, cửa sập không thể lúc nào cũng có thể đi xuống.

Vùng Đại Bi cốc này ta và Phương Trữ quen thuộc nhất, huyệt mộ này vốn là nơi bí mật, nghe nói một ngày một đêm chỉ mở một lần, đây là tiên pháp phong ấn, không có ngoại lệ.

Những người trên đó tạm thời không xuống......!được."
Hắn đang nói rồi chậm rãi ngậm miệng lại.
Bởi vì Ô Hành Tuyết nhìn chằm chằm hắn, xa xăm hỏi: "Ta có nói muốn ai xuống đây không?"
Ninh Hoài Sam: "......!Không có."
"Vậy ngươi giải thích nhiều như vậy làm gì?"
"Ta sai rồi." – Ninh Hoài Sam nhân lúc Ô Hành Tuyết không nhìn thấy, tự vả vào miệng mình một cái.
Hắn đang muốn nói ta không bao giờ lắm miệng nữa lại nghe thấy thành chủ bọn hắn đột nhiên mở miệng: "Ta trước kia cùng Tiêu Phục Huyên......"
Ninh Hoài Sam im lặng chờ đoạn sau nhưng thành chủ của bọn hắn nói xong "Tiêu Phục Huyên" đã không có sau đó nữa, không biết đang cân nhắc miêu tả hay là làm sao.
Thật lâu sau Ô Hành Tuyết dường như từ bỏ cân nhắc, quay đầu hỏi hắn: "Quan hệ thế nào?"
Đỉnh đầu Ninh Hoài Sam châm rãi sinh ra một dấu chấm hỏi: "?"
Này cũng cần hỏi??? Thượng tiên và ma đầu, quan hệ có thể thế nào???
Ninh Hoài Sam suýt chút nữa cho rằng thành chủ đang khảo nghiệm hắn.

Nhưng nghĩ đến tính tình của thành chủ bọn họ luôn luôn rất khó có thể nắm bắt, sẽ không dùng đến những mánh khoé nhỏ nhặt này, thành thành thật thật đáp: "Không biết."
Ô Hành Tuyết sửng sốt: "Không biết? Ngươi trước kia đi theo ta sao?"
Ninh Hoài Sam: "Đi theo, đa số thời điểm đều đi theo ngài."
Ô Hành Tuyết: "Vậy ngươi không biết?"
Ninh Hoài Sam có hơi khó xử: "Thành chủ ngài, ta nói ngài đừng tức giận."
Ô Hành Tuyết cũng không đáp ứng không tức giận: "Ngươi nói."
Ninh Hoài Sam: "......"
"Ngài thích ai ghét ai rất khó nắm bắt, muốn người khác đoán cái này không phải là muốn mạng sao." – Ninh Hoài Sam nói.
Hắn theo chân Ô Hành Tuyết ra ngoài rất nhiều cũng trải qua rất nhiều chuyện, theo lý thuyết hẳn là rất thân thuộc nhưng lại vẫn suy xét không ra.

Bởi vì thành chủ nhà hắn quá lừa người.
Ô Hành Tuyết ra cửa có đôi khi sẽ dịch dung, bộ dáng mỗi lần đều khác nhau, nhưng cơ bản đều sẽ không xấu.
Hắn chỉ cần tuỳ tiện dùng phát quan bạch ngọc buộc tóc lên cao, cưỡi ngựa dựa nghiêng cầu đại loại như vậy chính là bộ dáng dễ dàng khiến cho các cô nương thích nhất.

Thoạt nhìn nhiệt tình phoáng khoáng, sẽ buồn sẽ cười sẽ trêu đùa người khác.

Có đôi khi Ninh Hoài Sam sẽ luôn hoảng hốt một chút rồi lại cảm thấy bản tính thành chủ bọn họ chính là như vậy.
Cũng còn may hắn đủ tỉnh táo để biết đó là gạt người.
Tán gẫu cười đùa thì lại thế nào, qua mấy ngày không phải đã chết rồi sao?
Hắn theo Ô Hành Tuyết đi qua rất nhiều nơi, cũng gặp qua rất nhiều người chết dưới tay Ô Hành Tuyết.

Chờ đến khi lại gặp người mới, vẫn đoán không ra người này Ô Hành Tuyết muốn giết hay là muốn giữ lại.
Hắn cũng gặp qua Tiêu Phục Huyên, nhưng số lần không tính là nhiều.
Chiếu theo Thiên Đạo, những năm đó Tiêu Phục Huyên trấn thủ Thương Lang Bắc Vực, vốn không nên thường lui tới nhân gian.

Nhưng không khéo, mỗi lần tới đều có thể đụng phải Ô Hành Tuyết, quả thực oan gia ngõ hẹp.
Ma đầu nhìn thấy thượng tiên chuyên chưởng thiên phạt có thể cao hứng không? Đương nhiên không có khả năng.
Ninh Hoài Sam luôn nhớ rõ nét mặt khi Ô Hành Tuyết xa xa nhìn thấy Tiêu Phục Huyên, dó là vẻ uể oải dịch dung cũng không che được.
Ô Hành Tuyết sẽ luôn để Ninh Hoài Sam về Chiếu Dạ thành trước cho nên hắn cũng không rõ ràng giữa bọn họ sẽ phát sinh cái gì.

Nhưng hắn biết, mỗi lần Ô Hành Tuyết trở về tâm tình đều sẽ càng tệ hại hơn.
Mỗi lần đến lúc đó, hắn và Phương Trữ đều hận không thể cách Ô Hành Tuyết xa tám trượng để không làm hại người vô tội.

Thời gian lâu rồi bọn họ dứt khoát xem những thứ liên quan đến hai xưng hô "Tiêu Phục Huyên" và "Thiên Túc thượng tiên" này như từ cấm, có thể không nhắc đến liền không nhắc đến.
Ninh Hoài Sam sớm cảm thấy thành chủ nhà hắn và Tiêu Phục Huyên, hoặc là nói tà ma ngày càng thịnh, Tiên Đô ngày càng chặt chẽ, giữa hai bên sẽ luôn có một kết cục bi thảm.
Cho nên lúc Ô Hành Tuyết giết chết Tiên Đô hắn một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hắn suy đoán rất nhiều hành động của thành chủ, chỉ lần này là đoán đúng.
Ninh Hoài Sam nghĩ đến 25 năm tù khoá kia, nói với Ô Hành Tuyết: "Ta cảm thấy ngài và Thiên Túc thượng tiên hẳn là quen biết đã lâu, có chút sâu xa, bằng không cũng sẽ không như vậy.

Hẳn là có thù oán."
Có thù oán nha......
Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.
Ninh Hoài Sam ỷ vào con rối của thành chủ nhà hắn không ở đây, nhìn không thấy gương mặt kia hắn cũng không chột dạ, suy đoán không hề cố kỵ, dường như có chút không kiêng nể gì.
Hắn nghĩ thầm dù sao huyệt mộ này còn mất một ngày một đêm mới có thể mở, chờ mở ra thành chủ cũng sẽ không nhớ rõ râu ria này.
Phương Trữ đang dò dẫm mấy lỗ thủng bỗng nhiên la lên: "Đệt này thứ gì!"
Ninh Hoài Sam quay đầu muốn đến xem, bỗng nhiên nghe được trên đỉnh đầu một trận bạo liệt nổ vang –––––
Hắn cả kinh co rụt đầu lại, lại ngẩng mặt nhìn lên trên, lập tức con mẹ nó thấy một tia kim quang quen thuộc.

Lại thấy kim quang ngang nhiên tràn tiến vào trong huyệt mộ, phong ấn vốn có ở huyệt mộ bị tiên pháp bên trên mạnh mẽ phá vỡ.
Đèn dầu trong huyệt không gió lại điên cuồng lay động!
Chúng chợt loé lên cao vài thước, giống như muốn thiêu huỷ toàn bộ huyệt mộ lại ngay tích tắc vừa loé lên đột ngột tắt ngóm.
Nháy mắt sau đó là một tiếng vang lớn.
Hứng lấy toàn bộ đỉnh mộ của miếu tiên từ nơi cao mấy chục trượng ầm ầm rơi xuống.
Bụi mù bay tứ tán, ngay cả tượng thần cao ngất bên trong cũng bị chấn đến trên người đầy vết rạn.
Ninh Hoài Sam mãnh liệt ho khan vài tiếng, xuyên qua lớp khói mù nhìn thấy người tới.
Đúng là mấy người Tiêu Phục Huyên.
Ta đệt.
Phong ấn tiên pháp như vậy cũng phá được???
Ý nghĩ này mới vừa ngoi lên hắn đã cảm thấy bản thân bị người ta không nhẹ không nặng đá một cái.


Cùng bị đá còn có Phương Trữ cụt tay.
Hai bọn hắn lảo đảo về phía trước vài bước, vừa vặn đứng trong đống xác âm vật.
Vì thế khi mấy người Y Ngô Sinh rơi xuống huyệt mộ nhìn thấy chính là tình cảnh thế này ––––– trong huyệt mộ thi thể xanh trắng đầy đất, thân đầu chia lìa, máu chảy thành sông.
Mà Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vừa vặn đứng trên núi thi, thần sắc lạnh nhạt, trên tay còn dính vết máu khô.
Mấy đệ tử tiên môn kia tuổi còn nhỏ, mặt lập tức trắng bệch tại chỗ.
Mấy bá tánh kia càng khỏi phải nói.
Tuy là Y Ngô Sinh bị chấn động bởi cảnh tượng này vẫn nắm mảnh giấy lắp bắp nói: "Các ngươi......!Hai ngươi......!Đây đều là hai ngươi giết?"
Ninh Hoài Sam: "......"
Phương Trữ: "......"
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ bản thân vì sao lại bị một cước đá lại đây, khô khốc trả lời: "Ngẩng."
Mà Ô Hành Tuyết chân chính động thủ lại cách bọn họ thật xa, một người đứng ở phía sau tượng thần, hai tay sạch sẽ, ôm lấy noãn lô vừa nhặt lên không lâu.
Hắn thầm nói cuối cùng cũng có một lần là người khác hàm oan ta xem diễn, lại thấy Tiêu Phục Huyên căn bản không nhìn cái gì "người khác", ánh mắt xuyên qua bụi mù tứ tán nhìn sang.
Bọn họ đứng yên một lát, Tiêu Phục Huyên đã nhấc chân đi đến.
Hắn vừa động, những người khác cuối cùng cũng không đơ ra nữa, mấy người Y Ngô Sinh từ trên đỉnh mộ sụp đổ đi theo xuống dưới, lướt qua đống núi xác âm vật, vây tụ lại.
"Không phải truyền thuyết là huyệt mộ sao, tại sao lại thờ cúng tượng thần?" – Mấy đệ tử tiên môn kia chú ý tới tượng thần thật lớn, ngẩng đầu nhìn.
"Ngươi nói......!các sư huynh sư tỷ liên tiếp tới Đại Bi cốc không tìm thấy người bị điểm triệu có phải là bởi vì không có tới huyệt mộ ngầm này hay không?"
"Không biết, có khả năng này, tìm thử xem."
......
Ô Hành Tuyết nghe bọn họ bàn tán, cũng ngẩng đầu nhìn lại tượng thần vừa rồi không để ý.
Hắn kỳ thật căn bản không quen biết mấy tượng thần, thấy cũng không phân biệt được là ai với ai, chỉ biết người này không phải Minh Vô Hoa Tín Hoa gia cúng bái, cũng không phải Thiên Túc thượng tiên.
Hắn muốn nhìn rõ bộ dáng tượng thần lại cảm thấy bên người có thêm một bóng dáng cao ráo.
Tiêu Phục Huyên đi đến đứng bên cạnh hắn, cũng ngẩng đầu nhìn tượng thần một cái.
Sau đó giọng nói trầm trầm nặng nề vang lên: "Những âm vật đó vì sao lại ở chỗ này?"
Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Nếu thành thật giải thích là bọn Ninh Hoài Sam đem vào hố hắn, vậy bọn Ninh Hoài Sam tại sao lại giết chúng liền không còn hợp lý gì nữa.

Vì thế Ô Hành Tuyết thu hồi tầm mắt: "Không biết, tiến vào đã có, có thể là trước đó bị phong ấn ở chỗ này đi."
Tiêu Phục Huyên nhấp môi, không đáp.
Sau một lúc lâu, hắn lại nói: "Vậy hai tên kia giúp ngươi giết?"
Ô Hành Tuyết đàng hoàng nghiêm túc mà ôm noãn lô, "Ừm" một tiếng.
Hắn vận nội kình cực hàn, noãn lô tạm thời không thể ủ nhiệt cho hắn, ngược lại bị hắn làm đông lạnh.

Nhưng mặc kệ nó, nhìn không ra là được.
Ô Hành Tuyết nghĩ trong lòng.
Nhưng một lát sau, hắn thấy Tiêu Phục Huyên nhìn noãn lô của hắn rồi nâng tay.
Lại sau đó, bàn tay ôm noãn lô bị Tiêu Phục Huyên nắm lấy.
Ô Hành Tuyết tức khắc im lặng.
Tay Tiêu Phục Huyên rất lớn, bàn tay lại mỏng, rõ ràng lúc trước trong quan tài kết sương đầy người, lúc này lại thật sự rất ấm áp.
Hắn nắm một lát, cúi đầu nói: "Lạnh như băng."
Ô Hành Tuyết bỗng nhiên nhớ tới miêu tả trước đó của Ninh Hoài Sam ––––– các ngươi có thù oán.
Hắn không biết có thù oán là kiểu gì......
Dù sao khẳng định cũng không phải như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận