Ninh Hoài Sam ở một bên chớp chớp đôi mắt, nhìn bọ họ vài lần, đỉnh đầu chậm rãi mọc ra một dấu chấm hỏi: "Thành chủ, vì sao ngươi lại bỗng nhiên gật đầu? Là có ai nói gì đó sao?"
Ô Hành Tuyết: "! ! "
Ninh Hoài Sam: "Là ta điếc sao?"
Hắn hỏi xong lại bày ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ò, truyền âm! ! "
Ô Hành Tuyết thấy hắn đã hiểu rõ đang muốn mặc kệ hắn lại cảm thấy cánh tay của mình bị chọc một cái, giọng nói vô cùng đáng thương của Ninh Hoài Sam truyền tới: "Thành chủ, ngươi đừng chỉ truyền cho Thiên Túc, ngươi như vậy ta rất sợ.
"
Ô Hành Tuyết: "?"
"Ngươi sợ cái gì?" – Ô Hành Tuyết hoang mang.
"Ta sẽ cho là ta lại làm chuyện ngu xuẩn ngươi đang nghĩ cách trừng phạt ta thế nào thì sao.
"
Phục, đây là trải qua bao nhiêu chuyện ngu xuẩn mới có loại ý nghĩ này.
Ô Hành Tuyết thầm nói.
Hắn đang muốn với Ninh Hoài Sam "Ngươi muốn hoảng sợ thật sự thì ngươi cũng truyền đi" kết quả còn chưa mở miệng đã cảm thấy khí kình quấn quanh trái tim động đậy như là nhẹ nhàng nhéo hắn, dứt khoát kéo lực chú ý của hắn đi.
.