Về sau Ninh Hoài Sam vẫn luôn thường xuyên hối hận, đến cuối cùng là vì sao lúc ấy bản thân hắn lại đẩy cửa phòng ngủ của thành chủ ra.
Là cực kỳ lẩn quẩn trong lòng sao?
Vì sao hắn nhìn thấy sương tuyết trong Tước Bất Lạc tan đi lại lập tức bật dậy chạy đi muốn nói cho Thiên Túc biết chứ? Tuyết tan thì cứ để nó tan đi, để nó lẳng lặng tan xong không tốt sao?
Nhưng sự thật chính là, hắn vừa kêu to "Thiên Túc! Sương giá đột nhiên tan rồi, có phải thành chủ sắp tỉnh rồi không –––– " vừa ầm một tiếng đẩy cửa ra, vọt vào phòng ngủ.
Hắn dừng gấp một cái bên giường, đúng lúc nhìn thấy thành chủ nhà hắn tránh ra từ bên môi của Thiên Túc!
Lúc ấy hắn cũng không dám cử động.
Cửu thiên huyền lôi đánh thẳng xuống đỉnh đầu là cảm giác gì, đại khái chính là lúc ấy.
Một khắc kia, trong đầu Ninh Hoài Sam chỉ có ba ý nghĩ ––––
Ta mù rồi.
Ta tiêu rồi.
Ta còn cách gần đến vậy.
Ô Hành Tuyết cũng không lường trước được vậy mà có người trực tiếp vọt vào, hắn dừng lại, hỏi một câu: "Trong phòng không đặt kết giới?"
Hắn hỏi xong nâng mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt một lời khó nói hết của Tiêu Phục Huyên.
Gương mặt tuấn tú trời sinh lạnh lùng kia nửa là chết lặng, nửa là ảo não, từ môi phun ra hai chữ: "Có đặt.
"
"Có đặt?" – Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn Ninh Hoài Sam: "Vậy làm sao ngươi tiến vào được?"
Ninh Hoài Sam giật giật môi: "! Lúc đó ta sợ trạng thái kia của các ngươi sẽ xảy ra chuyện, sau đó cầu xin Thiên Túc hủy kết giới đi để thuận tiện mỗi ngày tiến vào nhìn một cái.
"
Ô Hành Tuyết: "! "
Hắn không còn lời nào để nói, cúi đầu lấy mộng linh ra.
Ninh Hoài Sam cho là hắn muốn lấy vũ khí, lập tức rụt cổ lại, la lên: "Thành chủ, ta sai rồi! Ta không nhìn thấy gì hết, ta ––––– "
Hắn la lên rồi lại phát hiện ra có lẽ la lên cũng không có tác dụng gì, vì thế hắn nhanh chân chạy mất.
.