Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

— Người ta nói, yêu là khi một người ăn hai người đều cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, anh rồi cũng sẽ dần thích em thôi. —

~~~~~

Chỉ là vài cái chén dĩa, Tăng Thác cư nhiên lại tỉ mỉ rửa đi rửa lại tận năm lần.

Gia Y dựa vào tường, đứng tới chân cũng mỏi nhừ, mà người nọ còn đang hết sức chăm chú rửa chén.

Hai tay nhàn rỗi không có việc gì làm, Gia Y mở ngăn đông của tủ lạnh ra, ngồi xổm người xuống tìm đồ ăn.

“Oa, thức ăn không ít,” Lấy một hộp sữa chua, “Tiểu Sách, tôi uống một hộp sữa chua nha.”

Tăng Thác quay đầu nhìn cậu, cả người y như một con mèo lười, ngồi trước tủ lạnh khui hộp sữa.

“Cậu đói bụng ?” Không phải vừa ăn cơm sao.

“Không phải, tại không có gì làm thôi. Anh chậm quá.” Cậu hệt như đứa con nít liếc Tăng Thác một cái, cúi mắt nhìn nắp hộp sữa chua.

Một bên uống một bên không quên nói chuyện với Tăng Thác.

Cậu nhìn cái ly sứ màu trắng còn để ở chỗ cũ, hỏi: “Này Tiểu Sách, cái ly tôi tặng anh sao không cất kĩ đi, để bừa bãi ở đây muốn tôi làm vỡ hay sao.”

“Vậy vứt đi.” Giọng nói nam nhân không nghe ra ngữ khí gì.

Gia Y lầm bầm, “Đó là quà tôi tặng anh a, sao có thể nói vứt là vứt ?”

Căm giận đưa miệng hút một hơi sữa chua, không lâu sau chỉ còn lại cái hộp rỗng. Nhìn xuống ngăn cuối cùng trong tủ lạnh, lấy một miếng bánh mì với hộp bơ ra, không chút khách khí cầm lên ăn.

Tăng Thác đem đống chén dĩa vừa rửa xong bỏ vào máy hong khô khử trùng, vươn chân đá đá Gia Y, “Đứng lên.”

“Ây, xong rồi ?” Gia Y miệng còn ngậm một miếng bánh mì, từ mặt đất đứng lên.

Tăng Thác lạnh lùng nhìn cậu một cái, chỉ bánh mì trong miệng cậu, “Cắn bánh mì đừng để rơi vãi trên sàn.”

“Ơ ờ.” Gia Y buông hộp bơ trong tay ra, chuyển sang che bánh mì trên miệng, thí điên thí điên bị Tăng Thác đuổi vào phòng khách. Bên tai còn nghe thấy Tăng Thác nói thầm một câu: “Ăn nhiều như vậy mà không lên thịt, lãng phí.”

“Tiểu Sách anh nói gì ?”

“Không có gì.” Nam nhân làm như không có việc gì, trong lòng lại đang nói tiếp: Xem cánh tay gầy gò của em ấy kìa, thật phí phạm tài nguyên xã hội.

Gia Y ngồi trên ghế salon, lại gặm xong một miếng bánh mì. Trên TV phát chương trình về khoa học tự nhiên nhưng cậu không lòng dạ nào quan tâm, chỉ chuyên chú liếm sạch bơ trên ngón tay. Động tác kia nhìn ngây thơ vô cùng, Tăng Thác sững người nửa ngày, “Chậc” một tiếng nói: “Rửa tay đi.”

Nghe thấy một tiếng “Đinh” từ máy hong khô ở phòng bếp, Tăng Thác cẩn thận lấy chén đĩa sạch sẽ ra, cất vào trong tủ chén. Ánh mắt đảo đến món quà đang xé nửa chừng trên bàn: một cái ly màu trắng hơi lộ ra, thoạt nhìn mới toanh lại rất quen thuộc.

Hắn không có mở ra, mà vẫn để nguyên trong hộp đặt trên bàn.

Một lần nữa trở lại ghế salon, cả hai người đều cùng không yên lòng nhìn TV một hồi, Gia Y cư nhiên càng lúc càng khẩn trương. Cậu trộm nhìn thoáng qua Tiểu Sách bên cạnh, nam nhân dường như rất bình tĩnh, vẫn trầm mặc hệt như thường ngày.

Ban đầu, cậu là muốn tìm chuyện mở màn, xem thử Tiểu Sách có thể sẽ nói gì không. Nhưng mà, hắn thủy chung mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình TV. Nhớ tới đủ mọi chuyện lúc nãy như là về thứ sáu, nhớ tới lời vừa rồi Lâm Cát Cát nói trên điện thoại, Gia Y không ý thức được lỗ tai mình đang đỏ. Nghẹn trong chốc lát, rốt cục chịu không nổi quẫn bách cùng xấu hổ, đang định mở miệng, lại nghe thấy thanh âm nam nhân từ bên cạnh truyền tới, “Phó Gia Y.”

“A ?” Cậu hoảng hồn ngẩng đầu.

Nam nhân mỗi lần đều gọn gàng dứt khoát, gọi luôn cả tên lẫn họ của cậu.

“Đang nghĩ gì ?” Mà lỗ tai đỏ như vậy.

“… Không, không có.” Thân thể Gia Y hoàn toàn không chịu nghe lời, cũng không biết nên làm động tác gì mới xem là tự nhiên, vừa nghĩ tới ý nghĩ mới rồi, e sợ bị hắn liếc mắt một cái sẽ nhìn thấu, “… Cái kia, tôi đang nghĩ thời gian không còn sớm, cũng đến lúc tôi phải về rồi a…” Phi phi phi ! Nói ra rồi mới hối hận, em không có muồn về nhà đâu !

Tăng Thác nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trong phòng khách, “À, được.”

Gia Y nghiêng đầu sang nơi khác, miệng than thở, nghĩ thầm: Anh cũng chịu khó đáp ứng ghê nhỉ !

Cái gì gọi là “Lời đã nói ra như bát nước đã hất bỏ, cái gì gọi là “Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình”, bây giờ cậu đã thật sự hiểu được. Hung hăng đứng lên, khoác áo khoác vào, lại nhìn Tăng Thác tắt TV, cũng mặc thêm áo gió.

“… Anh muốn đi đâu ?”

“Đưa cậu.”

“Ây da không cần đâu, tôi cũng đâu phải con nít, bên ngoài lại còn lạnh nữa, tự tôi trở về là…”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa.”

“…” (ôi em sợ chồng ~)

Đưa đến dưới lầu, lại đưa đến bên đường, thay cậu gọi taxi, cùng cậu chui vào trong xe.

“Tiểu Sách ?” Cái mũi Gia Y bị gió lạnh thổi đến hồng hồng, đôi mắt mở thật to nhìn Tăng Thác.

Nam nhân không lộ vẻ gì, nửa cằm bị cổ áo cao cao của áo gió che đi, “Cái gì.”

“Sao anh lại… ?”

“Chẳng phải đã nói đưa cậu sao.”

“…” Còn tưởng anh chỉ tiễn tới dưới lầu thôi.

“Thế nào, không muốn về ?” Tăng Thác khụ một tiếng, “Vậy thì đến mặt tiền cửa hàng nhìn xem.”

“… Tốt !” Gia Y trong bóng tối nở nụ cười, trôi chảy báo địa chỉ cho tài xế, xe taxi liền tăng tốc.

Ở nơi phố thị kỳ lạ này, nơi phố thị đèn đuốc sáng trưng này. Toàn không gian hầu như là không ngủ đêm.

Xe taxi phóng nhanh trên con đường trống trải, quang cảnh chung quanh lần lượt lui về sau. Trong mắt Gia Y đều là ánh đèn, sáng rực ở bên ngoài.

Cậu cũng không nhìn biểu tình hiện tại của Tiểu Sách, nhưng lại trở nên ôn hòa giống y hệt, lạnh lùng.

Thế nhưng, vẫn đang rất vui sướng.

Người ta nói, yêu là khi một người ăn hai người đều thấy vui vẻ.

Bởi vì chỉ cần ở cùng nhau thì đã cảm thấy vui rồi. Cho nên mới muốn tận khả năng ở bên nhau, bất luận là để làm gì.

Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, anh rồi cũng sẽ dần thích em thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui