Ba Vạn Dòng Thư Tình

Học viện Văn học Lỗ Tấn mở lớp huấn luyện tác giả mạng trong vòng một tháng, thời gian nhập học là một tháng sau. Tạ Thanh cân nhắc tới trong lúc huấn luyện hẳn là sẽ không có nhiều thời gian viết bản thảo nữa nên dự tính trước khi nhập học sẽ tăng ca thêm hai ngày nghỉ.

Trước đây, cô chỉ viết từ thứ hai tới thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật nghỉ ngơi, não không cần hoạt động nhiều.

*******

Ngày 20 tháng 7, Lục Thành trở về nhà ở Thuận Nghĩa.

Kết quả thi đại học của Sở Tụng đã có, trong nhà mời họ hàng thân thích tới làm tiệc chúc mừng.

Cuối cùng hắn vẫn ghi danh vào nơi thích hợp với mình - Đại học Q, học chuyên ngành kỹ thuật vật liệu. Lục Thành sau khi nghe tin, trong lòng một hồi kỳ quái, lúc Sở Tụng gọi điện thoại thông báo tiệc ăn mừng, hắn nhịn không được bóng gió hỏi thăm, muốn biết có phải hắn chia tay với bạn gái rồi hay không.

Sở Tụng thở dài dỗi hắn: "Anh không phải anh ruột em..."

Lục Thành cười trừ một cái: "Anh ruột một nửa."

"Anh ruột một nửa cũng là anh ruột!" Sở Tụng bi phẫn, "Anh có thể trông mong chuyện tốt cho em không?"

Cậu nói cậu và bạn gái không chia tay, là do thầy giáo biết cậu muốn thay đổi nguyện vọng sang đại học B, sau khi cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề, thầy cùng với gia đình khuyên răn cậu một trận. Cậu tỉnh táo lại, cảm thấy bề trên nói rất có đạo lý.

Lục Thành nghe được bật cười: "Không tệ lắm, lúc cần suy nghĩ vấn đề then chốt vẫn rất tỉnh táo."

Sở Tụng còn nói: "Hơn nữa, em cảm thấy anh nói cũng đúng. Đại học B và Q cách nhau một bức tường, không ảnh hưởng em nói chuyện yêu đương."

Ngừng lại một chút, cậu lại nói với Lục Thành: "Chẳng qua là bạn gái của em lại trở thành học muội của anh..."

Lục Thành trả lời rất qua loa. Hắn có thể hiểu được Sở Tụng đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, bắt gặp ai cũng muốn trò chuyện về bạn gái nhưng hắn thật sự không có lý do gì biểu hiện thân thiết với bạn gái của em trai...

Hỏi rõ thời gian tiệc chúc mừng, Lục Thành cúp điện thoại.

Đến ngày đó, hơn ba giờ chiều hắn đi ra ngoài. Hôm nay là ngày thứ bảy, đường không quá đông đúc, hơn bốn giờ là tới, họ hàng thân thích vẫn còn chưa có tới.

Vị trí biệt thự ở khu vực này phức tạp hơn so với phòng làm việc Linh Mặc bên kia, ở tiểu khu của phòng làm việc Linh Mặc không ít xe phải đỗ ở khu vực công cộng nhưng ở bên trong tiểu khu này, mỗi tòa nhà đều có ba không gian ngầm dưới mặt đất, tầng thấp nhất là gara cá nhân, trong sân vẫn có thể để xe. Không gian đỗ xe của mỗi nhà cũng đủ nên trên mặt đường lớn của tiểu khu luôn không thấy được chiếc xe nào.

Lục Thành cầm thẻ mở cổng trong tay, trực tiếp lái xe từ ngoài sân xuống gara tầng hầm đỗ xe. Lúc đi thang máy lên sân, nhìn thấy Sở Văn Đình và chồng hiện tại của bà - Triệu Minh Hiên đang tự tay nướng đồ ngoài trời, con gái nhỏ Triệu Thu Nhạn cũng ở đấy, vừa nhìn thấy Lục Thành, bé đã chạy tới: "Anh trai!"

Cô bé gọi một tiếng, hai vợ chồng cùng nhau nhìn qua, Sở Văn Đình như nhìn thấy cứu tinh, vẫy tay với Lục Thành: "Lục Thành, mau tới giúp đỡ mẹ!"

Lục Thành mỉm cười, ôm lấy Triệu Thu Nhạn, đi tới bên phía trước: "Làm sao vậy?"

"Con biết đốt than không?" Sở Văn Đình nhìn lò nướng than thở dài, "Mẹ và dượng con loay hoay hơn nửa ngày rồi vẫn không được."

Lục Thành bật cười: "Con đây cũng không biết làm." Suy nghĩ một chút, hắn đề nghị, "Nếu không mời nhân viên cửa hàng đồ nướng gần đây giúp đỡ một chút?"

Triệu Minh Hiên nghe vậy cười vui vẻ: "Thôi thôi, cả nhà mà không đốt được chút than, phải nhờ con giúp đỡ, có thấy mất mặt hay không?" Nói xong lắc đầu thở dài, rồi bắt chuyện với Lục Thành, "Con mau vào nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta lại cố gắng thêm một chút."

Lục Thành cũng không quá khách khí, vâng một tiếng, sau đó thả Triệu Thu Nhạn xuống, tự mình hướng vào trong phòng.

Còn chưa vào cửa, một cụ già từ bên trong đi ra làm hắn dừng bước.

Đối phương cũng tạm ngưng nụ cười, hai người đối diện ba giây, Lục Thành cúi thấp đầu: "Ông."

Thật ra ông ấy là cha ruột của Sở Văn Đình, luận quan hệ vai vế Lục Thành phải gọi ông ấy là ông ngoại nhưng nhiều năm như vậy chỉ gọi là ông, giống như ở trên đường tùy tiện tìm một ông già hỏi đường cũng có thể gọi là ông như vậy.

Sở lão gia nhìn hắn: "Sao cậu cũng tới đây?"

Lục Thành: "Sở Tụng bảo hôm nay..."

Hắn còn chưa nói xong, Sở Văn Đình cách vài bước ở bên ngoài ngó vào nói: "Cha, ngài đừng kiếm chuyện nhé!"

Sở lão gia lạnh nhạt quay đầu bỏ đi.

Ông ấy bình thường ở trong thành phố, không ở cùng chỗ con gái, Lục Thành cũng sẽ không tới chỗ ông, một năm có khi không nhìn thấy nhau lần nào.

Nhưng chỉ cần gặp được, Sở lão gia chắc chắn sẽ tức giận.

Chuyện đã qua đối với mọi người mà nói đều là một khoản nợ dai dẳng, bởi vậy Lục Thành nhiều khi nghĩ tới chuyện không bằng cắt đứt quan hệ, bên trong nhà này hắn và ai cũng không phải ruột thịt hoàn toàn, cuối cùng cũng vẫn bị Sở Văn Đình khuyên nhủ.

Sở Văn Đình không có ý kiến gì với hắn, hắn cũng biết mình thiếu nợ Sở gia. Nhưng mỗi lần chạm mặt với Sở lão gia, hắn đều cảm thấy tức giận và uất ức.

Ví dụ như ngay bây giờ, Sở lão gia bị Sở Văn Đình nói vậy cũng không oán hận Lục Thành, ngồi ngoài hiên thoáng mắt, phe phẩy cái quạt, nói mát: "Vì người họ Lục mà con mắng ta, ta thật không biết hắn là con ruột con hay ta là cha ruột con."

Sở Văn Đình trừng mắt: "Sở Thơ và Sở Tụng cũng mang họ Lục từ trước. Có bản lĩnh cha mắng Lục Kính Sơn đi, lúc nào cũng trút giận lên mấy đứa nhỏ, cha không sợ mất mặt nhưng con sợ!"

Cái tên Lục Kính Sơn này như ma chú, có thể dễ dàng nhen nhóm sự phẫn nộ trong lòng mỗi người Sở gia. Sở Văn Đình là nữ cường, Sở lão gia khi còn trẻ cũng từng chém giết ở chiến trường, tính khí hai người đều mạnh mẽ, cãi vã đương nhiên không ai nhường ai.

Không ai chịu thua, đối chọi gay gắt, chuyện cũ năm xưa bị lôi ra. Quan niệm bất đồng, hai cha con vốn không nên vì chuyện này nảy sinh mâu thuẫn.

Lúc mới đầu, khi loại tranh cãi này xảy ra luôn khiến Lục Thành thấp thỏm lo âu nhưng đã nhiều năm như vậy, hắn đã hình thành thói quen, mệt mỏi với việc phải ứng phó.

Hắn thở dài lắc đầu, nói lời ít mà ý nhiều: "Hai người đừng ồn ào nữa, con đi về trước." Nói xong cũng đi thẳng ra bậc thang nhỏ đối diện.

Sở Văn Đình đuổi theo hắn: "Lục Thành!"

Lục Thành dừng chân, miễn cưỡng nở nụ cười: "Hôm nào con mời ngài và Sở Tụng ăn cơm."

Đáy mắt hắn một mảnh ảm đạm, Sở Văn Đình hơi dừng lại, cũng không thể làm gì khá là cho hắn đi.

"Con... lái xe cẩn thận..." Sở Văn Đình lắp bắp căn dặn, Triệu Minh Hiên hơi chần chừ, cũng đi theo Lục Thành, cùng vào thang máy với hắn.

Cửa thang máy đóng lại, Triệu Minh Hiên thở dài: "Được rồi, đừng khổ sở, mỗi thế hệ có một suy nghĩ riêng, suy nghĩ của thế hệ trước không tốt, con không cần so đo với ông ấy."

"Con biết." Lục Thành gật đầu, Triệu Minh Hiên còn nói: "Cha của con bên kia..." Chú ý tới biểu hiện của Lục Thành, ông lập tức đổi giọng, "Chuyện thông gia của Lục Kính Sơn bên kia, ta có nghe một chút. Ta nói rõ ràng nhé, con có nhận người nhà bên này hay không cũng không sao nhưng nếu như bọn họ tìm con, con phải nói với bên này một tiếng. Đây là chuyện của Lục Kính Sơn với mẹ con, chuyện dì con gây ra trong lúc đó, không phải con có thể tự mình xử lý."

Có lúc sự tình vi diệu như vậy. Bảy năm trước, Triệu Minh Hiên mới kết hôn cùng Sở Văn Đình, hoàn toàn không liên quan tới chuyện Lục Kính Sơn, cũng không quen thân với Lục Thành. Nhưng trong chuyện này, người ngoài cuộc như ông giải thích là thích hợp nhất, khiến người ta tiếp thu dễ dàng nhất.

Cửa thang máy mở ra, Lục Thành vừa đi ra bên ngoài vừa cười đồng ý: "Được, ngài yên tâm. Con lái xe đi ngay đây, ngài trở về đi."

Triệu Minh Hiên cũng đi ra thang máy: "Đừng nhiều lời nữa ta tiễn con."

Lục Thành chân thành: "Than còn chưa có đốt đâu."

"..." Triệu Minh Hiên nghẹn lời, vẻ mặt khổ sở gật đầu, "Con nói đúng."

********

Văn hóa Thành Thư, Tạ Thanh phát hiện tâm trạng của mình hôm nay vô cùng tốt, bởi vì công ty nghỉ vài ngày, trong công ty không có ai, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Lúc chạng vạng, cô thong thả tới quán ăn nhỏ ở gần, sau khi trở về viết tiếp thì sắc trời đã tối hẳn, cô cảm thấy tràn trề sảng khoái.

Ngoại trừ tay có chút mỏi, Tạ Thanh cảm giác ngày hôm nay mình đang ở trong thiên đường.

9h20, cô ngừng bút, thu dọn đồ đạc, tắt đèn và đóng cửa phòng làm việc, chuẩn bị về nhà.

Bước ra cửa phòng, cô theo bản năng nhìn về phía bên phải.

Xung quanh một màu đen nên chỗ nào có ánh sáng cực kỳ đáng chú ý. Là văn phòng Tổng giám đốc, một chùm sáng màu vàng ấm chiếu ra từ trong cửa.

Là tối hôm qua quên tắt đèn sao hay là có người ở bên trong?

Tạ Thanh không phán đoán rõ được, khi cô tới là ban ngày, hoàn toàn không chú ý bên kia có sáng đèn hay không.

Vốn theo nguyên tắc tiết kiệm điện, cô đi qua nhìn thử, ngó đầu vào, nhìn thấy Lục Thành ngồi trước máy vi tính.

Khóe mắt phát hiện bóng người lay động ở cửa, hắn ngẩng đầu lên, cười tùy ý: "Sao cô ở đây?"

"Tôi viết bản thảo." Tạ Thanh nói xong, cũng hỏi ngược lại, "Lục tổng sao cũng tới đây?"

Lục Thành "À" một tiếng: "Tạm thời có chút việc, tôi ở lại làm thêm."

Tạ Thanh mỉm cười: "Vậy tôi về trước đây."

Lục Thành không ngước mắt nhìn: "Đi thong thả."

Tạ Thanh xoay người rời khỏi, lúc đi xuống tầng, bị gió mùa hè mát mẻ thổi qua, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

... Người khác đều không tăng ca, Tổng giám đốc phải tự mình chạy tới tăng ca sao?"

Cô cảm thấy có chút lạ, ngẩng đầu nhìn trên tầng một chút, lại lắc đầu.

Quên đi, cô không đi làm, cô quan tâm nhân viên văn phòng đang làm gì.

Thế nhưng ngày hôm sau khi đi viết bản thảo, không biết bị dây thần kinh nào tác động, chuyện đầu tiên khi cô vào cửa nơi làm việc chính là tới văn phòng tổng giám đốc xem.

Giờ là mười một giờ trưa, ánh nắng tươi sáng, mở đèn hay không thật sự không nhìn ra. Cô nghiêng tai lắng nghe, cô đã nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Chần chừ trong thời gian ngắn ngủi. Cô đi tới bên kia. Cửa vẫn không đóng như trước, cô ngó đầu vào xem, Lục Thành vẫn còn ngồi trước máy vi tính.

Từ sắc mặt hắn có thể thấy suốt đêm không ngủ. Hơn nữa tinh thần của hắn cũng không tốt bằng tối hôm qua, hoàn toàn không phát hiện có người ở cửa.

Tạ Thanh gọi một tiếng: "Lục tổng?"

Lục Thành bỗng dưng giật mình, lúc này mới nhìn về phía cô, cô hỏi: "Cả đêm anh không ngủ sao?"

Phản ứng của hắn có chút chậm chạp, ngẩn người, mỉm cười: "Tôi không buồn ngủ."

Cô nhíu mày.

Tối hôm qua hắn nói với cô là có việc phải tăng ca, hiện tại cô hỏi có phải cả đêm không ngủ hay không, nếu như bởi vì còn bận rộn, phần lớn mọi người sẽ trả lời là "Đúng vậy, không hết việc" hay các câu trả lời đại loại như vậy, nhưng hắn lại nói "Không buồn ngủ."

Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp mà tác giả mỗi ngày đều vô tình hay cố ý cân nhắc hành vi của sinh vật. Tạ Thanh cảm thấy không đúng nhưng nhất thời không biết mình có thể làm gì.

Cô trì trệ một chút, Lục Thành lại nhìn cô một cái: "Có việc sao?"

Tạ Thanh do dự một chút, bước vào phòng.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Cô đứng ở trước bàn hắn hỏi.

Lục Thành lắc đầu: "Không có."

Tạ Thanh quan sát hắn nói: "Khi tôi có tâm sự, tôi cũng sẽ điên cuồng viết chữ."

Lục Thành giấu đầu hở đuôi: "Tôi và cô không giống nhau."

"Lục tổng." Lông mày cô nhăn sâu hơn, loáng thoáng có thể nghe ra có chút bất mãn.

"... Được rồi." Lục Thành nhẹ nhàng nói, tựa lưng vào ghế, "Là chuyện trong nhà."

Tạ Thanh im lặng, suy nghĩ một chút, không hỏi nữa.

Yên lặng vài giây, cô xoay người rời đi.

Lục Thành: "..."

Tuy rằng vừa nãy hắn thật sự không muốn nói chuyện trong nhà với cô nhưng bây giờ cô cứ đi như thế, hắn bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Không thể hơi hơi quan tâm hắn một chút sao?

Khách khí một chút cũng được.

Tinh thần hắn sa sút nằm úp sấp trên bàn.

Không tới một phút, trước mặt lại có tiếng động.

Lục Thành ngẩng đầu, phát hiện cô xuất hiện ở trước bàn.

Tạ Thanh bình tĩnh bỏ thứ trong tay xuống bàn hắn, hai cái bánh sandwich và một cốc sữa chua.

Tạ Thanh vừa xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua, sandwich dùng lò vi sóng hâm nóng qua, giấy gói bằng nhựa nên bên trong có một tầng hơi nước mỏng.

Cô nói: "Ăn một chút rồi lại làm việc."

Giật mình một chút, Lục Thành nở nụ cười mơ màng: "Cảm ơn."

Cầm một cái sandwich, hắn bóc vỏ ra, xuất phát từ khách khí, Tạ Thanh mở nắp sữa chua ra cho hắn, để ở một bên: "Tôi đi viết bản thảo đây."

Sau đó cô không nói gì khác, đi ra khỏi phòng làm việc của hắn, sau một lát, hắn nghe được tiếng đóng cửa ở phòng cô bên kia.

Hắn bất giác cười cười, ăn một miếng sandwich.

Lục Thành ăn sáng muộn, Tạ Thanh cũng là tới Văn hóa Thành Thư mới ăn, thời gian cũng không khác nhau lắm.

Mười hai giờ hai người đều không cảm thấy đói bụng. Ba giờ chiều, Tạ Thanh nghe được tiếng mở cửa phòng.

Đứng dậy đi mở cửa, Lục Thành giống như tùy ý hỏi: “Tôi đi ăn cơm trưa, cô có muốn cùng đi hay không? Hai người gọi nhiều món ăn hơn một chút."

Tạ Thanh ngẫm lại, cảm thấy nên ăn bèn gật đầu. Hai người cùng rời khỏi công ty, bước vào thang máy, Lục Thành ấn tầng B3.

Tạ Thanh: "Ăn ở quán ăn gần đây còn cần đi xe sao?"

Lục Thành hỏi ngược cô: "Cô có thích ăn lẩu không?"

Tạ Thanh sững sờ, gật đầu, hắn cười rộ lên: "Vậy thì đi ăn lẩu đi, tôi đột nhiên muốn ăn.

Buổi chiều cô còn muốn viết bản thảo, buổi trưa đi ăn lẩu hình như có chút lãng phí thời gian.

Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lục Thành...

Được rồi, tâm tình hắn không tốt, nghe hắn.

Chẳng qua, cô hỏi hắn địa chỉ, im lặng dùng điện thoại gọi taxi.

Tới bên cạnh xe nói cho Lục Thành, hắn cười ra tiếng: "Tôi không mệt mỏi như vậy..."

Tạ Thanh quay đầu, biểu hiện thành khẩn: “Đi đường hàng vạn điều, an toàn là điều số một."

Lục Thành nghẹn họng, cứng đờ ba giây, cười to hơn.

Taxi tới rất nhanh, lên xe chạy thẳng theo hướng Tạ Thanh định vị.

Đó là một trung tâm mua sắm ở Sùng Văn Môn, Tạ Thanh chưa từng tới Sùng Văn Môn, nhưng sau khi tới cô phát hiện, cô không lạ gì với nhà hàng lẩu Lục Thành chọn.

Là một nơi tụ tập, nhà hàng lẩu băng chuyền, có vẻ rất nóng.

Khoảng thời gian này người tới ăn không nhiều, nhân viên cửa hàng tìm cho một chỗ ngồi rộng rãi. Hai người lật thực đơn, phục vụ tiến tới chuẩn bị nồi lẩu, Lục Thành nói với cô: "Cô chọn đi."

Tạ Thanh: "Gì cũng được."

Lục Thành nhớ tới lần đầu tiên mời cô ăn cơm, âm thầm lắc đầu: "Cô và bạn bè ra ngoài ăn thật sự chưa bao giờ bị đánh sao?"

"..." Tạ Thanh phẫn nộ, "Gà hoa giao?”

Thế là gọi một con gà hoa giao, một nửa cay và một nửa không cay, Lục Thành nhìn cô một chút, nói với người phục vụ: "Mang đài thức tê cay đi."

Tổng cộng có hai loại cay, một loại Đài thức, một lại Xuyên thức [1]. Kỳ thật đối với Tạ Thanh mà nói, Xuyên thức cũng không có cay lắm, vị cay của Đài thức là có cũng như không nhưng tới Bắc Kinh hơn nửa năm nay, cô có thói quen chiếu cố khẩu vị của người khác, vì lẽ đó Đài thức thì Đài thức đi.

[1] Đài Châu - Tứ Xuyên.

Đợi các món ăn khác bưng ra, và hai người thay phiên nhau lấy nước sốt.

Hồ Nam không ngại ăn lẩu, nhưng Tạ Thanh sau khi tới Bắc Kinh đã thích nước sốt mè. Cân nhắc tới đáy nồi không đủ nóng, cô đã bỏ không ít dầu cay vào.

Lúc sau Lục Thành bưng chén nước sốt trở về... Cô nhìn thấy nước sốt của hắn chồng chất lên giống như núi ớt nhỏ.

Tạ Thanh hạ thấp mắt nhìn miếng thịt, ngước mắt nhìn nước sốt ớt cựa gà thành núi nhỏ của hắn. Khi miếng thịt chín, cô rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: "Tại sao chúng ta lại gọi Đài thức?"

Lục Thành giật mình nói: "Tôi sợ cô không ăn được cay quá."

Tạ Thanh: "Tôi là người Hồ Nam."

Lục Thành yên lặng: "Tôi... Khi còn bé tôi ở Tứ Xuyên."

"..." Hai người bó tay đối mặt một lát, Lục Thành ho nhẹ, đứng dậy, đi lấy hai chén sốt ớt cựa gà trở về.

Hai chén ớt cựa gà đổ vào nồi lẩu cay, nấu một chút, gắp ra hai miếng thịt đỏ bừng, rốt cuộc cũng đạt tới yêu cầu khẩu vị của bọn họ.

Ăn như gió cuốn, sảng khoái tràn trề. Lục Thành phối hợp món chay món mặn vô cùng hợp lý, Tạ Thanh kêu cốc trà ô long, Tạ Thanh uống vô cùng thoải mái, "Lục tổng thật sành ăn."

"Đó là cô ăn được cay." Lục Thành đang xé con vịt trong nồi lẩu, "Bạn bè đều không dám cho tôi nấu ăn."

Thường là độ cay bọn họ thích ăn khiến hắn khó chịu nhưng hắn ăn sướng thì bọn họ sẽ hỏng mất.

Tạ Thanh cảm động lây, gật đầu một cái: "Tôi cũng thế."

Ánh mắt Lục Thành im lặng lướt qua mặt qua.

Châm chước câu chữ, hắn mở miệng giống như nói chuyện cười: "Vậy sau này chúng ta có thể cùng đi ăn cho đỡ thèm."

Tạ Thanh nở nụ cười đáp lại đáp, không có trả lời, nhưng không có nói liên tục nữa, có lẽ cô coi câu này nói như lời khách sáo thuận miệng.

Lục Thành mấp máy môi, cầm muôi múc tiết vịt và đậu hũ từ trong nồi ra bỏ vào bát cô.

Tiệm này miễn phí tiết vịt và đậu hũ, chỉ cần gọi nồi lẩu cay, có thể được thêm vô hạn, mấu chốt là mùi vị rất ngon.

Tạ Thanh kéo tay áo lên bằng tay trái, sau đó gật đầu cắn. Cô không nhìn Lục Thành, Lục Thành lại nhìn cô.

Hắn cảm thấy, bản thân xong đời rồi.

Cô ăn tiết vịt hắn cũng cảm thấy xinh đẹp.

Nhưng mà cô một chút cũng không phát hiện. Thảm hại hơn chính là, suy xét tới sự lạnh lùng và vô tình của cô, hắn không dám tùy tiện khiến cho cô phát hiện ra.

Cô không thích loại người không rõ tình cảm trong lòng, hắn cần một thời cơ thích hợp để nói rõ với cô.

Cái gì gọi là "thích hợp"? Đương nhiên là khi cô có thể vui vẻ tiếp nhận tình yêu hắn mang tới.

Trong lòng cô giờ đang một lòng một dạ hưởng thụ cảm giác sự nghiệp thăng tiến, hiển nhiên không thích hợp.

*******

Tháng tám, Tạ Thanh đúng hạn tới học viện văn học Lỗ Tấn báo danh.

Học viện văn học Lỗ Tấn ở Bắc Kinh, có hai cơ sở, nơi ghi trên thư thông báo trúng tuyển là khuôn viên cũ Bát Lý Trang.

Có một số cây trong sân của khuôn viên cũ, về cơ bản là bạch quả và chi hông. Không có cây táo tàu được viết sâu sắc trong thơ văn của Lỗ Tấn.

Cũng không có ruộng dưa hấu và con tra.

Để duy trì sự "bí ẩn" của cô, Lục Thành đã gửi lời hỏi thăm tới Lỗ Viện trước, không đề cập đến cái tên "Kẻ bí ẩn của Văn hóa Thành Thư". Lỗ Viện cũng không cần thiết phải so đo về vấn đề này, nên trong danh sách đăng ký, chỉ ghi cái tên "Tạ Thanh" vô cùng giản dị.

Ghi danh, lấy phiếu phòng và thời khóa biểu xong, thầy giáo thuận tiện nói cho cô biết "đối diện phòng nhỏ là phòng ăn" và "chiều nay là lễ khai giảng."

Tạ Thanh gật đầu nói cảm ơn, xách vali lên tầng tìm phòng mình.

Khuôn viên cũ Bát Lý Trang không lớn, ngoại trừ phòng ăn ở bên ngoài, từ phòng ngủ tới văn phòng là cùng một tầng.

Các nữ tác giả được sắp xếp ở tầng ba, ở trên cửa phòng dán tên thật của mọi người.

Tạ Thanh tìm tên mình ở trên cửa nhưng còn chưa tìm được tên mình, cô đã dừng chân lại,

Trên cửa viết tên "Lưu Cẩn".

Cô biết đây là tên thật Lưu Cẩm.

Hơi do dự một chút, Tạ Thanh tiến lên gõ cửa.

Bên trong vang lên một câu "Chờ một chút, tới đây!", sau đó là tiếng dép chạy chậm vang lên. Cửa rất nhanh mở ra, là một cô gái hơn hai mươi tuổi trang điểm xinh đẹp, tò mò đánh giá cô: "Cô là..."

Tiếng cửa thang máy vang lên, có người đi về phía bên này. Tạ Thanh nghẹn hai chữ Ngọc Ly lại cổ họng, cầm điện thoại lên nhắn tin qua WeChat cho Lưu Cẩm: "Lỗ Viện? Phòng 312?"

Điện thoại vừa vang lên, Lưu Cẩm cầm lên xem, sau một giây, Tạ Thanh bị cô ấy giương nanh múa vuốt ôm trụ: "Ôi trời ơi...!!!

Trong giới tác giả mạng, tình huống như thế này là quá bình thường. Hai vị tác giả có tình cảm trên mạng rất có thể căn bản chưa từng gặp nhau ngoài đời.

Cũng bởi vậy, khó có được cơ hội gặp nhau sẽ càng thú vị hơn. Đôi khi, một các chị em thực hiện một chuyến đi ngắn cùng nhau, ăn cùng và chơi cùng nhau cũng khá vui vẻ!

Cô bị Lưu Cẩm kéo vào phòng, Lưu Cẩm vừa nhảy vừa hô: "..."

Cô phải che miệng cô ấy lại.

"Đừng nói ở chỗ này, như vậy không phải mọi người đều sẽ biết tôi là "Kẻ bí ẩn" sao!" Tạ Thanh hạ thấp thanh âm.

"Ừ đúng rồi, vậy..." Lưu Cẩm bình tĩnh lại, sắc mặt vui vẻ, "Vậy tôi gọi cậu thế nào? Ngọc Ly chắc chắn không thể gọi, gọi là Voldemort sao?"

"Bốp!" Tạ Thanh nện cho cô ấy một quyền, "Gọi Thanh Thanh đi."

"Ha ha ha ha ha, Thanh Thanh Thanh Thanh!" Lưu Cẩm chép miệng một cái, "Này thật đáng ghét, còn phải mai danh ẩn tích, không phải vậy, giờ lấy sự nổi tiếng của cậu có thể vả miệng tác giả truyền thống rồi."

"?" Tạ Thanh không hiểu, "Tại sao tôi phải vả miệng tác giả truyền thống?"

Lưu Cẩm giật khóe môi, cười gằn.

Tạ Thanh mờ mịt nhìn cô ấy, cô ấy cười lạnh một tiếng. Sau đó hắng giọng, phổ cập khoa học cho Tạ Thanh.

Lưu Cẩm nói, tác giả trên mạng và tác giả truyền thống từ xưa tới nay luôn mâu thuẫn với nhau.

Nhiều người có khái niệm, bốn chữ "tác giả truyền thống" mang ý nghĩa thanh cao, nghiêm cẩn, lạc hậu và quyền uy. Nhưng ở một mức độ nào đó, ấn tượng này tồn tại vì phần lớn tác giả truyền thống mọi người được tiếp xúc là danh gia [2] trong giới.

[2] Phái triết học thời xưa của Trung Quốc.

Trên thực tế, tác giả truyền thống và tác giả mạng giống nhau, có rất nhiều người nổi tiếng và nhiều người vô danh, tác phẩm cũng có tốt và có xấu, quan điểm cũng có sự khác biệt.

Đối với cách nhìn về văn học mạng, trong giới tác giả truyền thống có cực kỳ nhiều quan điểm khác nhau.

Nhóm văn học danh gia tương đối bao dung, giữ nguyên thái độ, cho rằng văn học mạng tồn tại tượng trưng cho sự trăm hoa đua nở của văn học.

Nhưng có một số người, thường không có một cái nhìn tích cực như vậy.

Ví dụ như có người đứng ở góc độ học thuật cho rằng văn học mạng không có chiều sâu. Lưu Cẩm nói: "Có một nhóm người cảm thấy tôi không có chiều sâu. Điểm này tôi biết nhưng nói đạo lý, văn học cũng không thể cái gì cũng có chiều sâu nha. Độc giả còn phải tới trường muốn đọc sảng văn giải tỏa áp lực, cái này cũng không sai nha."

Đồ ăn nhanh cũng như thế, bạn có thể nói rằng nó là loại thức ăn thức uống không có dinh dưỡng nhưng bạn không thể phủ nhận đạo lý nó có tồn tại.

Mặt khác cũng có một số người, bất mãn với văn học mạng bởi vì liên quan tới lợi ích.

Trong những năm đầu, các blogger trong lĩnh vực văn học đã từng phổ cập khoa học, nói rằng trong những năm đầu, giới văn học Trung Quốc là một "vòng tròn", là một vòng tròn khép kín.

Muốn làm tác giả, hoặc là người "văn hai đời", xuất thân từ gia đình học giả hoặc là đi bái sư. Nhờ tiền bối dẫn dắt đi làm quen với tạp chí hoặc nhà xuất bản, muốn được đăng truyện, được xuất bản, ít nhiều phải cần một chút ân tình như vậy.

Dựa vào thiên phú tự mình làm nên một mảnh bầu trời cũng có nhưng không nhiều.

Văn học mạng sinh ra đã phá vỡ vòng tròn này.

Nền tảng của văn học mạng là công khai, đăng ký một cái bút danh không cần tới năm phút đồng hồ. Thật giống như sau một đêm, bất cứ ai chỉ cần có thể nói tiếng Trung Quốc lưu loát là sẽ có thể viết tiểu thuyết. Mọi người từng người viết câu chuyện của mình, bằng bản lĩnh của mình thu hút độc giả. Dù anh có là thầy của người khác, câu chuyện không hay, anh cũng thua người khác.

Ai cũng có thể làm tác giả, như vậy luật thép vô hình trung bị hòa tan.

Lĩnh vực văn học truyền thống không thể rời bỏ ngành xuất bản, chính việc đọc sách điện tử đã có tác động rất lớn đến ngành xuất bản, nhà xuất bản muốn theo đuổi lợi nhuận, rất nhiều công ty không thể tránh được chuyện bắt đầu hướng về văn học mạng, thậm chí còn chuyển thể thành phim. Đã từng là "trào lưu chủ yếu của giới văn học" nhưng tiếng nói ngành xuất bản ở trên thị trường ngày càng nhỏ.

Ngay cả trong giới văn học mạng, không thể không thừa nhận rằng, sự tồn tại của văn học mạng đã làm eo hẹp không gian sinh tồn của văn học truyền thống.

Những quan điểm này vốn dĩ cũng có thể đạt thành nhận thức chung, về phần sau đó vì sao hai bên lại xích mích với nhau, có lẽ cũng là bởi vì ở trong bất kỳ lĩnh vực nào cũng có một nhóm người nhỏ không có danh tiếng gì nhưng lại tự hỏi mình có tài tại sao lại không gặp thời cơ chứ.

Một nhóm người nhỏ này là người dễ dàng trở nên cay nghiệt nhất, mồm cũng rất to, luôn có thể nhanh chóng tạo ra mâu thuẫn gay gắt.

Một nhóm người nhỏ này, thường thường thao thao bất tuyệt nói văn học mạng thấp kém, không có chiều sâu, cuối cùng lại thở dài cảm thán, xin và khuyên mọi người nên xem thêm để thấy chiều sâu của tác phẩm.

Lúc ban đầu, nhóm tác giả trên mạng cũng không phản bác những công kích này, bởi rất nhiều vấn đề quả thật tồn tại một cách khách quan.

Thế nhưng, hàng năm đều bị trào phúng thao thao bất tuyệt như thế ai mà chịu cho nổi?

Tôi không có nội hàm, tôi không có chiều sâu, tôi tự đặt mình trong ngành công nghiệp giải trí mà thôi. Anh mỗi ngày lôi tôi ra chửi tới nỗi hại nước hại dân có thể so với buôn bán ma túy, tôi viết tiểu thuyết cũng là phạm tội ác tày trời sao?!

Mâu thuẫn cứ như vậy sâu sắc hơn, giễu cợt lẫn nhau trên mạng lúc nào cũng có, các anh hùng bàn phím vui như mở hội, thỉnh thoảng sẽ khiến mâu thuẫn được thể hiện rõ ràng hơn.

Người đọc không tiếp xúc tới thế giới trong giới, song phương là mũi nhọn với dao sắc. Đều là người làm văn, số lượng từ ngữ liều mạng giễu cợt nhau là vô tận.

Khi Lưu Cẩm đi báo danh cũng bị giễu cợt.

Tạ Thanh bây giờ mới biết, tác giả mạng và tác giả truyền thống đều ở đây. Lớp tác giả mạng có kỳ hạn một tháng, bắt đầu từ hôm nay, còn lớp tác giả truyền thống có kỳ hạn ba tháng, giờ đã qua nửa tháng rồi.

Khi Lưu Cẩm kéo vali vào Lỗ Viện, chạm mặt mấy vị tác giả truyền thống ra ngoài ăn cơm trở về, một vị nữ tác giả trung niên cũng không hạ thấp âm lượng nói: "Tác giả mạng cũng ở đây nha... Xì, tác giả mạng cũng coi là tác giả sao? Viết đều là những thứ gì đó."

Cho nên bây giờ Lưu Cẩm mới một đầu lửa giận không khó nơi xả.

Tạ Thanh cười nhạo, khuyên cô ấy: "Được rồi, văn nhân nên giúp đỡ nhau chứ, đừng nói giận, dù sao cũng không học chung, bình thường cũng không cần phải gặp mà."

******

Một tuần sau, văn phòng Tổng giám đốc Văn hóa Thành Thư muốn nổ tung.

Kỳ thật tình huống này đã kéo dài một hồi rồi, người gọi tới cơ bản là bên truyền hình, muốn mua hoặc hợp tác khai thác bản quyền . Nói chuyện từ từ với một số nhà, so sánh điều kiện và giá cả, cuối cùng là chọn ra mấy nhà có chất lượng tốt, còn lại thì từ chối.

Nhưng mấy ngày trước, sau khi tái bản lần thứ hai, cuộc gọi tới càng nhiều hơn nữa.

Từ Goose cho tới Ba La, các nhà truyền hình nổi tiếng đều nói muốn mời Lục Thành ăn cơm, hiển nhiên là muốn nói chuyện bản quyền trên bàn cơm.

Tiếc rằng Tạ Thanh đã tới Lỗ Viện, Lục Thành cảm thấy Văn hóa Thành Thư chỉ là bên đại diện, không tiện thay Tạ Thanh quyết định loại chuyện gặp mặt trực tiếp này nên từ chối tất cả.

Thường xuyên như thế dĩ nhiên sẽ làm người ta bất mãn. Một số nhà có tiếng tăm sau hai lần bị từ chối, khéo léo bày tỏ bất mãn: "Lục tổng, ngài như vậy là không đúng. Giá cả tốt, điều kiện cũng tốt, chúng ta gặp mặt cũng có thể nói chuyện, ngài như vậy là cảm thấy chúng tôi không đủ thành ý đúng không?"

Trong lời nói là "là cảm thấy chúng tôi không đủ thành ý đúng không?" Nhưng thật ra là ám chỉ Lục Thành không đủ thành ý.

Lục Thành hít sâu, cười cười: "Hà tổng, không phải tôi trốn tránh ngài, chúng tôi chỉ là bên đại diện, ở trong chuyện này phải tôn trọng tác giả."

"Ngài báo giá đi." Đối phương nói.

Lục Thành nói: "Không hoàn toàn là chuyện giá cả. Tác phẩm là của tác giả, tôi sẽ cho tác giả quyết định, khi cô ấy trở lại, lúc rảnh rỗi tôi sẽ nói với cô ấy."

Tác giả có nguyện ý bán cho nhà này hay có yêu cầu về biên kịch và diễn viên hay không, đều phải cân nhắc tới. Quả thật trong nghề này, phần lớn mọi người cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, tiền tới tay là quan trọng nhất nhưng người bận tâm những chi tiết này không phải không có.

Ví dụ như trang mạng Ngọc Giang, có người nói Ngọc Giang khi bàn hợp đồng truyền hình, nếu như tác giả ghét biên kịch hoặc diễn viên nào, có thể đưa vào hợp đồng, yêu cầu công ty truyền hình tuyệt đối không dùng họ, nếu dùng phải bồi thường tiền.

Lục Thành thấy, tác giả nên được xem trọng như vậy.

Đối phương nặng nề thở dài một hơi, lại hỏi: "Gần đây tác giả kia đang bận cái gì thế? Lúc nào cô ấy rảnh rỗi?"

"Huấn luyện, khoảng một tháng." Lục Thành nói.

Bên kia lặp lại: "Huấn luyện? Một tháng?" Dừng một chút, lại hỏi, "Văn học mạng cũng có chỗ huấn luyện sao?"

"Đúng."

"Vậy được, chuyện kia nói sau đi." Ngữ khí đối phương bỗng nhiên ung dung, ôn hòa nói hẹn gặp lại, sau đó cúp điện thoại.

Để điện thoại xuống, tâm tình Lục Thành phức tạp, tay xoa huyệt thái dương một chút.

Đợi tới khi Tạ Thanh kết thúc huấn luyện, nói chuyện của bên truyền hình cho cô biết, có lẽ cô ấy sẽ bối rối.

Hắn muốn tìm từ thích hợp nói với cô khi cô trở lại.

Vô thức, hắn ngây thơ mà mô phỏng một kịch bản trong tâm trí.

"Tạ Thanh, tôi có chuyện của bên truyền hình muốn nói cho cô."

"Bao nhiêu tiền vậy?"

"Cô đoán xem."

Không được không được, quá tầm thường.

"Tạ Thanh, tôi có chuyện của bên truyền hình muốn nói cho cô."

"Bao nhiêu tiền vậy?"

"Đủ tiền mua ba khu nhà lớn."

Cũng không được, không được, nếu cô không hiểu rõ giá nhà ở Bắc Kinh, thì vở kịch của hắn đổ vỡ.

Lục Thành rơi vào trầm tư.

*******

Học viện văn học Lỗ Tấn.

Giờ học tuần đầu tiên không nhiều lắm nhưng trong một tuần lễ này, Tạ Thanh trải nghiệm sâu sắc sự bất hóa của hai lĩnh vực văn học trong giới.

Mâu thuẫn kịch liệt nhất chính là hôm nay, bởi vì hôm nay Lỗ Viện tổ chức cho mọi người đi dạo vòng quanh đại học B, trọng điểm là thăm quan khoa văn học.

Không chỉ là thăm quan, trong giờ học, một vị giáo sư nghiên cứu văn học có gương mặt hiền lành, tác phong nhẹ nhàng, bà đưa ra quan điểm của mình: "Tôi cho rằng văn học mạng chính là văn học đương đại."

Bầu không khí trong phòng trở thành hai tầng băng hỏa.

Nhóm tác giả mạng ở hàng trước cười vui vẻ và tự hào. Nhóm tác giả truyền thống ở phía sau mặt lạnh, không nói lời nào.

Vì thế, tuy rằng không ai tranh luận khi đó nhưng sau khi rời đại học B, hai bên vô hình bắt đầu một màn chiến tranh lạnh.

Màn chiến tranh lạnh này chạm tới đỉnh điểm nho nhỏ khi xe buýt dừng trước cửa trường học.

Đi bộ trong trường đại học hơn nửa ngày rất tốn sức, rất nhiều người đã đói bụng, trở lại trường cũng là giờ ăn cơm, thế là cửa xe vừa mở ra, đã thấy có một vị nam tác giả cao lớn vạm vỡ nhảy cẫng lên hoan hô rồi xông về phía nhà ăn: "Ăn cơm rồi..."

Các tác giả mạng ở trên xe cười vang khi xuống xe, nhóm tác giả truyền thống ở xe buýt phía trước cũng xuống xe, sau đó mọi người liền nghe thấy một câu nói chói tai: "Trong giới văn học mạng, người không có tố chất cũng có thể làm tác giả nha, đúng là ma thiêng nước độc."

Tiếng cười chợt im bặt, một loạt ánh mắt trợn trừng lên nhìn qua: Anh lặp lại lần nữa?

Một loạt ánh mắt khác cũng lạnh lùng nhìn lại: Trừng cái gì mà trừng?

Cuối cùng hai bên không ai xông lên, khả năng chính là sức chiến đấu của các tác giả không lớn lắm.

Loại tình huống giằng co này kéo dài tới ngày thứ hai.

Ngày hôm sau, giờ học của nhóm tác giả mạng vào buổi sáng, mà giảng dạy chính là một vị đại thần trong giới - Nhất Sinh Thư.

Tạ Thanh không quan tâm tới hắn, lúc trước cô nói đoạn tuyệt quan hệ không phải nói suông. Một người xa lạ tới giảng dạy cho lớp cô nghe, cô hoàn toàn có thể bình tĩnh lắng nghe.

Nhưng giờ ăn trưa, vị này lại cố tình ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhà ăn Lỗ Viện có hình thức tự phục vụ, bàn là bàn tròn lớn, mọi người vốn cũng không có khả năng ngồi tách ra, thông thường đều là lấy món ăn xong tới xem còn chỗ nào ngồi không, vì thế Tạ Thanh cũng không có bưng khay thức ăn lên rời đi.

Nhất Sinh Thư: "Thức ăn ở Lỗ Viện cũng không tệ lắm."

Tạ Thanh: "Ừm."

Một bên khác của Tạ Thanh là Lưu Cẩm từng chặn Nhất Sinh Thư: "... A a."

Đỉnh đầu ba người có một mảnh không khí lạnh lẽo bốc lên, lần này Tạ Thanh tới "mai danh ẩn tích", mấy vị bên cạnh nhất thời đều cho rằng Lưu Cẩm có thâm cừu đại hận với Nhất Sinh Thư.

Nhất Sinh Thư tiếp tục tìm chuyện để nói, nhìn khay của Tạ Thanh: "Cô ăn ít như vậy sao?"

Tạ Thanh chưa kịp nói chuyện, có người trêu chọc nói nói vào, tò mò lớn tiếng hỏi: "Ô, hôm nay lại có vị tác giả nổi tiếng nào à, nhìn chiếc xe bên ngoài kia mà xem. Vừa nhìn là biết đắt rồi!"

Nói rất đúng, là xe Nhất Sinh Thư.

Phần lớn mọi người không phản ứng gì, đa số nhóm tác giả truyền thống coi tiền tài như cặn bã. Mặc dù chính mình không kiếm được tiền cũng không đi đố kị với người khác.

Nhưng phía bên cạnh Tạ Thanh, truyền tới một tiếng cười lạnh: "Cái này là của tác giả mạng nha..."

Từ tiếng nói này cô đã hiểu, chính là người hôm qua giễu cợt lúc xuống xe. Cô quay đầu nhìn lại, là vị nam tác giả không lớn hơn cô bao nhiêu.

Nữ tác giả bên cạnh hắn không vừa mắt, nhíu mày: "Được rồi, cậu giễu cợt người ta làm cái gì."

Người đó ngoảnh mặt làm ngơ, chép miệng lắc đầu: "Từng người từng người giàu có như thế, có chút tiền dơ bẩn đã mua xe mua nhà hàng hiệu, không biết khiêm tốn một chút nào."

Bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.

Nhóm tác giả mạng có tổng cộng hơn ba mươi người, trong đó có bảy tám người là ở mạng văn học Thủy Trung, Nhất Sinh Thư cũng là nổi lên từ mạng văn học Thủy Trung.

Tác giả nam ngồi đối diện Tạ Thanh tức giận xắn tay áo, Nhất Sinh Thư nhìn sang, dùng tay ra hiệu hắn bình tĩnh.

Bên kia vẫn còn tiếp tục: "Tranh cãi kỳ thực có ích lợi gì hả? Tôi xem đều là châu chấu sau mùa gặt [3]. Tài của tác giả chính là sáng tác, lượng tiêu thụ khi xuất bản mới chứng minh thực lực, các cái khác đều là giả tạo. Độc giả không muốn mua sách về đọc cũng chứng minh rằng văn học mạng chỉ là trò vui mà thôi..."

[3] Ý nói châu chấu không nhảy nhót lâu được nữa đâu.

Kỳ thật lời này có chút đạo lý, tuy rằng tiền sách xuất bản không đủ sống nhưng ai lại không muốn sách mình bán chạy đây?

Mặc dù có đạo lý cũng vẫn thật khó nghe.

Trong lúc nhất thời, Tạ Thanh cũng nhịn không được nhìn Nhất Sinh Thư bằng ánh mắt đồng tĩnh, Nhất Sinh Thư bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lười so đo.

"Quấy rầy mọi người rồi, xin hỏi Tạ Thanh có ở đây không?" Tiếng nói ở cửa ra vào đã cắt đứt không khí vi diệu trong phòng, tất cả mọi người đồng thời nhìn sang, là thầy chủ nhiệm lớp tác giả mạng, phía sau còn có mấy người.

Tạ Thanh giơ tay: "Ở chỗ này."

"Xin mời em ra ngoài một chút? Mấy vị này là..." Nói xong hắn nghiêng người muốn giới thiệu mấy vị bên cạnh nhưng trong đó có một cô gái có vóc người cao gầy phản ứng cực nhanh, trực tiếp bước vài bước tới trước mặt Tạ Thanh, nhiệt tình nắm tay Tạ Thanh: "Đại đại, chào cô, tôi là người quản lý bản quyền bên truyền hình Meiku, tôi cực kỳ yêu thích của cô, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm."

"?"

"Cô ấy là người viết đó!"

Trong phòng ăn trở nên rối loạn.

Tạ Thanh hít sâu, không ngờ mới gặp mặt cô đã bị người ta hại như vậy.

Mấy người bên cạnh chủ nhiệm cũng không chịu yếu thế, nhìn nhau một cái rồi lần lượt đi tới.

"Đại đại, chào cô, tôi là người bên truyền hình Dương Quang."

"Tôi là bên Goose."

"Tôi là bên Ammer."

Tạ Thanh cứng đờ bắt tay lần lượt từng người, không biết nên ứng phó với mấy người đột nhiên xuất hiện này.

Cô ấy nói muốn mời cô ăn một bữa cơm, một bữa cơm hẳn là có thể ăn đi...

Sau đó cô chú ý tới chuyện nhà ăn không có một tiếng động, suy nghĩ một chút, bất kể thế nào cũng phải ra ngoài rồi nói.

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện." Tạ Thanh gật đầu, bước ra ngoài.

Mấy người đại diện bên truyền hình nhiệt tình theo sát cô, cô đột nhiên dừng chân lại.

Dù sao cũng đã lộ rồi.

Hơi chần chừ một chút, cô quay người lại, dừng chân bên người vị mới mở miệng nói lời giễu cợt kia: "Chào anh."

Đối phương sững sờ: "... Hả?"

Cánh tay Tạ Thanh thản nhiên khoát lên lưng ghế dựa của hắn, mỉm cười: "Sách của tôi mới ra thị trường hơn một tháng, bán sơ sơ được hơn bảy vạn. Tôi cảm thấy số lượng tiêu thụ này rất lợi hại, anh nói có đúng hay không?"

Nói xong, cô cũng không đợi người kia trả lời. Cô xoay người ra ngoài lần hai, khi ra tới gần cửa, cô nghe được sau lưng vang lên tiếng hoan hô ồn ào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui