Bá Võ


Cõng nồi: mang tiếng xấu hoặc là gánh tội thay cho người khác.

Ý nghĩ đầu tiên của Sở Hi Thanh là xin trợ giúp của các võ sư giáo viên đang phòng thủ ở trong này.

Có điều, để cho Giang Chu nguội lòng là khi hắn tìm thấy hai vị võ sư giáo viên ở hành lang, thì thái độ của hai người này lại rất lạnh nhạt.

“Bọn họ muốn gây sự với ngươi? Ngươi có bằng chứng cụ thể nào không?”“Ta thấy người bị bệnh tâm thần rồi, bọn họ đều là sư huynh đệ của ngươi, làm sao có thể có ác ý với ngươi?”Sở Hi Thanh có thể nhìn thấy vài phần xem thường và thương hại ở trong mắt của hai người này.

Những thiếu niên ở phía sau thấy cảnh này thì càng trắng trợn hơn, không thèm kiêng dè gì nữa, tất cả bắt đầu áp sát về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt hung dữ và nụ cười lạnh.

Bọn họ có tất cả chín người, cao thấp mập ốm không đồng đều, nhưng có một điểm chung là thân thể rất mạnh mẽ và rắn chắc.

Sở Hi Thanh âm thầm thở dài, hắn biết rằng mình chỉ có thể dựa vào bản thân.

Hắn thuận tay cầm một cái gậy gỗ dùng để cuộn tranh ở trên giá sách, đây là Hắc Thiết Mộc, không quá tiện tay nhưng cũng khá nặng.


Đầu óc của Sở Hi Thanh thì nhanh chóng vận chuyển, hắn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết những người này.

Chơi chính diện thì chắc chắn là không được rồi.

Thực lực của đám đệ tử nội môn mới lên cấp như bọn họ đều không khác nhau là mấy, võ đạo đều nằm ở tầng thứ khuy môn kính (vừa tìm thấy đường), Dưỡng Nguyên Công sẽ không vượt qua tầng thứ nhất.

Có vài người thiên phú xuất chúng, thì có thể đạt đến cảnh giới cửu phẩm hạ.

nhưng đây chỉ là số ít.

Nếu như đánh một chọi một, Sở Hi Thanh tự tin rằng mình sẽ không thua, nhưng đối phương lại có chín người.

Dù đao của Sở Hi Thanh có nhanh hơn nữa, cũng không thể đánh ngã toàn bộ chín người được.

Huống hồ, trong tay của hắn chỉ có một cái gậy gỗ nặng nề.

Vì lẽ đó, hắn nhất định phải tìm một nơi chật hẹp để đối địch, nếu vậy thì dù đối thủ có nhiều người hơn nữa, cũng chỉ có một người có thể giao thủ chính diện với hắn.

Chỉ có duy trì tình hình một chọi một từ đầu đến cuối, thì hắn mới có phần thắng.

Nếu thực sự không được, thì còn có thể bỏ một điểm võ đạo ra để mua Thần Lực Đan trong võ đạo bảo khố.

Thần Lực Đan có thể tăng sức mạnh lên gấp ba, sáu phần mười tốc độ và sáu phần mười lực phản ứng trong một khoảng thời gian, nó đủ để hắn đứng ở thế bất bại.

Sở Hi Thanh đã có quyết định, lúc này hắn co chân lên chạy như điên, dùng tất cả sức lực để chạy lên cầu thang trước khi đám thiếu niên này vây kín.

Những thiếu niên kia đột nhiên không kịp chuẩn bị, cho nên đã chậm mất nửa nhịp.


“Đuổi theo!”Chín người dồn dập đuổi theo đuôi, lao về phía cầu thang như hổ điên.

Ngay sau khi bọn họ vừa rời đi, đám đệ tử nội môn còn lại đều bị kinh động theo, bắt đầu tụ tập lại với nhau.

Bọn họ nhìn về phía cầu thang với ánh mắt nghi ngờ, rồi bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Chuyện gì thế?”“Ta nhận ra vài người ở phía sau, bọn họ đều là người của Hải Thanh Bang ở bến tàu phía đông.

”“Người bị đuổi theo là Sở Hi Thanh, chính là người đã chém gần đứt tay nhị thiếu của Long gia ngày hôm qua.

Chắc là đám người của Hải Thanh Bang đã thu tiền của Long gia, nên hôm nay đến trả thù Sở Hi Thanh.

”“Sở Hi Thanh? Nghe nói đao pháp của tên này rất nhanh, Lôi quán chủ đã mở miệng đánh giá thiên phú của người này không thua kém thủ tịch chân truyền Lệ Phượng Lai.

Nhưng mà lần này Sở Hi Thanh thảm rồi, đám người Hải Thanh Bang kia đều là cao thủ, thực lực đã tiếp cận cửu phẩm hạ, hai quyền khó địch bốn tay rồi.

”“Đáng tiếc, chỉ sợ người này sẽ bị phế rồi!”“Giáo viên phòng thủ trong này đều mặc kệ à? Cái này cũng quá đen rồi đấy.

”“Câm miệng, không muốn lăn lộn ở võ quán thì nói tiếp đi!”Sở Hi Thanh chạy đến tầng thứ ba, trực tiếp chạy về phía bên trái.


Hắn nhìn thấy một hành lang nhỏ ở góc đông bên trái của tầng này, lối vào là một bề rộng khoảng bốn thước, chỉ đủ cho hai người đi qua, đó là nơi thích hợp nhất để hắn nghênh chiến.

Trên đường chạy, Sở Hi Thanh lại nổi lòng nghi ngờ.

Bởi vì hắn không nhìn thấy bất cứ một võ sư giáo viên nào ở trên đường cả.

Bốn phía đều trống trơn, chung quanh yên ắng đến đáng sợ.

Lẽ nào không có ai ở trên tầng này sao?Cũng không có võ sư giáo viên phòng thủ luôn?Ngay khi Sở Hi Thanh chạy vào hành lang ở bên trái, thì chín thiếu niên như sói như hổ kia cũng đã chạy lên tầng này.

Bọn họ nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm bóng dáng của Sở Hi Thanh.

“Tên kia đâu rồi?”Đây là một thiếu niên có thân thể cao to béo tốt, trong tay hắn cũng cầm một cái gậy gỗ, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị quét nhìn bốn phía: “Thằng con hoang này chạy nhanh thật!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận