“Ngươi muốn cười thì cười đi!” Lục Loạn Ly bất mãn mà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngày xưa, có thầy tướng nói ta có mệnh cách ‘Thự Hậu Tinh Cô’, số mệnh người thân loạn ly, cơ khổ không nơi nương tựa, lang bạt kỳ hồ.
Phụ thân ta nghe xong liền cười ha ha, rồi đặt tên cho ta là Lục Loạn Ly.”Sở Hi Thanh biết cái gì gọi là “Thự Hậu Tinh Cô”, nói một cách dễ hiểu hơn thì chính là thiên sát cô tinh, chuyên môn dùng để hình dung đám cô nhi.Hắn đang muốn nói cái gì, lại phát hiện Diệp Tri Thu vừa ngáp vừa đi qua.Lục Loạn Ly lập tức căng thẳng, đao thế trong tay đột nhiên ác liệt hơn vài phần.Diệp Tri Thu không phát hiện dị thường của Lục Loạn Ly, nàng dò hỏi Sở Hi Thanh: “Ngươi vừa mới gọi ta à? Sao vậy, có chuyện tìm ta?”Sở Hi Thanh chống lại ánh mắt cưỡng bức của Lục Loạn Ly: “Không có gì, chỉ là thấy sắc mặt của Diệp giáo đầu tiều tụy, nên thấy hơi lo lắng thôi.”“Do ta bận rộn, cả đêm không ngủ rồi.” Diệp Tri Thu sờ sờ mặt, sau đó thở dài một tiếng: “Đám học sinh các ngươi có thể phủi mông bỏ đi, nhưng chúng ta lại phải xử lý một đống việc.
Hôm qua có hơn hai mươi vị võ sư giáo viên đi đời, võ quán đã đi thông báo cho người nhà bọn họ, xử lý chuyện hậu sự cho bọn họ.”“Còn phải chỉnh lý đám điển tịch và võ học ở trong Tàng Kinh Lâu nữa.
Võ quán còn bị đốt hơn năm mươi phòng, rất nhiều vách tường bị sụp đổ, tất cả đều phải sửa chữa, phiền phức chết rồi.”Diệp Tri Thu nói đến chỗ này, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Tào Hiên kia, ta thấy hắn chính là cố ý.
Cái gì mà truy xét được tung tích của Huyết Phong Đạo trước một khắc khi chuyện phát sinh chứ, đây là lừa gạt ai?”Sở Hi Thanh cũng nghi ngờ Huyết Phong Đạo ra tay với Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương, chính là kết quả mà Tào Hiên cố tình dung túng.Có điều, bây giờ hắn quan tâm một chuyện khác hơn.“Giáo đầu, xin hỏi khi nào Tàng Kinh Lâu mới mở trở lại?”Hắn còn chờ đợi đi nghiên cứu bức Nhai Tí Đồ kia đây.“Chắc chắn là không thể mở lại trong thời gian ngắn rồi, đám đệ tử nội môn mới lên cấp các ngươi phải chờ một chút.”Diệp giáo đầu lắc đầu, cười khổ không thôi: “Chúng ta còn đang kiểm kê những điển tịch ở bên trong Tàng Kinh Lâu, mấu chốt là đám người kia đã đốt bốn môn trong mười môn truyền ra ngoài, giờ phải xin Vô Tướng Thần Tông đưa Chân Ý Đồ của bốn môn này qua.
Còn phải kiếm người thay thế những võ sư phụ trách trông coi Tàng Kinh Lâu nữa.”Sở Hi Thanh cảm thấy rất thất vọng, Diệp Tri Thu bất chợt đổi giọng: “Có điều, trước khi Tàng Kinh Lâu mở lại, tạm thời sẽ do ta quản lý.”Nàng nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Cho nên.
.
.
bây giờ là do ta định đoạt.”.
.
.Sau khi tập thể dục buổi sáng kết thúc, Sở Hi Thanh liền không thể chờ đợi nữa mà đi đến Tàng Kinh Lâu.Quả nhiên là bên trong Tàng Kinh Lâu trống rỗng, chỉ có Diệp Tri Thu và vài vị võ sư đang trông coi.Còn có lâu chủ Tàng Kinh Lâu là Diệp Kinh Nguyên, vị này cho rằng bản thân mình bất cẩn nên mới có tai họa Huyết Phong Đạo ngày hôm qua, tội lỗi khó tha, vì lẽ đó đã tự giam cầm mình ở trên tầng cao nhất của Tàng Kinh Lâu, chờ tổng sơn Vô Tướng Thần Tông giáng tội.Diệp Tri Thu mở cửa cho Sở Hi Thanh vào trong, đồng thời nghiêm túc dặn dò: “Thật ra thì đêm qua quán chủ đại nhân đã thương lượng với chúng ta về chuyện ban thưởng cho ngươi, một cái trong đó chính là cho ngươi vào Tàng Kinh Lâu sáu ngày, vì lẽ đó ta cho ngươi vào cũng không tính là làm trái quy tắc.”“Có điều, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có thể nghiên cứu ở sáu tầng trở xuống, có một phần nhỏ võ đạo bí điển ở tầng sáu trở lên liên quan đến dị lực thần ma, tiếp xúc quá sớm sẽ không tốt cho ngươi.”Sở Hi Thanh trịnh trọng đồng ý, sau khi hắn đi vào thì giả vờ giả vịt mà tìm kiếm chung quanh, giống như là đang tìm kiếm võ đạo bí điển phù hợp với mình vậy.Mãi cho đến khi đến góc đông của tầng sau, hắn mới nhìn thấy bản Nhai Tí Đồ mà Sở Vân Vân nhắc đến.Sau khi Huyết Phong Đạo và cẩm y vệ xâm nhập Tàng Kinh Lâu, tuy rằng bọn họ lục tung tùng phèo, nhưng mà lại không động vào bức tranh treo tường này.Bức Nhai Tí Đồ này vẫn yên lành ở trên tường, không bị tổn hại chút nào.Sở Hi Thanh ra vẻ bị bức tranh này ‘hấp dẫn’, liền ngồi xếp bằng ở trước tranh để nghiên cứu.Lúc đầu, Sở Hi Thanh không nhìn ra cái gì cả, hắn chỉ cố gắng ghi nhớ từng đường nét, kết cấu và hoa văn của bức tranh.Nhưng khi hắn ghi nhớ được khoảng chín phần, thì sắc mặt Sở Hi Thanh hơi thay đổi.Hắn bất tri bất giác rơi vào một ảo cảnh, trước mắt hắn đã không còn là Tàng Kinh Lâu, mà là một mảnh sông băng mênh mông rộng lớn vô bờ.Phía trước có một người đàn ông trung niên mặc áo xanh lơ lửng giữa không trung, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn về phương hướng của Sở Hi Thanh, sau đó lại chuyển tầm mắt đến chân trời phía bắc.Lúc này Sở Hi Thanh mới chú ý đến, bầu trời phía bắc có một người khổng lồ cao lớn sừng sững mà đứng.Hắn chân đạp đất, đầu đội trời, da thịt toàn thân đều là màu xanh, mà lại có rất nhiều gai xương màu trắng mọc ra từ cơ thể.Cự nhân( người khổng lồ) này chỉ có một mắt, nằm ở giữa hai gò má, hắn dùng một tay chỉ về phía người đàn ông đang lơ lửng kia, rồi đè xuống.Bàn tay này phải to lớn đến năm mươi mẫu, giống như một ngọn núi nhỏ không thể chống đỡ, không thể vượt qua..