Dái tai của Thẩm Lệnh Trăn mỏng, mẫn cảm, sợ ngứa hơn người bình thường. Thói quen hơi tý lại cắn tai của người khác của Hoắc Lưu Hành, thật sự khiến nàng không thể chống đỡ lại được.
Nàng che kín tai mình lại, trốn khỏi hắn, bên tai nàng vẫn còn vọng lại tiếng thầm thì “Ngươi cảm thấy thế nào?” mà hắn nói không rõ lúc nãy.
Biểu cảm của Thẩm Lệnh Trăn không rõ. Nàng suy nghĩ nói: “Lang quân chắc là… chắc là chỉ nói về bài Từ?”
Hoắc Lưu Hành không phủ nhận cũng chẳng đồng ý. Hắn cười ung dung, không chậm cũng không nhanh nhặt bút, mực, giấy và nghiên lên, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngươi đã nghĩ là như thế thì chính là như thế.”
Thẩm Lệnh Trăn thở dài một lúc lâu, khó khăn lắm mới có được câu trả lời nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì như cũ.
Nàng bị thái độ không thể đoán được này làm rối lên đến mức tâm tư tinh thần chấn động, Hoắc Lưu Hành lợi dụng tình hình này bắt chuyện thăm dò nàng: “Hiện giờ khăn tay và áo choàng đó của ta vẫn đang ở trong Quốc công phủ sao?”
Nàng gật đầu.
“Việc ta cứu ngươi còn có ai khác biết không?”
“Lang quân yên tâm, tình hình bên trong chuyện này chỉ có ta, a cha và a nương biết rõ, đến cả hoàng cữu cữu chúng ta giấu không cho biết.”
Dường như Hoắc lưu Hành ngửi thấy mùi gì khác trong chuyện này, cười nói: “Tại sao đến cả Thánh thượng cũng giấu? Ta biết tình cảm anh em giữa Trưởng công chúa và Thánh thượng luôn thắm thiết, đáng lẽ nên là chuyện gì cũng nói cho nhau.”
Thẩm Lệnh Trăn cũng từng cho rằng như vậy thế nhưng lúc đó có làm gì vẫn không tìm được dấu vết của ân nhân cứu mạng, nàng đã đề nghị hay là nhờ hoàng cữu cữu thần thông quảng đại(1) giúp đỡ song đều bị mẫu thân từ chối. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Mẫu thân nói rằng có lẽ thân phận của người này không bình thường, nếu như hoàng cữu cữu biết được chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.
Thẩm Lệnh Trăn trần thuật lại lời này một lần.
“Thân phận không bình thường sao?” Hoắc Lưu Hành vẫn cười nhưng bàn tay giấu trong tay áo của hắn đã nắm chặt lại.
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu như lẽ đương nhiên, trong lòng nghĩ quy mô mũ chiến đấu có thể so sánh với đại tướng quân, để người dựa vào chức đại tướng quân xưng đế như hoàng cữu cữu biết được thì chẳng lại có trận máu tanh sao.
Nàng nói: “Chẳng nhẽ ký hiệu trên mũ chiến đấu của Lang quân còn không đủ không bình thường sao?”
“…” Vẫn còn liên quan đến mũ chiến đấu và ký hiệu nữa.
Hoắc Lưu Hành vẫn muốn tiếp tục thăm dò nhưng mũ chiến đấu không như khăn tay. Hắn không có lý do gì nói bản thân không nhớ hình dạng của nó để nàng vẽ lại, chỉ có thể hàm hồ nói: “Cũng đúng.”
“Nhưng vì sao Lang quân lại đội mũ chiến đấu không phù hợp quy chế như thế?”
Nàng hỏi hắn hắn hỏi ai giờ?
Hoắc lưu Hành không thể trốn được, trong lòng nghĩ ra một kế, đột nhiên tai hắn động đậy, nhìn nàng làm động tác tay “Suỵt”, sau đó chỉ ra ngoài cửa cổ, dường như ý bảo ngoài cửa sổ có hai cái tai khác nữa.
Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng che miệng mình lại, không dám phát ra tiếng.
Nàng đứng im khoảng nửa nén hương, sau đó nhìn Hoắc Lưu Hành với ánh mắt: “Người đi chưa?”
Hoắc Lưu Hành gật đầu.
Nàng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi, nhất thời quên luôn chuyện tìm hiểu về mũ chiến đấu kia, nhỏ giọng nói: “Chẳng nhẽ là thám tử mà Tứ điện hạ sai đến?
Hoắc Lưu Hành không hề áy náy mà đổ chuyện này cho Triệu Tuần: “Ngươi đúng là cũng hiểu người khá rõ.”
Thẩm Lệnh Trăn chán nản nói: “Ta thấy có lẽ đại tiểu thư không biết bộ mặt thật của Tứ điện hạ. Lang quân không nhắc nhở nàng sao?”
“Ta đã nói cho nó đêm đó ở quán trà Tứ điện hạ không tiếc thân mình cứu ta nên nó mới vui vẻ như thế với hắn. Nhắc nhở nó ngược lại sẽ xảy ra chuyện xấu.
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt một lát rồi hiểu ra. Chẳng qua Triệu Tuần nhìn trúng tính tình thẳng thắn của Hoắc Thư Nghi, cho nến hắn mới cố tình kết bạn với nàng, hắn có ý đồ muốn moi thông tin liên quan đến Hoắc gia từ trong miệng nàng.
Nếu như nói chuyện này ra cho Hoắc Thư Nghi, Triệu Tuần giở trò ma mãnh, nàng khó có thể bảo đảm được việc mình sẽ không tiết lộ cho hắn.
Chỉ là như thế này…
“Lang quân lo lắng cho đại cục nhưng về sau nếu đại tiểu thư biết được sự thật, chắc chắn nàng khó tránh khỏi đau lòng vì đã bị chàng lừa dối lợi dụng?”
“Vậy phải ta làm như thế nào?” Có thể lo lắng cho toàn đại cục đã không dễ dàng, chẳng lẽ yêu cầu chặt chẽ mọi việc phải chu toàn?” Hoắc Lưu Hành nhìn đôi mắt mơ hồ của nàng, “Ngươi đi nhìn thành Biện Kinh xem, từ trăm quan văn quan võ đến hoàng thân quốc thích nhưng hễ là người của triều đình, làm gì có ai hành động không thận trọng, không dùng hết mọi thủ đoạn của mình? Muốn làm một người tốt, lương thiện ở mọi nơi cũng được, chỉ là không sống lâu mà thôi.”
Vốn Dĩ Thẩm Lệnh Trăn không thể trải nghiệm được những điều này. Song, sau khi lần lượt trải qua hai tai vạ vô cớ, nàng đã biết được những gì mà Hoắc Lưu Hành nói cũng không hẳn là không có lý, nghĩ đến đây nàng rũ mắt.
Hoắc Lưu Hành nghẹn họng.
Sao lúc này hắn cứ giống như kéo một tiểu cô nương không hiểu thế sự lên chiến trường khốc liệt, ép nàng mở to mắt nhìn thế thế giới ngoài kia có nhiều thứ kinh khủng vậy.
Hắn đè giọng ho một tiếng: “Cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Thẩm Lệnh Trăn ngẩng đầu lên, mắt đầy sự nghi hoặc.
“Ý của ta là ở đây không phức tạp như Biện Kinh, có lẽ Tứ điện hạ cũng sắp đi rồi.”
“Sao Lang quân biết được?”
Tất nhiên là vì hắn có cách khiến cho Triệu Tuần phải rời đi. Hắn bị động gặp phải một trận đánh như thế, Hoắc Lưu Hành không thể không trả lại gấp đôi.
Chỉ là chuyện này vốn dĩ tuyệt đối không thể tiết lộ cho Thẩm Lệnh Trăn, hắn lỡ lời rồi.
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Ta đoán mà thôi, trong kinh thành nhiều việc, Tứ điện hạ cũng không phải là người nhàn rỗi.” Vì tránh việc nàng lại hỏi này hỏi nọ, hắn quay đầu tắt đèn dầu, chỉ để lại một cây nến ngắn, “Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Thẩm Lệnh Trăn vẫn suy nghĩ đến chuyện của Triệu Tuần, không chú ý lăn xe lăn cùng hắn đi đến bên giường, đang định một chân đi leo lên giường như những đêm trước thế mà lại thấy hắn tự mình đứng dậy. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Nàng lập tức nhìn xung quanh, lo lắng bóng của hắn có ánh lên cửa sổ, vừa yên tâm xác nhận xong lại đột nhiên cảm thấy người nhẹ bâng, nàng được bế lên.
Thẩm Lệnh Trăn co lại trong vòng tay của Hoắc Lưu Hành, thấp giọng kêu “A”, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hoắc Lưu Hành ôm nàng lên giường, kéo chăn lên, đắp chăn cho nàng.
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn mới hiểu ra hắn chỉ là vì giúp nàng lên giường.
Nàng cuộn tròn trong góc, nghĩ lại câu nói “Ta thích ngươi” của hắn trước đó, tay ôm chặt trái tim đang loạn nhịp như ngọn nến bập bùng trong phòng: “Lang quân cẩn thận cách vách có mắt, không cần phải mạo hiểm như thế vì ta, một mình ta cũng có thể.”
Hoắc Lưu Hành cười cười, nằm xuống bên cạnh nàng: “Không phải vì ngươi mà là vì ta.”
“Hả?” Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt.
“Ta không nỡ nhìn thấy ngươi một mình.”
Thẩm Lệnh Trăn không thở được, lông mi cũng rung rinh.
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, thấy hiện giờ nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện Triệu Tuần nữa bèn nhắm mắt lại, ai biết được cái gọi là “hăng quá hoá dở”, sự trêu trọc này lại thu hút phiền phức đến.
Hắn nhắm mắt chưa lại lại nghe thấy tiếng: “Lang quân...”
Không thể đánh giá cô nương này theo thông thường được.
Hoắc lưu Hành ứ máu trong tim, thân thể không động đậy.
”Lang quân, chàng đang giả vờ ngủ sao?”
“…”
Thẩm Lệnh Trăn buồn bực thở dài.
Hoắc Lưu Hành vừa chuẩn bị nộp vũ khí đầu hàng lại nghe thấy nàng tự nói: “Ta suy nghĩ kĩ rồi, ý của Lang quân, ta cũng hiểu đại khái.”
“?” Hiểu rõ cái gì?
“Đêm nay của Lang quân bày tỏ rõ ràng như thế, nếu như ta còn vì e dè mà chọn trốn tránh, cố tình giả vờ ngốc nghếch, thật sự có chút có lỗi với chàng. Ta nghĩ rồi, ta sẽ cho Lang quân một câu trả lời hợp tình hợp ý.
“?” Hắn bày tỏ rồi sao?”
“Lang quân có tình ý như vậy với ta, ta rất cảm kích. Mặc dù trước dù ta chỉ muốn báo ơn, chưa từng có suy nghĩ gì khác với Lang quân…”
“…” Như thế này là bị từ chối rồi?
Hoắc Lang quân có ý định “tỉnh lại” giải thích nhưng nghe thấy nàng nói chuyện khác: “Nhưng ta nhớ rằng trong ngày Lang quân đã ra hiệu ngầm với ta, người trong thiên hạ đều vì lợi ích này lợi ích nọ, nếu như không ham muốn lợi ích thì chính là ham muốn tình cảm. Với Lang quân, ta có ơn cứu mạng, ta không nên keo kiệt báo đáp. Cho dù chàng có muốn tình cảm của ta, ta cũng nguyện ý cố gắng có đi có lại nảy sinh tình cảm với chàng. Chỉ là ta thường nghe người khác nói chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng nên mong Lang quân nhẫn nhịn đợi ta, ta sẽ chăm chỉ.”
“…”
Hoắc Lưu Hành sống đến từng này tuổi, tự nhận rằng từ trước đến nay đối nhân xử thế đều thành thạo, binh đến tướng chặn nước dâng xây bờ(2), lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cái gọi mà thế khó xử.
Hắn thấy mở mắt phủ nhận không được, giả vờ ngủ mặc định cũng không được, khó xử vô cùng, ngược lại bị Thẩm Lệnh Trăn bị câu nói am hiểu suy nghĩ của người khác “Hoá ra Lang quân thật sự ngủ rồi” giải vây, hắn bèn thật sự giả vờ đến nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, vì cả đêm mất ngủ nên cả hai người đều dậy muộn, lúc bị Kiêm Gia và Bạch Lộ gọi dậy, quay đầu nhìn đối phương, vô duyên vô cớ cảm thấy ngượng ngùng.
Mắt to nhìn mắt nhỏ, Thẩm Lệnh Trăm giấu đầu lòi đuôi nói: “Đêm qua Lang quân ngủ có ngon không? Ta thấy ngài vừa đặt đầu xuống gối đã không ngủ thiếp đi rồi”
Hoắc Lưu Hành cũng không so đo với lời của nàng, mở mắt nói bừa: “Ừ, như thế cũng tốt, ngươi thì sao?”
“Ta cũng vậy.” Thẩm Lệnh Trăn chột dạ cười, bò đến cuối giường, vòng qua hắn xuống giường, vội vàng nói: “Lang quân cứ nghỉ thêm một lúc, hôm nay đổi là ta dậy trước.”
Kiêm Gia nhíu mày, cảm thấy bầu không khí giữa Thiếu phu nhân và cô gia có chút kỳ lạ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ rốt cuộc sai ở chỗ nào, cho đến lúc hầu hạ Thẩm Lệnh Trăn vệ sinh cá nhân thay quần áo mới chợt nhớ ra tình cảnh này giống với thoại bản(3) mà nàng từng nghe qua trước kia.
Thoại bản kia kể rằng có một vị thư sinh tỏ tình với hồng nhan mà hắn yêu thương đã lâu thế nhưng vị cô nương này không có tình cảm, sau khi từ chối hắn, cả hai rơi vào tình cảnh ngượng ngùng.
Kiêm Gia và Bạch Lộ cùng với Thẩm Lệnh Trăn ra ngoài ăn sáng. Không Thanh và Kinh Mặc đi vào hầu hạ Hoắc lưu Hành, ngược lại lại thấy vị Lang quân thường tỉnh vào giờ này, hôm nay lại ủ rũ.
Không Thanh nhìn Kinh Mặc, cảm thấy kỳ lạ nói: “Đêm qua Lang quân ra ngoài trong đêm sao?”
Hoắc Lưu Hành liếc hắn một cái, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuổi: “Nếu như có một đêm, vốn dĩ ngươi chỉ muốn đốt lửa xua đuổi giá lạnh, nhưng không cẩn thận cho nhiều củi đốt khiến cho lửa to đến mức có thể nướng chín con dê bên cạnh, vậy ngươi định làm gì?”
Không Thanh sững sờ: “Lỡ nướng rồi thì ăn toàn bộ con dê thôi, chẳng nhẽ cả con dê không ngon sao?”
“Nhưng đáng lẽ ngươi không nên ăn con dê.”
“Đều là dê, sao còn chia ra nên ăn với không nên ăn? Nếu như thật sự cảm thấy không nên ăn thì dập lửa đi?”
“Nhưng con dê đó nhìn thấy lửa cháy to đã định sẵn sẽ bị ngươi ăn rồi, ngươi đột nhiên dập lửa nó sẽ thất vọng?”
“Trên đời này làm gì có con dê nào tốt như thế?” Không Thanh trố mắt, “Không phải chứ Lang quân, sao ngài phải quan tâm suy nghĩ của một con dê?”
Hoắc Lưu Hành “Ồ” lên, gật đầu.
Đúng rồi, sao hắn phải nghĩ đến suy nghĩ của một con dê.