Sau khi ăn bữa sáng không lâu Thẩm Lệnh Trăn nghe thấy người nói Triệu Tuần chuẩn bị hồi kinh. Dư Uyển Giang giữ hắn lại ăn cơm trưa nhưng hắn từ chối, nói rằng công việc trong kinh thành còn nhiều không tiện nán lại, lập tức phải khởi hành.
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn nghĩ Hoắc Lưu Hành đúng là dự đoán như thần, đến cả lời từ chối cũng không sai.
Khách quý phải quay về kinh, tất nhiên người Hoắc gia phải theo lễ đi tiễn hắn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả nhà Hoắc gia tập hợp trước cửa Hoắc phủ, Hoắc Lưu Hành và Dư Uyển Giang nói những lời lịch sự khách sáo, Thẩm Lệnh Trăn cũng cố gắng theo bọn họ lá mặt lá trái, dặn dò Triệu Tuần trên đường cẩn thận, chỉ là trong lòng lại buồn phiền, nghĩ rằng vị biểu ca của nàng nhân lần đi đưa dâu này thăm dò hết sạch Khánh Châu và Hoắc phủ, không biết sau khi trở về có bất lợi gì với Hoắc gia hay không.
Nếu không phải vì việc gửi thư không an toàn, nàng cũng nghĩ đến việc đánh tiếng với Quốc công phủ để người nhà giúp đỡ nàng để tâm đến xu hướng trong triều đình hơn.
Hình như lần khởi hành của Triệu Tuần là đột nhiên có ý định, đội hình cũng không lớn, tuỳ tùng cũng chỉ có vài chục người, do đó Hoắc Lưu Hành cho một đội phủ vệ đi theo bảo vệ hắn.
Hoắc Thư Nghi thấy tình hình như thế bèn chủ động xin đi, nói rằng vì chân cẳng của huynh trưởng không thuận tiện, chi bằng để nàng dẫn đoàn vệ phủ đi tiễn.
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn nghĩ chắc nàng vì hiểu nhẩm Triệu Tuần là ân nhân của Hoắc gia nên mới như thế, sợ rằng Triệu Tuần lại nhân lần này lợi dụng nàng làm gì đó, vì vậy lặng lẽ nghiêng về phía sau, chọc chọc vào eo Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành hình như không cảm nhận được, chắp tay với Triệu Tuần: “Nếu đã như vậy, thần chỉ có thể để cho em gái thay thần bảo vệ tiễn điện hạ đến cổng thành. Lưu Hành thất lễ rồi.” Nói xong còn bí mật sờ sờ ngón tay của Thẩm Lệnh Trăn, ra hiệu ngầm rằng nàng yên tâm.
Triệu Tuần cười vẫy vẫy tay, ý bảo không sao, quay đầu đi ra khỏi Hoắc phủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thư Nghi ăn mặc như nam nhân, mặc một bộ đoản đả(1) gọn gàng giản dị, đạp lên bàn đạp, lên ngựa nhẹ nhàng, phất ngựa nhanh chóng đi theo. Khi đến cổng thành, nàng xuống ngựa hành lễ cáo từ với Triệu Tuần.
Triệu Tuần ngồi trên lưng ngựa, rũ mắt nhìn nàng, tán thưởng nói: “Kĩ thuật cưỡi ngựa của đại tiểu thư Hoắc gia đúng là có một không hai, khiến cho đấng nam nhi như ta cũng cảm thấy khâm phục trong lòng. Tiểu thư có võ nghệ như vậy chắc hẳn được thừa hưởng từ Thư tướng quân?”
“Thư Nghi” là tên thật của Hoắc Thư Nghi, “Thư tướng quân” mà Triệu Tuần vừa nói chính là cha ruột của nàng và Hoắc Diệu Linh, cũng là chồng cũ của Dư Uyển Giang.
Nhắc đến cha ruột đã qua đời nhiều năm, Hoắc Thư Nghi khó tránh khỏi buồn bã, rũ mắt gật đầu: “Đúng thật là từ bé Thư Nghi đã luyện võ cùng với phụ thân.”
“Trước khi mất, Thư tướng quân đã cùng với Hoắc tiết sử vào sinh ra tử, đối xử chân thành với nhau, đáng được nhắc đến với cụm “Anh hùng hào kiệt”, tiếc rằng mười năm trước vì cứu biểu muội phu của ta từ trong trại tù binh chiến tranh không may bỏ mạng ở Tây Khương…”
Triệu Tuần nói đến đây, thở dài nhẹ một hơi.
Hoắc Thư Nghi gật đầu, nụ cười trên mặt cũng có chút miễn cưỡng.
Triệu Tuần cảm khái gật đầu, dường như không muốn nhắc đến chuyện cũ đã nhiều năm khiến người ta đau lòng kia bèn chuyển sang nói chuyện khác: “Đất ở Khánh Dương cũng không thái bình, ngươi ham học võ nghệ cũng là một chuyện tốt, nhỡ gặp phải chuyện gì cũng có sức lực bảo vệ mình, không giống với biểu muội yếu ớt của ta, dễ dàng bị người ta bắt cóc.”
Hoắc Thư Nghi sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Bắt cóc gì cơ?”
*
Sau khi tiễn vị đại phật tôn quý Triệu Tuần về, Hoắc Lưu Hành sai Kinh Mặc và Không Thanh giấu hết tất cả những tài liệu có chữ viết của hắn trong thư phòng vào trong tủ.
Hắn có hai loại chữ viết, một loại được dùng công khai, loại thứ hai được sử dụng trong việc bắt buộc phải viết mật thư.
Loại đằng sau tất nhiên là viết xong thì được đốt sạch hết rồi, loại đằng trước vốn không có gì đáng hại nên mà hắn tự viết trong sách rất nhiều lời của hắn.
Chuyện liên quan đến khăn tay, hắn đã nói dối những thứ bản thân không nắm bắt được trước mặt Thẩm Lệnh Trăn. Để tránh được việc sự việc không đi theo những gì hắn đã dự liệu, bắt buộc phải tránh được rủi ro bị nàng bóc trần. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Theo như tính cách theo nề nếp của của Thẩm Lệnh Trăn, khi bước vào thư phòng của hắn, bình thường đến cái tài liệu đặt lồ lộ trên bàn nàng cũng không quan sát kỹ càng chứ đừng nói là có khả năng động và tủ của hắn, do đó không cần phải đốt sạch sách, chỉ cần như thế cũng đủ rồi.
Lúc Kinh Mặc và Không Thanh đang bận rộn thì Hoắc Thư Nghi cũng về đến phủ. Nàng vẫn hấp tấp lỗ mãng như thói quen, gấp gáp vội vàng chạy vào trong viện của Hoắc Lưu Hành, gõ cửa thư phòng.
Hoắc Lưu Hành bảo hai người dừng không thu dọn nữa, sau đó mới nói “Vào đi.”
Hoắc Thư Nghi vào phòng nhìn Kinh Mặc và Không Thanh, chau mày nói: “Nhị ca, muội muốn nói chuyện riêng với huynh.”
Hai người nhìn Hoắc Lưu Hành, gật đầu lui ra ngoài.
Hoắc Lưu Hành ngồi bên cạnh cửa sổ, nhàn nhạt cười: “Sao vội vàng thế, có phải là nghe được thông tin gì từ phía Tứ điện hạ không?”
Hoắc Thư Nghi sửng sốt: “Sao nhị ca biết được?”
“Ta không chỉ biết mỗi cái này, còn biết được rằng có lẽ hắn lại nói huyên thuyên gì về tẩu tẩu của ngươi, hơn nữa còn giả vờ lỡ lời tiết lộ với ngươi chuyện gì đó, xin ngươi về sau phải giữ trong lòng, không được rêu rao, đặc biệt là không được kể với người làm nhị ca là ta.”
Nhìn thấy Hoắc Thư Nghi nghẹn giọng không nói được gì, Hoắc Lưu Hành cười lắc đầu: “Nếu như hắn không nói như thế, sau khi về phủ có lẽ ngươi đi bàn bạc với mẫu thân trước rồi mới quyết định có nói với ta hay không. Song, hắn nói rồi, ngươi lại không thể kìm được bèn lập tức đi nói cho ta… Những gì nhị ca nói có đúng không?”
Hoắc Thư Nghi căng thẳng liếm môi, gật đầu: “Muội cũng nghĩ như thế.” Sau đó lại chau mày, “Nói như vật thì nhị ca đã biết trước khi thành thân với huynh Thẩm thị đã bị bắt cóc từ lâu rồi?”
“Ta biết.”
Hoắc Thư Nghi cắn nhẹ răng: “Vậy tại sao nhị ca không tức giận? Thánh thượng và Trưởng công chúa dã trăm phương ngàn kế dấu chuyện này không phải là hy vọng mối liên hôn này không bị huỷ sao? Có lẽ Thẩm thị đã không còn trong trắng, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt nhị ca cưới một người không sạch sẽ…”
“Hoắc Thư Nghi!” Hoắc Lưu Hành tím mặt, “Một người con gái, một hậu bối có thể nói những lời này sao?”
Hoắc Thư Nghi nắm chặt tay không nói gì nữa.
“Tẩu tẩu của ngươi là người như thế nào, ta có thể nhìn rõ, người khác muốn chia rẽ mối liên hôn này lại mượn miệng của ngươi, ngươi có thể nhìn rõ là vì sao không? Thư Nghi, người không hiểu suy nghĩ trước khi làm sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.”
Hoắc Thi Nghi vẫn không thông: “Nhị ca đang nói, Tứ điện hạ... hắn.”
“Lần trước ngươi nói tẩu tẩu ngươi tự cho mình thông minh mà gây thêm phiền phức nhưng không biết nếu như nàng không giúp đỡ ta thì đêm đó ta không thể dễ dàng thoát khỏi khó khăn như vậy. Hôm nay ta nói rõ với ngươi, cho dù trong lòng ngươi so đo như thế nào, về sau ở ngoài mặt, nếu như ngươi còn vô lễ với nàng còn có những ngôn từ quá đáng, Hoắc phủ không chứa nổi ngươi nữa.”
Hoắc Thư Nghi đơ một lúc lâu, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa cuối cùng gật đầu, đỏ mắt đi về viện của mình. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Hoắc Diệu Linh nhìn thấy trưởng tỷ sau khi trở về khóc nức nở, còn tưởng rằng lúc nàng đi tiễn gặp phải người xấu, vội vàng gọi mẫu thân.
Dư Uyển Giang dò la rõ ràng nguyên nhân câu chuyện từ chỗ Hoắc Lưu Hành, cầm theo roi lôi Hoắc Thư Nghi từ trên giường xuống: “Quỳ xuống cho ta!”
Dư Uyển Giang quất roi xong, mở áo trên của nàng ra nhìn thấy trên lưng toàn là vết máu kinh người, nhắm mắt, quay đầu gọi người bôi thuốc cho nàng.
Hoắc Thư Nghi cười lạnh: “Sao a nương không dứt khoát đánh chết on đi?”
Dư Uyển Giang mạnh mẽ cắn răng: “Con còn nhắc đến từ “chết” với ta? Con có biết con sống đến bây giờ dựa vào cái gì không? Mười năm trước, nếu không phải Hoắc tiết sử niệm tình a cha con có công cứu người, có lòng tốt nhận ba mẹ con chúng ta, con sớm ở biên ải bị chó sói cắn chết rồi! Con không trân trọng mạng sống mình, lại còn mở miệng nhắc đến từ “chết”. Hơi tý là lại bị kích động gây chuyện bên chỗ Thẩm thị, con thấybản thân có lỗi với a cha con không?”
Hoắc Thư Nghi rũ mắt: “Vì nhớ a cha cho nên con mới không thể tiếp nhận Thẩm thị. Mười năm trước, vì sao a cha lại chết, vì sao chân của nhị ca lại hỏng, sao nhà cả nhà chúng ta rày đây mai đó, bách tính Hà Tây bị dị tộc chà đạp, a nương quên hết ròi sao? Triệu gia bọn họ và Thẩm gia hại người đến bây giờ, sao con phải đối xử tử tế với Thẩm thị!”
Dư Uyển Giang lắc đầu: “Thư Nghi, con để tay lên ngực mình tự hỏi, đều là hoàng thân, tại sao con có thể cung kính với Tứ hoàng tử như thế nhưng lại coi Thẩm thị như một kẻ địch cần phải trừ khử vậy? Thật sự trong chuyện này chỉ có đại nghĩa không có tình cảm riêng tư gì?”
“Đó là vì trước đó nhị ca đã nói với con rằng Tứ điện hạ là người tốt.”
“Nhưng chẳng lẽ hôm nay nhị ca con không nói con con, Thẩm thị cũng từng giúp đỡ hắn sao? Nếu con đã nguyện ý nghe lời của Tứ điện hạ sao không chịu phục Thẩm thị?”
Hoắc Thư Nghi nghẹn lời.
Dư Uyển Giang thời dài: “Thư Nghi, nhị ca con có con đường riêng của mình, đối với hắn mà nói nữ nhi tình trường thật sự quá nhỏ bé, không đáng để nhắc đến. Từ trước có một số chuyện giấu con, không muốn con trách cứ chúng ta nhưng con vẫn không hiểu chuyện như thế này chỉ sợ là làm hỏng đại cục. Hôm nay a nương phải nói rõ với con, con nhớ rõ từng chữ cho ta.”
Hoắc Thư Nghi chau mày.
“27 năm trước, sau khi đương kim thánh thượng nổi binh tạo phản, ép hoàng đế cuối cùng tiền triều Mạnh thị thoái vị. Hoàng đế có chết cũng không hàng, cuối cùng ngài cùng với các vị hoàng tử hoàng tôn chiến đấu đến chết ở đô thành. Song, thật ra tiền triều vẫn còn giữ lại một vị hoàng tử, là con của vị hoàng đế và muội muội của Hoắc tiết sử cũng là cô biểu đệ của nhị ca con. Đứa bé đó sinh cùng vào đêm với nhị ca con, năm nay cũng 27 tuổi rồi.”
Hoắc Thư Nghi mở to mắt: “Vậy hiện giờ vị hoàng tử tiền triều đang ở đâu?”
“Đang ở Biện Kinh, ở dưới tầm mắt của triều đình. Năm đó sau khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, lệnh Hoắc gia mang tiểu hoàng từ của vị hoàng đế cuối cùng đến Biện Kinh. Hoắc gia không đồng ý, lúc đó có ý định đổi vị tiểu hoàng tử thành nhị ca con, chỉ là chuyện bị bại lộ, cuối cùng không có khả năng đánh tráo. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
“Vì Hoắc gia rút quân rời khỏi đô thành nên hoàng thất tiền triều mới đại bại dưới tay đương kim Thánh thượng. Từ đó trở đi, Hoắc gia đã xác định vĩnh viễn mắc nợ Mạnh thị. Thế nên con cần hiểu rõ, chỉ cần vị hoàng tử đó sống trong Biện Kinh một ngày thì một ngày người của Hoắc gia cũng không thể trút được gánh nặng trên vai. Thư Nghi, con đường mà nhị ca con bắt buộc phải đi, con không thể đồng hành được. Nếu như con thật lòng vì hắn thì nên mở to mắt ra, nhìn ra xa một chút, ở bên cạnh hắn, làm cho tốt những điều mà một muội muội nên làm.”