Chuyện tranh cãi bên phía Hoắc Thư Nghi rất nhanh đã truyền đến tai Thẩm Lệnh Trăn.
Gia đình không yên chung quy khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, Thẩm Lệnh Trăn muốn bảo Kiêm Gia đi nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì song lại bị Quý ma ma khuyên ngăn: “Thiếu phu nhân lương thiện, nếu như đại tiểu thư đã không có ý tốt với ngài, hà cớ gì ngài phải khổ tâm lấy đức báo oán? Ngài sống tốt với Cô gia là được rồi, không cần phải quá quan tâm người ngoài.
“Tục ngữ đã nói, gia đình hoà thuận có thể thịnh vượng, suy cho cùng đại tiểu thư cũng là muội muội của Lang quân, sao có thể nói là “người ngoài” được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quan hệ huynh muội cũng phải phân gần xa, theo như lão nô thấy, tình cảm giữa cô gia và đại tiểu thư chắc chắn không thắm thiết.”
“Sao ma ma lại nói như thế?”
Quý ma ma bảo Kiêm Gia và Bạch Lộ đóng cửa sổ rồi lui ra ngoài. Lúc này bà mới rũ mắt nói: “ Vậy lão nô bèn vượt quá bổn phận của mình vậy.”
“Mời ma ma nói.”
“Mấy ngày gần đây chắc ngài cũng phát hiện Hoắc phủ do Cô gia làm chủ, đứng trước Cô gia lão phu nhân cũng không có phong thái và uy nghiêm của trưởng bối, ngược lại có chút kính cẩn thuận theo.
Điểm này thì hôm tân hôn Thẩm Lệnh Trăn cũng có cảm nhận được một chút. Nàng gật đầu: “Ta biết là bởi vì mẹ chồng không phải mẹ đẻ của Lang quân mà là mẹ kế, chẳng nhẽ trong đó có ẩn tình?
“Cũng không hẳn là ẩn tình. Chuyện là thế này, 10 năm trước, vì cứu Cô gia chạy trốn khỏi trại tù binh, Thư tướng quân cũng chính cha ruột của đại tiểu thư và nhị tiểu thư đã bỏ mạng ở Tây Khương. Từ đó Thư gia khó khăn, lúc đó lão phu nhân đang mang thai nhị tiểu thư lại trùng hợp vào lúc Hà Tây bị tộc Tây Khương chiếm lĩnh do đó không có nhà để về, cho nên bà đã cùng với đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, cô nhi quả phụ lưu lạc bên ngoài, mãi về sau mới được chủ quân tìm thấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lão nô đoán là có lẽ giữa chủ quân và lão phu nhân không có tình cảm phu thê thật sự, lúc đó có lẽ chỉ là thu nạp lão phu nhân và hai đứa con của bà, có lẽ cảm thấy mắc nợ bọn họ, hoặc nhận sự phó thác của Thư tướng quân.
Như vậy thảo nào sau khi Dư Uyển Gia đến Hoắc phủ bà cũng không ra ngoài nữa. Xem ra cái gọi là cưới gả chỉ là lời giải thích ngoài mặt mà thôi, thực chất là vì để ba mẹ con họ có một chỗ yên thân, cũng không đến mức bị người khác nói này nói nọ.
“Thì ra là vậy.” Thẩm Lệnh Trăn chau mày, “Tại sao giờ ma ma mới nói những điều này với ta? Từ khi hoàng cữu cữu ban hôn đến nay, ta đã từng hỏi a nương với hoàng ngoại tổ mẫu chuyện của Hoắc phủ thế nhưng bọn họ đều giữ kín như bưng, lánh nặng tìm nhẹ. Nếu như không phải hôm nay sự việc ập lên đầu, cực chẳng đã, căn bản là không muốn tiết lộ với ta, cho dù là một chút.
Quý ma ma cúi mặt: “Thiếu phu nhân bớt giận.”
Thẩm Lệnh Trăn yên lặng một lúc lâu, thở dài lắc đầu: “Ma ma đã theo a nương bao nhiêu năm rồi, ngươi như thế cũng là vì nghe sai bảo của a nương, ta không trách. Chỉ là hiện tại ta buộc phải hỏi ngươi một câu, rốt cuộc Hoắc gia còn có gì liên quan mật thiết với ta nữa không mà ta không biết gì? Ngươi phải nói thật từng chuyện với ta.”
Quý ma ma lắc đầu: “Không còn nữa, Thiếu phu nhân.”
Thế nhưng chỉ là một số chuyện cũ không quan trọng thì hà cớ gì phải cố gắng hết sức lực giấu nàng? Thẩm Lệnh Trăn nghi ngờ nhìn nhìn Quý ma ma, cảm thấy trong cuộc chiến 10 năm trước hoắc là 27 năm trước vẫn còn ẩn tình gì đó.
“Thiếu phu nhân, trước kia Quốc công gia thường nói nếu như người muốn sống trong thiên hạ này không nên chỉ nhớ chuyện đã qua và cũng đừng lo lắng chuyện tương lai. Lão nô cảm thấy ngài suy nghĩ về những chuyện này, chi bằng hãy nhìn chuyện trước mắt, nghĩ xem tại sao hôm nay lại cãi nhau với cô gia và lão phu nhân.” Quý ma ma cười, “Đại tiểu thư luôn không hợp với ngài, lần này chịu khổ, thần nghĩ chắc là cuối cùng Cô gia cũng thay người ra mặt. Bởi vì mắc nợ với Thư gia nên trước nay ô gia luôn bao dung với những hành động lỗ mãng của đại tiểu thư, hiện giờ chắc chắn ngài ấy đã lên tiếng vì ngài, điều này nói lên cái gì? Ngài nên vui vẻ với điều này mới đúng.”
Thẩm Lệnh Trăn úp úp mở mở, trong lòng nghĩ tất nhiên là nói lên Hoắc Lưu Hành có tình cảm với nàng. Điều này nàng biết từ lâu rồi song cũng không quá vui vẻ gì.
Đối với nàng, phần tình cảm cam tâm vì nàng mà không tiếc mạng của Hoắc Lưu Hành quá nặng nề, nặng đến mức nàng không biết phải báo đáp như thế nào.
Nghĩ đến cảnh khốn cùng sáng nay, nàng sờ mũi: “Ma ma nói đúng, chuyện trước mắt vẫn chưa xử lý xong.” Nàng thở dài, “Ma ma, ngươi có biết làm như thế nào để sinh ra tình cảm nam nữ với một người?”
Quý ma ma sửng sốt: “Người đang hỏi làm sao có thể sinh ra tình cảm nam nữ với một người hay là làm thế nào để người khác có tình cảm nam nữ với ngài?”
“Đúng.” Thẩm Lệnh Trăn có lý chẳng sợ, “Ma ma cũng cảm thấy rất khó sao?”
Quý ma ma vẫn còn hoài nghi, Thẩm Lệnh Trăn lại tự gật đầu dường như đã quyết định: “Chỉ cần có biện pháp, có công mài sắt có ngày nên kim. Ta không nên sự ngượng ngùng tạm thời bị dọa sợ rút lui, vậy ta đi tìm Lang quân. Nói chuyện với Lang quân nhiều dù sao cũng có ích trong việc tăng tình cảm.”
*
Bạch Lộ và Kiêm Gia vừa nghe thấy Thiếu phu nhân đang buồn bực chuyện làm sao để gia tăng tình cảm với Cô gia lập tức cho nàng ý kiến, nói con người coi thực phẩm là trời, hay là làm ít đồ ăn đưa cho cô gia. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Họ cũng hiểu nhầm ý của Thẩm Lệnh Trăn, hiểu nhầm rằng nàng có ý định lấy lòng Hoắc Lưu Hành.
Thế nhưng Thẩm Lệnh Trăn nghĩ ý kiến này cũng không hẳn là không thể.
Hoắc Lưu Hành miệng thì nói thích nàng thế nhưng nửa ngày đã trôi qua cũng không chủ động đến gần nàng, cũng không biết có phải là không cách gì hay không. Vậy nàng sẽ làm gương cho hắn, chỉ điểm cho hắn.
Chỉ là từ trước đến nay Thẩm Lệnh Trăn chưa từng vào bếp, nhất thời cũng không làm được nhiều món phong phú gì, thấy trời cũng sắp vào tháng năm giữa hè, thời tiết cũng càng ngày càng khô nóng, sợ rằng đồ chắc dạ sẽ khiến người ta cảm thấy ngấy, bèn nghe ý kiến của Kiêm Gia và Bạch Lộ, quyết định làm một bát nước lệ chi cao(1) đơn giản.
Nước lệ chi cao và nước ô mai chính là hai món tuyệt vời nhất để giải nhiệt giữa hè, nhất là sinh tân chỉ khát.(2)
Đến bữa trưa Thẩm Lệnh Trăn cũng không ăn tử tế. Cả một buổi chiều, dưới sự chỉ dạy của Kiêm Gia và Bạch Lộ, nàng ăn xe lăn trong phòng bếp, trông bận rộn vô cùng, đợi nước lệ chi cao được nấu nhừ, để nguội, gọi người đưa đến cho lão phu nhân và hai vị tiểu thư, tự mình múc một bát đầy để vào hộp thức ăn, xách đến thư phòng của Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành đã nghe động tĩnh ở phòng bếp từ sớm, không biết Thẩm Lệnh Trăn lại định làm gì, nhìn thấy nàng mang theo thân hình khập khiễng từ xa đến, mang một bát nước lệ chi cao đến trước mặt hắn, sững sờ nói: “Nghe hạ nhân nói ngươi bận rộn nửa ngày ở phòng bếp, hoá ra là vì cái này sao?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, bĩu môi: “Cái gì mà gọi là vì cái này. Tấm lòng của ta, đến miệng của Lang quân cứ như là không đáng một văn tiền vậy. Lang quân không thích uống nước lệ chi cao sao?”
Đúng thật là Hoắc Lưu Hành không thích đồ ngọt, vừa nghe tên món ngọt đến phát ngấy này hắn đã không có cảm giác muốn thử.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của nàng, trong lòng không muốn uống nhưng miệng lại buột ra câu “Không phải.”
Không Thanh, người đứng cạnh hiểu vô cùng rõ sở thích của Hoắc Lưu Hành, há hốc mồm.
Hoắc Lưu Hành giải thích nói: “Ý của ta là những việc này giao cho hạ nhân là được rồi, việc gì mà ngươi phải động tay và. Nếu như ngươi bị va vào đâu, sao mà ta có thể yên tâm được.”
Thẩm Lệnh Trăn lại vui vẻ: “Vậy Lang quân nhanh chóng thử đi. Mỗi khi đến giữa hè, món nước lệ chi cao này lại trở nên phổ biến trong Biện Kinh. Nhiều công tử trong kinh thành thích uống, đặc biệt là sau khi đá cầu(3), lúc mồ hôi chảy đầm đìa, uống một bát xuống bụng, tinh thần lập tức trở nên sảng khoái.
“Ngươi từng đi qua sân đá cầu sao?”
Nàng lắc đầu: “Ta chưa từng, ta đều nghe từ A Giới a ca.”
Cánh tay giơ ra lấy cái bát của Hoắc Lưu Hành đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy hắn có phản ứng như thế, có lẽ là hắn không nhận ra Tiết Giới, vội vàng nói: “A. Chắc là Lang quân không biết, A Giới ca ca là con trai trưởng của cô cô ta, cũng là cô biểu ca của ta, so với các biểu ca bên phía hoàng cữu cữu, quan hệ giữa ta và vị biểu ca này cũng tính là thân thiết.”
“Ồ, ta biết, làm sao mà ta không biết được. Ngươi với hắn thân thiết ta cũng biết hết.” Hoắc Lưu Hành ấm áp cười cười nhưng cái tay cầm lấy cái bát cũng thu lại rồi.
“Sao Lang quân không uống nữa?”
Hắn lắc đầu: “Đột nhiên ta cảm thấy có chút no, một lúc nữa ta sẽ uống.”
Tất nhiên là Thẩm Lệnh Trăn cũng không miễn cưỡng nhưng nhìn thấy Hoắc Lưu Hành coi như không nhìn thấy nàng, cúi đầu đọc quyển kinh thư mà ngày nào hắn cũng đọc không chán, lại cảm thấy có chút tủi thân. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Hắn lạnh nhạt như thế này, bảo nàng làm thế nào nảy sinh tình cảm với hắn?
Vốn Thẩm Lệnh Trăn nghĩ, hiện giờ cảm thấy cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách hay, bèn thở dài nói: “Lang quân, có phải từ trước đến này chàng chưa từng thích cô nương nào khác không?”
“Đương nhiên.” Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu lên.
Không Thanh sững sờ, cái gì mà “Cô nương khác”, ý của Thiếu phu nhân chính là hiện giờ Lang quân có người mình thích rồi sao?”
Không phải chứ.
Nhưng Lang quân thế mà cũng không phủ nhận, còn “đương nhiên”?
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu: “Thảo nào.”
Hoắc Lưu Hành nhìn dáng điệu của nàng, thật sự không biết nàng lại nói ra ngôn từ kinh thiên động địa, đến quỷ thần cũng phải khóc gì, im lặng rồi hỏi: “Sao?”
“Vừa nãy Kiêm Gia và Bạch Lộ nói với ta, nếu như muốn có được tâm hồn thiếu nữ của ai đó phải chủ động đi lấy lòng, hùa theo sở thích của người đó. Nhưng Lang quân căn bản không biết gì hết, ngược lại còn xa cách với ta hơn cả trước kia.”
“…” Hoắc Lưu Hành ho một cái không tự nhiên, “Ồ, là ta làm không tốt rồi.”
Thẩm Lệnh Trăn buồn phiền nói: “Mặc dù nói là ta nên cố gắng báo ơn nhưng “có một số chuyện” hoàn toàn dựa vào vào ta khó tránh được khó khăn, tốt xấu gì chàng cũng phải đồng hành chứ.”
Hoắc Lưu Hành càng không tự nhiên ho một cái: “Ồ, ngươi vừa nói hùa theo sở thích, vậy ngươi thích như thế nào.”
Không Thanh nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Lưu Hành đã thay đổi.
“Ừ thì…” Thẩm Lệnh Trăn có chút do dự, “Nói thật, ta thích võ nghệ cao cường, thế nhưng hiện tai sợ rằng Lang quân không…”
“Được.”
Nhìn Không Thanh: Vừa nãy ta nói là “Được” à
Không Thanh gật đầu lia lịa: Không phải chứ Lang quân.
Hắn bất lực gật đầu: “Vậy đến sân luyện võ.”
Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt.
Hoắc Lưu Hành đặt quyển kinh phật xuống, bảo Không Thanh mang hộp thức ăn vào, ý bảo tiêu cơm đã rồi uống, sau đó lăng xe lăng đi trước.
Nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn vẫn đứng đờ ra ở đấy, hắn quay đầu thở dài: “Không phải muốn ta ra sức làm theo sở thích của ngươi sao? Đi cùng ta đến ân luyện võ, ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là “võ nghệ cao cường”.”
Tác giả có lời muốn nói: Đàn ông không thể nói không được, Hoắc Lưu Hành thân tàn chí cường: Sao ta không quản được cái miệng này của ta chứ?