Bá vương và kiều hoa

Hoắc Lưu Hành dừng động tác. Ngày qua ngày, hắn không phải là nhảy vào trong hố thì cũng là đang nhảy xuống hố.
 
Hắn cúi xuống nhìn phần eo của mình theo ánh mắt của Thẩm Lệnh Trăn, chần chừ “Ồ” một tiếng, giải thích với nàng: “Không phải ta đã từng nói với ngươi rằng thuốc Kim Sang trong nhà vô cùng hữu dụng sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn ngạc nhiên nói: “Vết đâm vừa dài vừa sâu như vậy cũng dùng được sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật sự thì nàng cũng không hiểu quy luật vết thương hồi phục nguyên vẹn như thế nào, chỉ là nàng nhớ lần trước hắn nói rằng đến vết thương bé như muỗi trên trán nàng mất một tháng mới khỏi hắn. Nếu tính toán như thế, để vết thương trên người hắn hồi phục được như ban đầu ít nhất cũng mất hơn nửa năm.
 
Mà từ khi xảy ra chuyện ở Đào Hoa Cốc đến bây giờ còn chưa được đến ba tháng.
 
Thẩm Lệnh Trăn chớp chớp mắt, hoài nghi cong eo quan sát “vết thương” của hắn, song, lại bị Hoắc Lưu Hành giơ tay ngăn lại: “Có hiệu nghiệm không phải là một chuyện tốt sao? Hay là ngươi mong rằng ta để lại sẹo sao?”
 
“Tất nhiên là không phải.” Nàng lắc đầu, nhìn tư thế tay hắn che đậy, mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, không tự chủ được hoài nghi nói: “Lang quân, có phải là chàng có chuyện giấu ta?”
 
Hoắc Lưu Hành hơi chau mày.
 
Thẩm Lệnh Trăn đờ ra một lúc, bừng tỉnh ngộ cười nói: “Ta biết rồi, chẳng nhẽ da của Lang quân có chỗ khác với người thường?”
 
Hoắc Lưu Hành yên lặng nhìn nàng một lúc, cuối cùng mở mắt, phớt lờ đi thở dài một cái: “Ngươi thà tin chuyện kỳ lạ hơn là thử nghĩ về những khả năng khác sao?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nụ cười miễn cưỡng duy trì của Thảm Lệnh Trăn dần dần biến mất: “Ý của Lang quân là…”
 
Đúng lúc này Kiêm Gia mang nước vào, nhìn thấy bầu không khí trong phòng có gì đó không đúng, bước chân cũng sững lại.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, ý bảo để nước xuống rồi đi ra ngoài, sau đó vòng qua Thẩm Lệnh Trăn trước mặt, chậm rãi làm ướt khăn.
 
Thẩm Lệnh Trăn quay lưng lại với hắn vẫn đứng đờ ra ở một chỗ, tay buông thõng trên người bắt đầu run rẩy.
 
Khi một chuyện vẫn chưa có kết luận, người đời đều muốn nghe sự thật, nghe chân tướng, do đó không màng đến tất cả đi suy nghĩ, đi tìm tòi.
 
Thế nhưng kết luận của chuyện đó đã ăn sâu bén rễ trong lòng, đối mặt với nó sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt tận gốc(1), trái lại bọn họ lại không tự chủ được mà cách xa, chọn cách trốn tránh.
 
Suy cho cùng nếu như một lời nói dối đủ tốt đẹp hà cớ gì phải bóc trần?
 
Không phải là Thẩm Lệnh Trăn không biết là còn một khả năng khác, nàng chỉ là không muốn biết.
 
Nhưng sự im lặng quyết định lần này của Hoắc Lưu Hành đã buộc nàng không thể không suy nghĩ.
 
Nàng chậm rãi quay người lại, nhìn hắn không nói gì lau vết thương bị mũi tên xẹt qua trên bả vai cùng mình, những manh mối mà nàng đã bỏ qua vì suy nghĩ của một mình mình đột nhiên trở nên rõ ràng trong tâm trí của nàng.
 
Từ khi bắt đầu Hoắc Lưu Hành đã không định nói hết những gì của hắn cho người bên gối là nàng nghe.
 
Nếu đã như thế sao phòng kho của Hoắc phủ lại quang minh chính đại đặt cái thanh bội kiếm kia? Vì sao hắn lại không hề ngượng nghịu cho phép nàng vào trong phòng tắm, nhìn thấy vết sẹo dưới xương quai xanh của hắn?
 
Giờ phút này, người đang đứng trước mặt nàng là người như thế nào?
 
Là một người đã giấu bí mật của mình, đến cả người thân, người hầu trong nhà cũng không hề lộ ra một sơ hở nào trong suốt mười năm. Là một người dám đánh cược sinh mạng của mình để tránh khỏi việc bí mật của mình bị bại lộ trước mặt kẻ trùng trong giờ phút sinh tử cận kề. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hắn cẩn trọng, ẩn nhẫn, tỉ mỉ như vậy sao lại không ngờ rằng vì một thanh bội kiếm cùng với một vết sẹo đủ để nàng xác nhận bí mật của hắn.
 
Hoắc Lưu Hành tuyệt đối không thể phạm phải lỗi lầm nhỏ như này.
 
Trừ khi, căn bản hắn không phải ân nhân cứu mạng của nàng. Hắn vốn không biết hôm đó ở trong núi ở Biện Kinh đã xảy ra chuyện gì.
 
Suy luận mà nàng cho là hợp lý, có căn cứ ban đầu chỉ là một sự trùng hợp vô cùng tình cờ mà thôi.
 
Thẩm Lệnh Trăn đờ đẫn nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Hoá ra Lang quân vẫn luôn lừa ta sao?”
 
Hoắc Lưu Hành xử lý xong miệng vết thương, mặc quần áo chỉnh tề, nhìn thẳng vào nàng nói: “Đúng.”
 
Nàng nuốt khan: “Cho nên hôm đó Lang quân căn bản chưa từng đi đến Biện Kinh cũng chưa từng gặp ta, cứu ta. Sở dĩ Lang quân mạo danh ân nhân cứu mạng thật sự của ta là vì lo lắng ta sẽ nói ra bí mật của chàng nên mới ôm ơn giữ ta lại?”
 
“Đúng.”
 
Thẩm Lệnh Trăn không thể tưởng tượng nói: “Lang quân chưa từng nghĩ rằng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chân tướng cũng sẽ có ngày bị bóc trần như hôm nay sao?”
 
“Đã từng nghĩ qua.”
 
“Vậy Lang quân không sợ ngay giờ ta sẽ quay đầu nói hết bí mật của chàng ra cho mọi người sao?”
 
Hoắc Lưu Hành nhàn nhạt nhìn nàng: “Ngươi sẽ làm sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn biểu cảm tin tưởng quả quyết của hắn, đột nhiên tức quá mà cười phá lên: “Tại sao chuyện đến thế này rồi mà Lang quân vẫn cao cao tại thượng như vậy? Chàng đoạt lấy lòng tốt và công lý của người khác đổi lấy mạng sống của mình, ngồi hưởng thụ thành quả, chơi đùa ta trong lòng bàn tay của chàng, lừa gạt ta lâu như vậy, không cảm thấy áy náy và hối hận sao?"
 
Hoắc Lưu Hành chậm rãi chớp mắt.
 
Nếu như hắn không hề cảm thấy áy náy thì đêm nay hắn đã tiếp tục nói dối, lừa gạt nàng mà không cần chủ động cởi bỏ áo giáp và vũ khí của mình, nhận lấy công kích và châm biếm của nàng như bây giờ.
 
Nhưng hắn không bao giờ cảm thấy hối hận.
 
Hắn của lúc đó không có lựa chọn tốt hơn. Nếu cho làm lại lần nữa hắn vẫn không hề do dự mà nhận công lao của người khác thành của mình.
 
Hắn hỏi: “Nếu như ta nói là có ngươi định là gì? Nếu như ta nói là không thì ngươi lại làm gì?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bị thái độ chẳng quan tâm của hắn chọc tức cho máu nóng xông thẳng lên, mặt đỏ bừng bừng, bắt đầu vừa đi đi lại lại không ngừng trong phòng, vừa cầm quạt quạt, dường như muốn cơn tức của mình dịu bớt.
 
“Hoắc…” Nàng đột nhiên dừng lại, vội vàng buột miệng tên họ rồi kiềm chế dừng lại, không gọi tên hắn vô lễ: “Chàng đúng là một người khiến cho người khác vừa tức vừa hận!”
 
Nàng nói, giậm giậm chân, co cẳng định chạy ra ngoài nhưng đầu ngón tay của nàng vừa chạm vào chốt cửa đã bị một lực thô bạo kéo quay về.
 
Hoắc Lưu Hành giữ chặt cánh tay của nàng, cúi đầu nhìn nàng: “Đi đâu đấy, muốn bán đứng ta sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn cản bản không kịp nghĩ đến mức này. Hiện tại đơn thuần là nàng không muốn ở cùng một chỗ với hắn, không muốn nhìn thấy hắn nữa mà thôi nhưng giờ việc đã đến đây rồi mà hắn vẫn chỉ quan tâm đến bí mật rách nát của mình như cũ khiến nàng càng thêm tức giận. Nàng trái với lòng nói: “Đúng! Ta muốn bán đứng sạch sẽ những gì của Lang quân, muốn kể cho thiên hạ nghe tội khi quân của Lang quân!”
 
Hoắc Lưu Hành đen mặt: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không sợ, lúc đầu là ai nói những lời này?”
 
“Là ta nói.” Thẩn Lệnh Trăn ngẩng mặt không chịu yếu thế nhìn chằm chằm hắn, “Nhưng không phải là nói cho Lang quân nghe! Người mà ta muốn có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, muốn vì hắn mà vào nơi nước sôi lửa bỏng là ân nhân cứu mạng của ta chứ không phải Lang quân mặt dày không biết xấu hổ chiếm chỗ của người khác!”
 
Con ngươi của Hoắc Lưu Hành co lại, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của nàng đột nhiên bóp mạnh.
 
Thẩm Lệnh Trăn đau đớn kêu “A” một tiếng,
 
Mắt hắn mịt mùng, lập tức buông lỏng.
 
Kiêm Gia đang canh giữ ngoài hành lang vội vàng chạy đến, gõ cửa nói: ‘Xảy ra chuyện gì vậy ạ, Thiếu phu nhân?”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhịn đau muốn trả lời, ngẩng mắt lên nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Hoắc Lưu Hành lại nhịn xuống.
 
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân ngài đi nói!” Kiêm Gia gấp gấp gõ cửa.
 
Hoắc Lưu Hành nhăn nhó đáp: “Không có gì, trong phòng có chuột, ta bắt được rồi.”
 
Kiêm Gia thở phào nhưng hình như vì không nghe thấy tiếng của Thẩm Lệnh Trăn nên vẫn không yên tâm, đứng ở cửa không chịu đi: “Từ trước đến nay Thiếu phu nhân chưa từng nhìn thấy chuột, ngài có bị dọa sợ không?”
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn đang thật sự bị dọa sợ, ngón tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa vài cái, nhắc nhở nàng trả lời cho tốt.
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn sờ mà toàn thân nổi da gà, hiện giờ thấy hắn giống như hổ báo sói sắp ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Nàng bình tĩnh lại, cố gắng dùng thanh âm bình tình nhất nói vọng ra bên ngoài: “Ta vẫn tốt…”
 
Lúc này Kiêm Gia mới yên tâm rời đi.
 
Hoắc Lưu Hành buông Thẩm Lệnh Trăn ra, quay đầu rót trà vào bát, ngẩng đầu uống cạn, bên tai hắn vẫn văng vẳng câu nói mà nàng mạnh mẽ nói lúc nãy – Người mà ta muốn cùng, muốn vì hắn mà vào nơi nước sôi lửa bỏng là ân nhân cứu mạng của ta chứ không phải Lang quân mặt dày không biết xấu hổ chiếm chỗ của người khác!
 
Hắn nghiến răng, lại uống một bát.
 
Ba bát trà để qua đêm được uống hết. Hắn đặt bát trà xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh đang run rẩy co rúm, mặt xanh lét nói: “Thẩm Lệnh Trăn, nếu như ngươi muốn bán đứng ta phải xem rõ tình thế. Đây không phải là Biện Kinh cũng không phải Khánh Dương, đây là Định Biên Quân khắp nơi đều là người của Hoắc gia, là thành Bạch Báo - nơi ngươi không thể chạy trốn ra khỏi. Ta có cách khiến ngươi phải câm miệng.”
 
Thẩm Lệnh Trăn run rẩy nắm lấy khung cửa, đột nhiên nhớ tới kết cục của tên người hầu phản bội chủ ở Thẩm trạch ở Khánh Dương.
 
Nhưng ở giờ phút mấu chốt này, nhận sai thực sự là quá ấm ức, nàng đứng dậy, ngẩng đầu và ưỡn ngực giả vờ bình tĩnh nói: “Ta là hoàng thân quốc thích, là con gái của Trấn Quốc Trưởng công chúa và Anh Quốc công, nếu như chàng dám giết ta, lúc đầu cũng không cần tốn công diễn thành người khác lừa gạt ta!”
 
“Ngươi cũng hiểu tình thế quá nhỉ?” Hoắc Lưu Hành cười cười, từng bước tiến gần đến nàng, “Nhưng ta nhắc nhở ngươi, không phải chỉ mỗi người chết có thể ngoan ngoãn im miệng, trên đời này trừ người sống và người chết còn có rất nhiều người sống không bằng chết…”
 
Thẩm Lệnh Trăn lùi vào góc tường, tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Chàng… chàng nói láo!  Chàng không dám dùng hình phạt riêng với ta!”
 
Hoắc Lưu Hành dường như bị câu “Dùng hình phạt riêng” kia chọc cho cười, lại tiến thêm một bước: “Nói không sai, giữa phu thê không gọi là “riêng” chẳng nhẽ lại là “công?” Cái mà ta muốn dùng chính là hình phạt riêng. Tiểu cô nương, ngươi tiếp xúc với xã hội chưa lâu, kinh nghiệm ít, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu, nếu như thật sự chọc phải ta rồi, ta sẽ khiến cho ngươi hiểu từng tí một.”
 
Lưng của Thẩm Lệnh Trăn đã chạm vào tường, không còn đường lui nữa, nhìn nàng như sắp khóc tới nơi rồi.
 
Hoắc Lưu Hành cúi đầu xuống, cọ đầu mũi của mình vào đầu mũi của của nàng cười nói: “Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt(2), biết sợ thì ngoan một chút, tự giác hơn trong việc làm vợ, đừng có nghĩ đến việc bán đứng ta nữa, cũng đừng có nhắc đến ân nhân cứu mạng của ngươi trước mặt ta, nếu không đến lúc ta tìm thấy hắn rồi, giây phút đầu tiên chính là giết hắn, hiểu không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn bấu chặt hai tay vào tường, kinh hồn bạt viết gật đầu lia lịa, mang theo tiếng khóc nói: “Ta sẽ nghe lời chàng… Chàng đừng có động vào hắn…”
 
Hoắc Lưu Hành không cười nữa, nhìn thấy nàng phục tùng hắn, lại hoàn toàn không cảm thấy sảng khoái như mình muốn,
 
Hắn lùi bước, nhắm mắt nói: “Ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng có mà giở trò, cũng đừng nghĩ đến chuyện để Kiêm Gia nghĩ kế gì cho ngươi. Ngươi có Thánh thượng và trưởng Công chúa Trấn Quốc chống lưng nhưng nàng không có.”
 
Hắn nói xong bước ra khỏi cửa đi ra ngoài, nói với Kiêm Gia, sai bảo: “Nàng bị chuột dọa sợ, ngươi vào cùng nào đi.”
 
Kiêm Gia không dám chậm trễ lập tức đi đến phòng của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Hoắc Lưu Hành quay đầu vào một căn phòng khác, vẫy tay với Kinh Mặc bảo hắn đi đến.
 
Kinh Mặc nhìn biểu cảm căng thẳng của hắn, trong lòng run rẩy, cúi đầu theo hắn đi vào.
 
Quả nhiên như dự đoán, vừa đóng cửa đã nhìn thấy Hoắc lưu Hành lạnh mặt trách móc : “Bảo hắn điều ra một người mà đến giờ vẫn bặt vô âm tín!”
 
“Lang quân đang nói ân nhân cứu mạng của Thiếu phu nhân sao…?”
 
“Về sau đừng có nhắc đến bốn chữ ấy trước mặt ta.”
 
Kinh Mặc khó xử cúi thấp đầu.
 
Người nhận ơn huệ là Lang quân, căm thù đến tận xương tuỷ cũng là Lang quân, đúng là khiến người khác khó hiểu.
 
Hoắc Lưu Hành im lặng, nặng nề thở một cái, chỉ về hướng phòng của Thẩm Lệnh Trăn hỏi: “Những ngày gần đây ngươi đều thấy ta đối xử chân thành với nàng như thế nào. Người đó chẳng qua chỉ là cứu nàng một mạng, đến mức khiến nàng khăng khăng một lòng, đến mức hạ thấp ta đến một văn tiền cũng không xứng?
 
Kinh Mặc nghĩ trong lòng ơn cứu mạng thật so với “đối đãi chân thành với nàng” vẫn hơn một chút, đang định an ủi Hoắc Lưu Hành nhưng lời của hắn lại nghe không giống: “Lang quân, chẳng lẽ Thiếu phu nhân đã biết sự thật rồi sao?” Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu.
 
Kinh Mặc lập tức trở nên căng thẳng: “Vậy ngài định làm gì Thiếu phu nhân?”
 
Hoắc Lưu Hành không vui vẻ gì nghiến răng, tức giận nói: “Cái gì mà làm gì?”  Làm như ta thật sự có thể động đến một cọng lông của nàng!”

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui