Bá vương và kiều hoa

Tin tức truyền đến từ trong cung rất nhanh trùng khớp với dự đoán của Thẩm Lệnh Trăn.
 
Từ ngày Thái tử nôn ra máu ở điện Thuỳ Củng, bệnh tình chuyển biến xấu, những ngày này luôn nằm trên giường không dậy nổi, ý thức hỗn độn.
 
Nhưng Hoàng đế không quá coi trọng, từ đầu đến cuối chưa từng đi đến Đông cung nhìn một lần. Thứ nhất là vì Thái tử đã xảy ra tình huống như thế này rất nhiều lần, kết quả luôn là chuyển nguy thành an. Thứ hai thái tử đã dùng tủ gián với ông bất hiếu với ông, phá đám Thiên tử, vẫn còn đang tức giận, đang định đối xử lạnh nhạt với Thái tử, chỉ đợi Thái tử chủ động đến cầu xin, tất nhiên sẽ không chịu hạ mình xuống nước trước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là Hoàng đế cũng không ngờ được rằng, cơn tức giận này, đến giữa trưa hôm nay lại nhận được tin nguy kịch của Thái tử. Thái giám của Đông cung nói, sợ rằng Thái tử không chịu được nữa rồi, đang cố gắng giữ lấy hơi thở hy vọng đủ để gặp phụ hoàng.
 
Hoàng đế vội vàng qua đó nhưng cuối cùng vẫn muộn.
 
Người hầu trong Đông cung đều đã quỳ hết, Thái tử nằm trên giường đã không còn thở, khoá trường mệnh cũ kỹ nắm trong lòng bàn tay buông thõng bên người đã chuyển màu đen.
 
Đó là khoá trường mệnh mà Hoàng đế đã mời thợ rèn làm cho y vào năm Thái tử mới ra đời.
 
Năm đó Hoàng đế vẫn chưa là hoàng đế chỉ là Đại tướng quân của tiền triều, đương nhiên không có tư cách dùng vàng để làm khóa trường mệnh mà phải dùng bạc thô để làm, giữ đến nay sớm đã xỉn màu không chịu được.
 
Nhưng cái khoá trường mệnh trông thì bình thường đồng nát đó lại khiến Hoàng đế ngừng bước đến trước giường Thái tử, không dám bước gần thêm bước nào nữa.
 
Những năm tháng chôn sâu trong ký ức không xuất hiện trong nhiều năm lại mạnh mẽ trào về trong lòng Hoàng đế. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tướng quân phủ từng không phú quý, cũng không có vàng bạc của cải, châu báu mỹ nữ.
 
Người của Triệu gia từng rất ít, không có nhiều con cháu.
 
Ông của ngày trước không có ngồi yên ổn, có được giang sơn vạn dặm như bây giờ mà bạt mạng tranh giành thiên hạ giúp người khác, kèn trống vang lên, dù đêm tối cũng phải lăn xuống giường, mặc áo giáp, đeo gươm, cầm giáo.
 

Bao nhiêu năm qua đi rồi, ông cho rằng những ký ức này sẽ khiến ông ghét bỏ, xem thường, không thể nào chịu được.
 
Thế nhưng giây phút mà ông nhìn thấy cái khoá trường mệnh kia, trước mắt ông lại hiện lên hình ảnh cây lê tươi tốt nhất trong phủ tướng quân năm đó, lúc ấy vợ cả của ông đang ngồi ở trên xích đu ôm con trai, ông ở đằng sau đẩy xích đu, nhìn hoa lê trắng rơi đầy trên đầu bọn họ. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào cái khoá trường mệnh, đột nhiên hỏi: “Cây lê ở trong phù còn không?”
 
Người hầu đông nghịt quỳ ở dưới, không một ai hiểu ông đang nói cái gì.
 
Hoàng đế đột nhiên hiểu ra, hôm nay người cuối cùng có thể hiểu lời mà ông nói cũng đã đi mất rồi.
 
“Chỉ còn Trẫm… chỉ còn Trẫm…” Ông tự lặp lại lời nói đó. Ông nhìn thấy đứa cháu trưởng trong đám người, hỏi: “Thái tử có muốn nói gì với Trẫm không?”
 
Triệu Hi đỏ mắt quỳ ở bên giường, quỳ tiến lên: “Phổi bẩm Hoàng tổ phụ, phụ thân nói, nếu như cha không đợi được người, bảo tôn nhi khấu đầu ba cái với người, cảm ơn một đoạn tình cảm cha con.”
 
Triệu Hi nói xong, nghiêm túc cúi đầu dập ba cái.
 
Hoàng đế sửng sốt: “Chỉ như thế?”
 
“Chỉ có thế thôi ạ.”
 
Không có tử gián, không có một câu một chữ nào cho một ý nguyện và sự ủy thác liên quan đến lợi ích. Con trai của ông ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời chỉ cảm ơn ơn dưỡng dục của ông.
 
Lời nói lúc lâm chung không chạm trổ thêm màu sắc của của chính trị, chỉ đơn giản như chiếc khóa trường mệnh ban đầu đã trói buộc cha con hai người.
 
Hoàng đế chậm chạp xoay người lại, bước đi nghiêng ngả, loạng choạng bước ra khỏi Đông cung, nhìn bậc thang màu trắng không thấy điểm cuối nói: “Cây lê của trẫm thì sao? Cây lê của Trẫm thì sao…?”

 
Thái tử hoăng, mặc dù không phải quốc tang, hoàng đế lại đột nhiên bãi triều, ở trong điện Phúc Ninh không ra ngoài, không xử lý chính trị, thậm chí đến dặn dò bên ngoài cũng không có.
 
Triều đình đã loạn cào cào, Tứ hoàng tử Triệu Tuần “dũng cảm bước ra”, dẫn một đám triều thần đến điện Phúc Ninh khẩn cầu Hoàng đế nén bi thương, nhanh chóng quay lại triều đường.
 
Hoàng đế không gặp một ai cả, cách một cánh cửa, ném ngọc ấn giám quốc ra ngoài.
 
Đại khái ý là đừng có mà đến làm phiền ta, có chuyện gì thì cứ cầm ngọc ấn đi xử lý trước đi.
 
Triệu Tuần nhận lấy ngọc ấn, bày tỏ mình chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Thánh thượng, bắt đầu hung hăng thay mặt xử lý triều chính.
 
Nhưng suy cho cùng cái chết của Thái tử với Hoàng đế bế quan cũng khiến cho tim đám quần thần thêm hàn ý, sự nhiệt tình của Triệu Tuần cũng không đủ hoà hoãn tình thế đìu hiu trong triều.
 
Ngoại trừ phe của Triệu Tuần âm thầm chúc mừng ra, cả triều đình Biện Kinh đều rơi vào cảnh tiêu điều. Cũng trùng hợp với tình hình lúc này, ông trời cho mưa thu rơi liên miên không ngừng. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Một trận mưa thu, một đợt lạnh. Trong Hoăc phủ, vết thương trên eo của Hoắc Lưu Hành vẫn chưa khỏi, thì hắn lại bị lạnh chân. Gần đây Thẩm Lệnh Trăn vốn dùng thuốc loại trừ hàn khí trong người cũng sợ thời tiết vừa ẩm vừa lạnh như thế này. Phu thế hai người nhân lúc Hoàng đế không tìm việc gì, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, tạm thời không vất vả chuyện bên ngoài.
 
Nhưng chuyện này đại khái cũng mọc thêm chân, tự tìm tới nhà.
 
Đêm ngày thứ tư Triệu Tuần giám quốc, của phụ của Hoắc phủ có vụ khách quý đến, chính là Triệu Hi vốn đang ở trong cu canh linh Thái tử.
 
Hoắc Lưu Hành cũng không bất ngờ,
 
Từ ngày mà Thái tử hoăng hắn đều đợi ngày này, nhìn thấy thiếu niên 14 tuổi mặc áo khoác giả dạng đến, vô cùng tự nhiên tránh khỏi tai mắt dẫn cậu đến thư phòng, cứ như là hai người đã có hẹn

 
THẩm Lệnh Trăn ở bên đun trà, đưa cho Triệu Hi cát bụi dặm trường vẫn còn nước mưa vương trên áo: “Mời tiểu điện hạ uống trà.”
 
Triệu Hi gật đầu nhận lấy, không nói gì bưng chén trà như đang làm ấm, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Hoắc tướng quân thấy ta đến có vẻ không ngạc nhiên, có phải ngươi đợi ta đã lâu rồi không?”
 
Thẩm Lệnh Trăn phát hiện, Triệu Hi gầy đi rất nhiều so với hôm ở bãi săn hoàng gia nhưng thần sắc không hề mệt mỏi. Lúc này, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Lưu Hành sáng rực, không khỏi có chút tiều tuỵ.
 
Hoắc Lưu Hành gật đầu với cậu: “Đúng là mấy ngày rồi, vi thần còn đang nghĩ, nếu như tứ điện hạ không có cách nào thoát thân, phải làm thế nào để giúp ngài đây.”
 
Triệu Hi cười cười: “Hoắc tướng quân đoán việc như thần. Nếu đã như thế chắc hẳn ngươi cũng biết tại sao ta tới đây.”
 
“Tất nhiên là vì ngôi vị hoàng đế.”
 
Triệu Hi hơi bất ngờ trước việc hắn thẳng thắn như thế, có chứt sửng sốt.
 
“Tiểu điện hạ không thể ở ngoài quá lâu, vi thần cho rằng, cứ thẳng thắn như vậy thì tốt hơn.” Hoắc Lưu Hành giải thích.
 
“Vậy ta cũng không quanh co nũa.” Biểu cảm của Triệu Hi nghiêm túc, khuôn mặt non nớt cùng với biểu cảm như vậy có chút gượng ép, “Theo lời của Hoắc tướng quân, ta muốn hoàn thành ý nguyện của phụ thân, ngồi lên ngôi vị hoàng đế của Đại Tề. Hôm nay ta đến đây chính là muốn bàn bạc chuyện này với Hoắc tướng quân, hy vọng ngươi có thể giúp ta một tay.”
 
Hoắc Lưu Hành cười: “Có phải Thái tử điện hạ lúc sinh thời bảo người đến tìm vi thần giúp đỡ không?”
 
Triệu Hi gật đầu.
 
Hôm mà Thái tử lâm chung, thực ra không phải cố gắng chống đỡ hơi thở đợi Hoàng đế. Y cũng không có gì phải nói với hoàng đế, tất cả những gì muốn nói đã sớm nói cho Triệu Hi.
 
Sau khi tử gián, y cũng biết bệnh mình bộc phát lợi hại, Thay vì uống hết thuốc và tiếp tục bị thoi thóp, thà lấy cái mạng cuối của mình là mở đường cho Triệu Hi, vì vậy sau khi trở về Đông cung, y đã bí mật giảm bớt lượng thuốc. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Chuyện làm lung lay lòng người này nhất định phải làm nhanh chóng. Nếu như ở cửa này, bởi vì tử gián phát bệnh mà chất, những triều thần ở dưới nhất định sẽ càng cảm động ân nghĩa của y, từ đó về sau chỉ phục tùng duy nhất Triệu Hi.
 

Tất nhiên Hoàng đế vẫn còn vài phần tình cảm với trưởng tử là hắn, nếu không cũng không vì lời tử gián của y mà thật sự bỏ qua cho nhiều vị quan như vậy, cho nên y không chỉ muốn chết, mà còn tạo ra cái chết khiến hoàng thượng tự trách, ân hận cả đời.’
 
Khoá trường mệnh, khấu đầu ba lần, cái gọi là không kịp nhìn mặt lần cuối đều là tính toán của y.
 
Thơ từng nói người đời “Chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc(1)”, thật ra hoàn toàn không đúng, có những lúc, người xưa không quay về được nữa mới khiến cho người ta vô cùng đau đớn nhớ thương.
 
Cái chết chính là cách tốt nhất để nắm trọn trái tim của ai đó.
 
Chỉ cần ra đi vào giờ phút tốt đẹp, người sống có dập đầu đến rách cũng không bao giờ bằng người đã mất. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành nói: “Thái tử điện hạ vô cùng dụng tâm, vi thần vô cùng cảm động Song, phần cảm động này mặc dù khiến cho đêm nay vi thần mạo hiểm nghênh đón tiểu điện hạ và trong phủ nhưng chưa hẳn khiến vi thần sẵn sàng làm ngược lại đạo lý thông thường, hết sức mình ủng hộ việc lớn nguy hiểm này của ngài. Tiểu điện hạ vẫn chưa thành niên, hiện giờ trong triều đình Tứ điện hạ đang giám quốc xử lý chính trị. Thứ lỗi vi thần nói thẳng, nhìn thế nào thì vi thần cũng thần không đến lượt ngài ngồi vào vị trí hoàng đế này.”
 
Triệu Hi kiên định lắc đầu: “Lời này của Hoắc tướng quân có chút phiến điện. Lần này hoàng tổ phụ bế quan, mặc dù đúng thật là đến từ việc đau xót phụ thân ta nhưng nhiều hơn chính là nhân cơ hội quan sát tình thế triều đường. Tứ thúc càng thừa lúc sơ hở mà xông vào hoàng tổ phụ càng không thích người. Hoàng tổ phụ có thể giao cho quyền giám quốc lý chính nhưng người cũng có thể thu lại, không nói lên được điều gì cả.
 
Ánh mắt của Hoắc Lưu Hành dần dần nghiêm túc: “Vậy ngài nói xem, tiếp theo ngài định làm thế nào?”
 
“Tiếp tục để Tứ thúc bộc lộ tài năng như thế còn ta sẽ an phận thủ thường, không tranh không cưới, lấy lùi làm tiến. Một khi nắm được sơ hở của tứ thúc, hoàng tổ phụ bắt buộc từ bỏ ý định lập người là Thái tử, chuyển sang cân nhắc ta.”
 
“Nếu tiểu điện hạ đã lên kế hoạch rõ ràng như vậy, có lẽ vi thần cũng không cần làm gì nữa.”
 
Triệu Hi lắc đầu: “Phụ thân đã mở cho ta con đường này, để hoàng tổ phụ lập ta làm Thái tử không khó, khó ở chỗ ta đoán tứ thúc tuyệt đối không chịu để yên, về sau có lẽ tứ thúc sẽ cá chết rách lưới. Đến lúc đó nếu Biện Kinh có chiến xin Hoắc tướng quân toàn tâm toàn lực ủng hộ ta. Ta biết Hoắc tướng quân sẽ không làm việc không có lợi, ta nguyện ở đây lấy danh của phụ thân thề, chỉ cần ta thuận lợi đăng cơ chắc chắn sẽ cho Hoắc tướng quân một vị trí dưới một người trên vạn người.”
 
Hoắc Lưu Hành yên lặng một lúc lâu, sờ sờ ngón tay cười: “Đề nghị này đúng là không tồi.”
 
 Tác giả có lời:  Hoắc Lưu Hành trên vạn người: Để ta xem xét.

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận