Bá vương và kiều hoa

Sau khi Triệu Hi rời khỏi Hoắc phủ, cậu lấy tĩnh chế động(1) như những gì mình nói, trở về trong cung yên tĩnh canh linh cho Thái tử, hoàn toàn không quan tâm hỏi han việc lập Thái tử.
 
Hoàng đế vẫn đắm chìm vào nỗi đau mất con, không vực dậy nổi tinh thần suy nghĩ mấy chuyện này, mãi về sau mới lấy lại sức trở về triều đường. Song khi ông quay về lại hoàn toàn quên chuyện thiếu vị trí Thái tử, từ đầu đến cuối không nhắc đến một chữ.
 
Đổi lại thời kỳ hoà bình hoặc là Hoàng đế vẫn còn trẻ, vẫn còn khoẻ mạnh, thiếu Thái tử thì cũng không sao nhưng Đại Tề mới trải qua loạn lạc chiến tranh, cục diện triều đường vô cùng lung lay hơn nữa Hoàng đế tuổi đã cao, việc này khiến triều thần khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là suy cho cùng Thái tử mới mất chưa lâu, ngay lập tức lập Thái tử mới khó tránh khỏi việc khiến người thân đau lòng. Nghĩ đến việc Hoàng đế khó khăn lắm mới đi ra khỏi điện Phúc Ninh, mọi người cũng yên lặng thuận theo ông, không nhắc đến chuyện này.
 
Lâu ngày, quần thần chịu được không thúc giục nhưng phe của Tứ hoàng tử không nhịn được nữa rồi.
 
Có câu từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ để tiết kiệm lại khó. Hoàng đế bế quan mấy ngày, Triệu Tuần hung hăng đi giám quốc lý chính, nếm được mật ngọt, hiện giờ Hoàng đế thu lại đại quyền cũng không khen thưởng gì biểu hiện của hắn trong những ngày qua, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
 
Hiện giờ trời đã cuối thu vào đông, Thái tử cũng đã mất được tròn ba tháng, cuối cùng phe Tứ hoàng tử đã bắt đầu hành động, thượng tấu xin Hoàng đế sớm sắc lập Thái tử.
 
Hoàng đế nghe thấy lời này, mặt đầy đau thương dựa vào long ỷ, nghiêm túc nói Thái tử mất chưa lâu, chuyện này để sau rồi nói.
 
Vài vị quan dưới trướng Triệu Tuần bắt đầu nói lý lẽ, nói rằng ngôi vị Thái tử liên quan đến quốc thể, không chỉ là chuyện nhà, mà còn là chuyện của cả quốc gia, lúc sinh thời Thái tử luôn hướng về xã tắc, trên trời có linh tất nhiên không muốn nhìn thấy quốc thể Đại Tề lung lay, mong Hoàng đế thận trọng.
 
Mặt của Hoàng đế đầy biểu cảm “Trẫm không nghe, Trẫm không nghe. Nếu như các ngươi còn ép Trẫm, Trẫm sẽ tiếp tục quay về điện Phúc Ninh làm ổ”, chúng thần chỉ có thể từ bỏ liều lĩnh, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến lúc này, những người sáng suốt đã nhìn ra kết quả.
 
Thái tử đã mất, Hoàng đế có thật sự là bị chịu đả kích không? Thái tử bệnh bao nhiêu năm, rõ ràng Hoàng đế sớm đã có chuẩn bị trong lòng, lúc đầu có lẽ cũng đau lòng một trận nhưng tuyệt đối không đến mức sa sút tinh thần không màng chính sự.
 
Trước kia sở dĩ Hoàng đế lui về điện Phúc Ninh thật ra là vì đang khảo nghiệm lựa chọn Thái tử mới trong lòng – Triệu Tuần.
 
Thứ nhất là muốn nhìn năng lực giám quốc lý chính của hắn, khảm nghiệm “tài năng” của hắn. Thứ hai ông đang xem hắn có phẩm hạnh đoan chính, khảo nghiệm “đức” của hắn.
 
Ở mặt “đức”, trước tiên Triệu Tuần đã khiến cho Hoàng đế không quá hài lòng,
 
Việc dẫn triều thần đến điện Phúc Ninh khẩn cầu Hoàng đế quay về triều đường, nói dễ nghe thì là nhanh chóng vực dậy được tinh thần trước nỗi đau mất huynh trưởng, chú ý toàn cục, còn nói khó nghe, cơ bản chính là sớm mong huynh trưởng mất, vội vàng muốn ngồi lên vị trí kia.
 
Hiện giờ, quan viên dưới trướng Triệu Tuần càng không nhịn được càng chứng minh cho dã tâm của hắn.
 
Nhưng đã sinh ra ở nhà đế vương, ít nhiều ai cũng có thứ dã tâm này. Thật ra Hoàng đế cho phép con cháu có dã tâm, song, có dã tâm thì phải khống chế được nó, phải biết tiến lùi, phải hiểu chừng mực, như thế mới là bản lĩnh, có bản lĩnh mới có thể thành chuyện lớn. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Cho nên ở cửa “tài”, Triệu Tuần cũng không qua.
 
Nếu Triệu Tuần vẫn đang đợi quan sát, người được lựa chọn cho ví trị Thái tử còn ai?
 
Hoàng đế không phải là không có các hoàng tử thành niên khác nhưng lại thiếu hạt giống thiên phú và năng lực.Hơn nữa đến đời hoàng tử có chọn ra được hạt giống, Hoàng đế đã đến tuổi này rồi, lập tức bồi dưỡng người kế thừa không chỉ tốn công tốn sức mà cũng quá muộn rồi.
 
Thái tử không phải là một mình mà còn có đội ngũ “thành viên” chắc chắn, như vậy, sau khi lên ngôi mới có thể ổn định cái vị trí hoàng đế. Hiện giờ trong triều một phe Thái tử, một phe Tứ hoàng tử, trong khoảng thời gian ngắn muốn chia cách thành một “phe” mới chắc chắn là một suy nghĩ kỳ lạ. Một Thái tử có “cái bệ” không vững ngồi lên long ỷ khó để đảm bảo Đại Tề không bị diệt vong.
 
Cho nên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ánh mắt của các triều thần tập trung vào hoàng trưởng tôn Triệu Hi của Hoàng đế.
 
Về tài, đến bây giờ bọn họ vẫn có ấn tượng sâu sắc với lời nói của Triệu Hi lúc đầu ở bãi săn hoàng gia.
 

Về đức, sau khi Thái tử được chôn cất tiểu hoàng tôn không những không lún sâu vào nỗi đau mất cha cũng không gấp gáp tham gia bè phái đấu tranh, mà ngày nào cũng như ngày nào đọc sách học hành theo quy củ cùng các thầy giáo trong Đông cung, đủ điểm tình, cũng đủ kiên nhẫn.
 
Còn về xuất thân thì càng được ông trời ưu ái. Chỉ cần Triệu Hi muốn, cậu chẳng tốn hơi sức kế thừa người ngựa ban đầu dưới tay của Thái tử.
 
Như vậy, một lựa chọn phù hợp hơn Triệu Tuần dường như đã xuất hiện.
 
Trời càng ngày càng lạnh, chớp mắt đã đến tiết gió Bắc thổi cực lạnh.
 
Gần đến Đông chí, sau một năm sau khi Đại Tề thành lập, cứ ba năm một lần, Hoàng đế phải tổ chức lễ lớn mùa đông Nam Giao. Việc này cũng khiến triều đường Biện Kinh đìu hiu đã lâu nhóm lên tia sức sống mới.
 
Đông tế(2) là việc trọng đại. Theo quy củ, Hoàng đế Hoàng đế phải đích thân lãnh đạo hoàng gia, đồng thời lựa chọn các vị quan quan trọng của triều đình để cùng nhau chủ trì lễ tế ở Nam Giap, tạ ơn đức độ của trời xanh và cầu trời phù hộ cho Đại Tề trong tương lai mưa thuận gió hoà, bách tính an khang.
 
Lễ Bộ quen thuộc làm theo lệ thường, sắp xếp Hoàng đế và tông thất đi cùng, đêm trước Đông chí triều thần phải qua đêm ở Nam Giao, đợi đến bình minh hôm sau thì tổ chức lễ.
 
Lần này phủ Anh quốc công và Hoắc phủ đều phải đi cùng. Dựa vào phẩm cấp, xe ngựa của phủ Anh quốc công gần với xe ngựa của Hoàng đế ở trung tâm đội hình còn Hoắc gia thì ở phía đằng xa.
 
Bởi vì đã xuất gia, theo lễ nghi, Thẩm Lệnh Trăn ngồi ở trong xe ngựa của Hoắc Lưu Hành, cười nói với hắn: “Ba năm trước ta cách xe ngựa của Hoàng đế rất gần, hiện giờ, hiện ngược lại xuống dốc, đi cùng với Lang quân xuống dốc không phanh.”
 
Hoắc Lưu Hành đang muốn cốc cho nàng một cái, giơ tay ra một nửa lại rụt về, xoa xoa ngón tay tính toán.
 
Đã hơn ba tháng rồi, ngoại thương ở eo hắn cũng đã khỏi, ngược lại chứng hàn trong người Thẩm Lệnh Trăn không có dứt, thời gian đến kỳ vẫn đau trằn trọc như cũ, đến gần rét đậm, các triệu chứng không rõ vào hạ thu cũng đã xuất hiện, đến đêm, cả tối tay chân đều lạnh toát.
 
Từ sau khi bị thương đêm nàng hắn cũng làm lò sưởi cho nàng mới khiến nàng miễn cưỡng ngủ thoải mái. Lần này đi ra ngoài hai ngày một đêm khó tránh được nàng phải đến gần băng. Lúc này hắn lo lắng đến cốc đầu cũng không cốc nổi
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy Hoắc Lưu Hành có tâm sự mới cố ý trêu đùa hắn, thấy hắn yếu ớt thở dài, nàng sát lại gần, cà vào đốt ngón tay hắn, gõ một cái như gà mổ thóc: “Không phải chỉ như thế này thôi  sao? Hiện giờ Lang quân thật sự càng ngày càng không quyết đoán, ngay ca rta còn không trị được, còn… “Nàng nói đến đây không phát ra tiếng nữa, dùng khẩu hình: “Còn phải trên vạn người, dưới một người.”
 
Xe ngựa lắc lư, Hoắc Lưu Hành kéo nàng vào trong lòng, tư thế búng trán sẵn sàng búng một cái: “Thực sự búng thì nàng đừng có mà khóc.”
 
Thẩm Lệnh Trăn cười khúc khích giơ trán lên cho hắn.
 
Mặt Hoắc Lưu Hành đen lại, hung hăng giơ tay.
 
Thẩm Lệnh Trăn biết bản thân khiêu khích hắn hơi quá, kêu “ai ui” nhắm mắt lại, kết quả cái búng trán của hắn không rơi xuống mà lại là môi hắn.
 
Hoắc Lưu Hành nhẹ nhàng hôn trán nàng, đội nàng run rẩy mở mắt, hắn cười khẩy “Có chút can đảm thế đừng có mà khiêu khích ta.” Hắn lại ôm lấy nàng, giúp nàng thắt chặt áo choàng, lại đi kiểm tra bình nước nóng trong tay nàng, “Còn ấm không?”
 
Không đợi nàng trả lời hắn lại thở dài xách bình nước nóng, nhét hai tay nàng vòng trong lòng mình: “Không cần cái đồ chơi này nữa, ta ấm hơn nó.”
 
Thẩm Lệnh Trăn rụt hai tay về: “Lang quân che ta như vậy quần áo nhàu hết rồi, tí nữa đến Nam Gia, xuống xe ngựa, mọi người lại cho rằng ta với Lang quân đánh nhau trong xe.”
 
Nghĩ lại mọi người sẽ không hiểu nhầm thành đánh nhau, ngược lại sẽ hiểu nhầm thành cái khác.
 
Hoắc Lưu Hành nhịn cười nói: “Với tốc độ của xe, đến Nam giao trời cũng tối rồi, trời tối như bưng, ta cũng là người có vợ, ai nhìn ta cơ chứ?” Nói xong hắn tại kéo tay nàng lại, “Nàng cứ dựa vào ta nghỉ ngơi một lát, buổi tối trời lạnh, ở chỗ đó lại ngủ không ngon.”
 
Đông tế chinh là phải khổ cực mới biểu đạt được mình thành tâm, trừ Hoàng đế và ở hành cung(3) ở Nam Giao ra, tất cả mọi người đều phải ngủ ở lều trại lộ thiên.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhớ đông chí ba năm trước  bản thân vì không ở quen lều trại, cả đêm đều không chợp mắt, về sau vẫn là do Tiết Giới trộm đến tìm nàng, chơi cờ với nàng giải sầu.
 

Nàng không từ chối nữa, nằm trong lòng Hoắc Lưu Hành chợp mắt, đổi tư thế thoải mái: “Vậy trên đường đi nếu Lang quân cảm thấy buồn chán thì gọi ta.”
 
KHông đến phút cuối tất nhiên Hoắc lưu Hành sẽ không gọi nàng. Lúc Thẩm lệnh Trăn tỉnh dậy xe ngựa đã dừng lại hẳn, bên ngoài ầm ĩ đông đúc giống như mọi người đang lần lượt xuống xe.
 
Nàng xoa xoa cổ mỏi nhừ của mình, hỏi Hoắc Lưu Hành tình hình hiện tại.
 
Hoắc Lưu Hành vừa bấm huyệt ở gáy nàng, vừa nói: “Đây là doanh địa ngoài trời của Nam giao, Thánh thượng và tiểu điện hạ đã đi đường khác vào hành cung rồi, giờ chúng ta đi nhận lều.”
 
“Tiểu điện hạ” mà hắn nói chính là chỉ Triệu Hi, Bỏi vì Biện Kinh không thể không có người quản lý, lần này Triệu Tuần thay mặt thiên tử ở lại hoàng cung, Triệu Hi lại id cùng ông đến đây. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Đến lượng Hoắc gia vào trong doanh đị, Hoắc Lưu Hành được Không Thanh và Kinh Mặc khiêng lên xe lăn.
 
Thẩm lệnh Trăn đi xuống cùng hắn. Lúc này nàng mới phát hiện trời đã tối hoàn toàn, trạm gác ở bốn phía đều đã đốt đuốc, cấm quân giáo dài cắm đất, xếp thành hàng ngay ngắn, phòng bị nghiêm ngặt.
 
Dưới chân núi trống trải, hàng chục cái lều được xếp thành từng hình tròn quy củ, mỗi lều cách nhau khoảng chục trượng đủ để nhìn thấy nhau nhưng không tiện nói chuyện.
 
Thẩm Lệnh Trăn phát hiện trong những lều lần này có một cái đặc biệt, ở trên có khâu ký hiệu hoàng thất Tây Khương.
 
Đó chính là lều của Ngôi Danh vương tử.
 
Ngôi Danh Hách làm con tin ở Biện Kinh đã hơn ba tháng, tận mắt chứng kiến sự đìu hiu trước đó của triều đình Biện Kinh. HIện giờ buổi lễ long trọng làm nổi bật quốc uy như thế này, hoàng đế không thể không kéo y theo, khiến y cảm nhận sự hàm dưỡng của nước lớn.
 
Tính khí của Ngôi Danh Hách luôn tốt, cũng không sợ khổ cực, nói làm thần dân của Đại Tề cũng tự nhập gia tuỳ tục, cung kính thuận theo đi đến đây.
 
Lều của Hoắc Lưu Hành và Thẩm Lệnh ở gần vòng tròn ngoài, cách lều của Ngôi Danh Hách khá xa, nơi gần nhất lại là Tiết Gia.
 
Thẩm Lệnh Trăn nhớ đêm đông chí cách đây ba năm, Tiết gia phụ trách cảnh vệ của hành cung. Song, hiện giờ, cô phụ của nàng, Tiết Sách chỉ được phụ trách bảo vệ doanh địa, hơn nữa còn là một khu vực tương đối không quan trọng ở xung quanh.
 
Rất rõ ràng, ban đầu mặc dù dưới việc tử gián của Thái tử, bức thư nhận tội đó đã không còn giá trị gì nhưng những lời vu khống Tiết gia cũng có tác dụng khiến Hoàng đế không còn cách nào hoàn toàn tín nhiệm Tiết Sách nữa.
 
Hoắc Lưu Hành nhìn Thẩm Lệnh Trăn như có nguy nghĩ nhìn về phía lều của Tiết gia, bước chân cũng chậm đi mới thấp giọng ho một cái, cảm khái với Không Thanh đang đẩy xe lăn ở phía sau: “Hôm nay trời lạnh thật.”
 
KHông Thanh lập tức tiếp lời: “Eo của Lang quân hay là chân của Lang quân không thoải mái?”
 
Hoắc Lưu Hành lộ ra biểu cảm “nói thế nào nhỉ, cả hai đều không thoải mái”, Thẩm Lệnh Trăn vội vàng hoàn hòn, rảo bước đi cùng hắn vào trong lều.
 
Trong lều trang trí đơn giản, ánh sáng lờ mờ. Mặc dù đã đốt than nhưng cũng không ấm hơn ngoài kia là bao nhiêu.
 
Thẩm Lệnh Trăn không có chỗ đặt chân, mặt mày khổ cực cũng không thể phàn nàn, khỏi đến việc cho ông trời nghe thấy, tức giận đã không cầu phúc cho Đại Tề nữa rồi. Kiêm Gia và Bạch Lộ phủ lên giường vừa lạnh vừa cứng tấm thảm âm thầm mang đến, đỡ nàng ngồi xuống, lại đi ra ngoài lấy bữa tối của nàng và Hoắc Lưu Hành.
 
Bữa tối chỉ có trà thô và cơm đạm bạc. Những ngày này đến Hoàng đế cũng không dám bắt mấy con gà rừng sợ làm hỏng quỷ củ, hai người cũng không quá coi trọng, ăn bừa vài miếng.
 
Ăn xong bữa tối không có việc gì làm, lại không thể sang các lều khác chơi, hễ là người không ngu thì đều ngoan ngoãn ở trong lều cả mình, Thẩm lệnh Trăn và Hoắc Lưu Hành mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, trong lòng có ý, kiến nghị nói: “Lang quân, còn ít thời gian mới đến giờ ngủ, chúng ta làm gì đó đi?”
 
Làm gì đó? Mặc dù có chút muốn nhưng ở nơi này ôm ôm ấp ấp, khanh khanh ta ta bị người khác phát hiện là bị tội.

 
Hoắc Lưu Hành cân nhắc nhíu mày: “Nơi này có lẽ không phù hợp.”
 
Thẩm Lệnh Trăn thở dài nói: “Ta cũng biết là không phù hợp nhưng đêm dài, không làm gì như vậy thì chán lắm.”
 
Hoắc Lưu Hành đấu tranh một lúc, cho người hầu lui ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài” Sau đó mở rộng vòng tay làm vẻ nghênh đón, bất lực lắc đầu, “Nàng làm đi.”
 
“?” Thẩm Lệnh Trăn sửng sốt.
 
Hoắc Lưu Hành nặng nề thở một hơi, không kiên nhẫn nói: “Đều đã là vợ chồng già lại còn giở trò lạt mềm buộc chặt với ta? Đến đây.”
 
Thẩm lệnh Trăn chẳng hiểu gì tiến về phía trước. bị hắn kéo lấy ngồi lên trên chân hắn.
 
Thấy Hoắc Lưu Hành ấn đầu của nàng như muốn hôn lên, nàng vội vàng dùng lực trốn khỏi, nhảy ra: “Lang quân như thế còn ra thể thống gì nữa.. còn ra thể thống gì nữa!”
 
Hoắc Lưu Hành khó hiểu: ‘Không phải nàng nói muốn cái không ra thể thống sao?”
 
Thẩm Lệnh Trăn đã hiểu ra, “ôi” một cái rồi giậm chân: “Lang quân cứ suốt ngày nghĩ gì đấy, ta chỉ muốn chơi cờ với Lang quân mà thôi!”
 
“…”
 
Hoắc Lưu Hành méo mặt: “Nơi khỉ ho cò gáy này chơi cờ kiểu gì?”
 
“Ta có cách.”  Thẩm Lệnh Trăn chỉ vào cái bàn hình vuông thấp tè, “Chúng ta cùng sáp nến vẽ bàn cờ ở đây, sau đó ra ngoài nhặt mấy cọng cỏ, kết thành vòng tròn và tam giác, sau đó chơi ờ ở trên đây.
 
Hoắc Lưu Hành đang định nói sao phiền như thế không bằng hôn môi giải sầu, lời đến bên miệng lại ngừng lại, nhìn ánh mắt của Thẩm Lệnh Trăn thay  đổi lời: “Nàng có cách đó từ đâu?”
 
Vữa này nàng vốn chưa từng dừng lại bên ngoài thì làm sao biết bên ngoài mọc cỏ gì. Dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình như thế này rõ ràng đã từng làm chuyện tương tự ở đây.
 
Lần trước nàng đi cùng cha nương đến Nam Giao, ai cùng nàng làm cái chuyện vừa phiền phức và không tuân theo quy củ thế này.
 
Thẩm Lệnh Trăn bị hắn nhìn cho không chút sức nào: “Ba năm trước ta từng chơi ở đây…”
 
“Cùng với Tiết Giới? Cô nam quả nữ, nửa đêm ở trong lều?”
 
Nàng gật đầu, lại lắc đầu: “Chơi cùng A Giới ca ca nhưng không phải một mình, a nương và hai người Kiêm Gia cũng ở đây. Hắn là cô biểu ca của ta, cũng không hẳn là nam nhân bên ngoài nào…”
 
“Ồ, Thấy nàng giải thích đâu ra đấy, Hoắc Lưu Hành cũng không bới móc được, lại cà khịa, “Hắn đúng là kiên nhẫn, chuyện buồn chán như thế này cũng làm cùng với nàng.”
 
Thẩm lệnh Trăn hơi tức giận: “Lang quân cảm thấy buồn chán thì không cần chơi với ta nữa, cần gì phải quái dị sỉ nhục người khác như thế?”
 
Hoắc Lưu Hành nghẹn họng, mặt đen lại: “Ta quái dị?”
 
Nàng rụt cổ, nhỏ giọng lầu bầu: “Ba năm trước ta cũng chưa cập kê, cũng chưa quen biết Lang quân, Lang quân tức giận với ta, chính là giận dỗi vô cớ.”
 
Hắn tức cười, sắc mặt khó coi: “Ta giận dỗi vô cớ?”
 
Nghe giọng hắn càng ngày càng cao, Thẩm Lệnh Trăn không muốn thu hút sự chú ý của nhiều người ở ngoài, nhượng bộ: “Được rồi, trước kia ta không đúng, Lang quân muốn mắng ta thì về nhà hẵng mắng. Hiện giờ đừng có kiếm chuyện.” Nàng buồn chán ngồi lên giường, “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.” Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Hoắc Lưu Hành thấy biểu cảm ấm ức nhẫn nhịn của nàng, lập tức hết giận.
 
Chỉ những người cãi nhau vô lý mới lặp lại lời nói của bên kia và hỏi lại. Trông có vẻ khá quyền lực nhưng thực chất nó chỉ là một búi rơm.
 
Hắn vừa định nói gì đó làm hoà hoãn bồng không khí nghe Kinh Mặc đến báo, nói rằng Dương công công bên người Hoàng đế đến doanh địa, gọi Trấn Quốc Trưởng công chúa vào trong hành cung.
 

Thẩm Lệnh Trăn căng thẳng trong lòng, quên luôn việc tức giận với Hoắc Lưu hành, nhỏ giọng hỏi: “Còn triệu kiến ai nuẫ, mỗi a nương của ta thôi sao?”
 
“Vừa nãy có triệu Thẩm phó sử, khi Thẩm phó sử quay lại doanh địa thì lại mời Tiết tướng quân, hiện giờ Tiết tướng quân vừa mới quay lại trạm gác thì đến lượt Trưởng công chúa.Tiểu nhân thấy người tiếp theo vẫn sẽ có người bị triệu gặp.”
 
Thẩm Lệnh Trăn nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Hoắc Lưu Hành, hỏi: “Giây phút quan trọng đông tế này Thánh thượng muốn làm gì? A nương sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
 
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Sẽ không.”
 
Nhìn hình thức lần lượt triệu kiến này, Hoàng đến tuyệt đối không phải là muốn uy hiép an oàn của ai mà giống như là muốn bàn bạc chuyện quan trọng với mọi người.
 
Chuyện này vốn cũng chẳng phải ý gì không tốt nhưng phiền phức ở chỗ đêm nay Hoắc lưu Hành bắt buộc phải rời khỏi lều một chuyến, đến lúc đố không thể làm lò sưởi cho Thẩm Lệnh Trăn được.
 
Với tình hình sức khoẻ hiện tại của nàng, nếu như đêm nay mất “bình nước nóng” to lớn là hắn, sợ rằng thật sự không chịu được.
 
Hắn thở dài: “Được rồi, không cãi nữa, lên giường trước đã, ta làm ấm cho nàng, chút nữa không biết bao giờ đến lượt ta.”
 
Thảm Lệnh Trăn nhìn ý ngưng chiến của hắn cũng không so đo vài câu cãi nhau lúc nãy nữa, sau khi lên giường nhỏ giọng phàn nàn: “Sao cứ phải chọn là đêm nay chứ?”
 
Đúng vậy, Hoàng đế muốn triệu từng người bí mật trò chuyện vốn ử hoàng cung Biện Kinh cũng có thể nhưng đêm nay với Hoàng đế mới nói lại có ưu thế đặc biệt: Chính là mọi người đều tụ tập lại, dưới ánh mắt của Hoàng đế, trong thời gian lần lượt vào cung, họ không có cơ hội để trao đổi quan điểm với nhau.
 
Bởi vì tất cả mọi người chỉ có thể chơi tại chỗ, cũng không có khả năng thảo luận trước, hoàng đế đương nhiên sẽ có được đáp án chân chính nhất.
 
Kế này thực chất vô cùng tuyệt vời.
 
Hoắc Lưu Hành ôm nàng trong lòng làm ấm người, giải thích vài câu với nàng, nắm lấy tay nàng nói: “Trước khi ta rời đi, gọi Kiêm Gia và Bạch Lộ vào chăm sóc nàng.”
 
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu nhắm mắt lại. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha. 
 
Quả nhiên, một canh giờ sau Hoắc Lưu Hành bị gọi vào hành cung.
 
Canh hai rồi mà tinh thần Hoàng đế vẫn tốt, nhìn thấy Hoắc Lưu Hành lăn xe lăn vào phòng, vẫy tay với hắn: “Lưu Hành, khổ cực cho ngươi đêm lạnh như vậy còn đến đây một chuyến.”
 
“Bệ hạ nặng lời, có thẻ phân ưu với bệ hạ là vinh dự với vi thần.”
 
Hoàng đế cười: “Nói như vậy thì ngươi đoán được trẫm triệu ngươi đến đây là vì chuyện gì sao?”
 
Lúc này giả vờ ngốc ngược lại không thành thật, Hoắc Lưu Hành nói: “Không chỉ mỗi vi thần, tất cả triều đình đều biết faafn đây bệ hạ đang hao tổn tinh thần chuyện vị trí Thái tử nên thuộc về ai.”
 
Hoàng đế thở dài: “Còn không phải sao, bọn họ nói đúng, Thái tử là gốc rễ của quốc gia, để trống lâu ngày rồi, cũng nên có kết luận rồi. Đêm nay ta triệu người đến đây, Trẫn đang muốn nghe xem suy nghĩ của ngươi về chuyện này như thế nào?”
 
Hoắc Lưu Hành do dự một lúc, đang muốn trả lời đột nhiên Dương công công hốt hoảng vội vàng chạy vào.
 
Vị Công Công này là người bên cạnh Hoàng đế, không dễ dàng hoảng hốt như thế. Trông dáng vẻ này của ông sợ rằng đã xảy ra chuyện lớn.
 
Hoàng đế không thoải mái nói: “Chuyện gì mà hoảng hốt thế?”
 
“Hồi bẩm bệ hạ, thân tín của Ngôi Danh vương tử đến hành cung báo tin cứu viện, nói rằng người hầu Tây Khương bên người vương tử có vẻ muốn xuống tay với y.”
 
Mắt Hoắc Lưu Hành híp lại.
 
Lông mày của Hoàng đế giật giật: “Người Tây khương muốn xuống ta với y?” Hoàng đế sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại, “Nhanh, nhanh truyền lệnh xuống, doanh đệ thiết quân luật, bắt buộc toàn lực bảo vệ an toàn cho Ngôi Danh vương tử!”

 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận