Hôm sau, Thẩm Lệnh Trăn tỉnh giấc trong tiếng bánh xe lộc cộc của xe lăn, nghĩ rằng Hoắc Lưu Hành lại thức dậy trước nàng.
Nàng mơ màng muốn mở mắt, phút cuối lại nhớ lại chuyện đêm qua, nhanh chóng khép hai mặt lại giả vờ ngủ, đợi cho đến lúc tiếng bánh xe dần dần đi xa mới từ ngồi dậy trên giường, nhẹ thở dài một hơi.
Kiêm Gia và Bạch Lộ đi vào hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt, thấy khuôn mặt nàng tiều tụy, hỏi nàng đêm qua có phải là nàng ngủ không ngon không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên là không ngủ ngon rồi. Sau khi bị hắn bắt lấy, dường như cả đêm nàng không ngủ, lại ngượng ngùng việc mình trở mình trên giường sẽ quấy rầy đến Hoắc Lưu Hành nằm cách mình một cánh tay thế nên nàng đành phải nằm nguyên một tư thế cứng đờ, ở trong lòng đếm ngày, từ hôm nay là ngày 19 tháng 4 đếm đến 30 tháng Chạp.
Nghĩ đến đây, nàng thấp giọng “Ôi” một tiếng: “Hôm nay là 19 tháng 4, là 49 ngày của Tố Hồi đúng không?”
Tố Hồi chính người hầu vì bảo vệ nàng mà mất mạng ở Đào Hoa Cốc.
“Đúng vậy, Thiếu phu nhân.” Bạch Lộ trả lời, “Nô tỳ nhớ kỹ căn dặn của ngài, hôm nay sẽ theo lệ hóa vàng cầu phúc cho Tố Hồi.”
Thẩm Lệnh Trăn gật gật đầu: “Hiện giờ mới tân hôn kiêng kị việc tang lễ, các ngươi đi ra bên ngoài làm đừng để người trong phủ nhìn thấy. Giúp ta đốt nhiều bạc một chút, mang tế văn mà trước đó ta đã chuẩn bị tốt đi cùng, còn có, nhớ không được rời đi trước khi tiền vàng được đốt hết.”
“Bởi vì như thế chính là bất kính với người đã mất!” Kiêm Gia nói tiếp, “Ngài nói nhiều lần, mấy người nô tỳ nghe đến thuộc làu làu rồi, có vụng về như thế nào cũng không quên được, đúng không, Bạch Lộ?”
Kiêm Gia và Bạch Lộ bên ngoài thì cười, trong ánh mắt lại có chút ý cảm khái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên thế giới này, có rất nhiều quý nhân coi nô bộc như súc vật hèn hạ, luôn luôn sai khiến, lấy đâu ra chủ tử lương thiện như vậy, đối với mấy người hầu bên người giống như tỷ muội, còn tự mình viết tế văn thay hạ nhân, từ một tuần đến 49 ngày, chưa từng quên tưởng niệm.
Kiêm Gia và Bạch Lộ hầu hạ Thẩm Lệnh Trăn xong thì kiếm cớ cùng nhau rời khỏi phủ.
Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa thì Hoắc Thư Nghi vội vàng vào viện của Hoắc Lưu Hành.
Nàng mặc một bộ trách tụ bào kiểu nam linh hoạt, tóc dùng một câm trâm gỗ để búi, chân bước như gió, tới thư phòng vẫn còn thở gấp mà nàng đã gọi cửa: “Nhị ca, muội có việc nói với huynh.”
Hoắc Lưu Hành đang ngồi ở trước bàn xem một bức bản đồ biên ải, nói “Vào đi”. Hắn ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tên người hầu chuyên mua đồ trong viện của muội mới vừa từ bên ngoài về gặp hai người hầu thân cận của Thẩm thị cầm một rổ vật gì đó đi ra ngoài phủ, nhìn vô cùng lén lút nên muội bèn cho người đi theo sau…”
Hoắc Lưu Hành vừa mới nhíu mày Hoắc Thư Nghi đã xua tay giải thích: “Huynh yên tâm, muội để Kinh Mặc đi, hắn làm việc chắc chắn, thân thủ cũng đứng đầu, tuyệt không sẽ bị phát hiện.”
Mặt của Hoắc Lưu Hành vẫn nghiêm túc như cũ: “Nếu không phải tình huống đặc thù liên quan đến sống chết, cho dù là việc muội cho rằng là không có sở hở, cũng phải tránh việc tự mình ra quyết định. Nếu còn như vậy lần nữa thì muội nghe mẫu thân chuyển đến Quân Tiên Quan đi.”
Hoắc Thư Nghi rũ mắt: “Là muội xen vào việc người khác.”
Biểu cảm của Hoắc Lưu Hành có chút bớt giận: “Ta thấy tinh thần sức lực muội quá tốt, mới vừa rồi chạy nhanh như vậy, là hôm qua phạt muội trung bình tấn(2) hai canh giờ, hình phạt vẫn chưa đủ tàn nhẫn sao?”
“Hai canh giờ căn bản chẳng nhằm nhò gì.” Nàng nhướng mày cười, “Nhị ca nghĩ ta do bùn nhão tạo nên sao?”
Hoắc Lưu Hành lắc đầu: “Đó là những lời lúc ăn tối tẩu tẩu ngươi đã nói đỡ cho ngươi.”
Biểu cảm của nàng cứng đờ, lạnh lùng nói: “Muội không có tẩu tẩu. Trên người nàng chảy dòng màu dơ bẩn của Triệu gia và Thẩm gia, sao nàng có thể xứng đáng bước vào cửa của Hoắc gia!”
Hoắc Lưu Hành quét mắt một lượt, Hoắc Thư Nghi lập tức tém tém lại: “Muội biết, muội cũng sẽ không nói những lời này trước mặt nàng. Hôm qua đúng thật là muội uống đến say mất ý thức nên mới có gan lớn hù dọa nàng nhưng muội cũng có tính toán là không thật sự khiến nàng bị thương, ta biết nhị ca ở dưới đó, vò rượu không rơi trúng nàng được.”
“Ngươi chỉ cần nhất thời sảng khoái, khiến nàng phải nhìn địch ý của ngươi như thế nào? Việc này chính là cho người ta thấy Hoắc gia ta vẫn còn khúc mắc với quá khứ, với Thánh thượng và Trưởng công chúa.”
“Thế nhưng ngày ngày phải ở chung một mái nhà, muội không học được dáng vẻ đối xử với người khác giả tạo, góp vui lấy lệ đó của huynh và a nương. Ghét một người chính là không thể giấu đi đâu được…” Nàng nói, dừng lại nghĩ nghĩ, “Hay là để nàng hiểu lầm rằng muội thích nhị ca nên mới không thích nàng đi, như thế thì có thể không làm hỏng việc!”
Hoắc Lưu Hành nhíu mày: “Đừng có nói mà không suy nghĩ, muội còn muốn gả chồng hay không?”
“Vốn dĩ muội cũng không muốn gả chồng, cả đời muội sẽ đi theo nhị ca!”
Hoắc Lưu Hành yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh nói: “Thư Nghi, cả đời nhị ca không có tình yêu nam nữ, chỉ có đao thương.”
“Cho nên muội mới luôn bảo vệ nhị ca, làm chân của nhị ca. Được rồi, muội sẽ đi nhận tội với Thẩm thị, nhị ca yên tâm làm việc chính của mình đi.”
Nàng nói xong, cười cười khép cửa thư phòng lại lui ra ngoài, quay người lại yên lặng đứng ở trên hành lang, thất thần nhìn những bông hoa trà nở rộ trong viện.
Đã nói hoa trà chính là loại hoa của cuối mùa xuân, trong thơ đã nói“Một năm trà mi nở lúc trăm hoa lụi(3) ”, hoa nở đến hôm nay thế gian lại không còn hương thơm nữa rồi.
“Việc gì Lang quân phải nhắc đến việc gả chồng với đại tiểu thư?” Không Thanh ở bên cạnh bàn nghiền mực nhìn Hoắc Thư Nghi ngoài cửa sổ, “Ngài nhìn, đại cô nương nhìn cảnh mà đau lòng rồi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một tiếng cười lạnh: “Sang năm không phải còn có mùa xuân sao? Già mồm!”
Không Thanh nghẹn lời.
Hoắc Lưu Hành lắc đầu, tiếp tục nhìn bản đồ.
Sau khoảng hai nén hương, Kinh Mặc đã trở lại: “Lang quân, Thiếu phu nhân sai hai người hầu đi đốt vàng mã 49 ngày cho một người hầu đã mất.”
Kinh Mặc là người của Hoắc Lưu Hành, vốn dĩ không có khả năng sẽ nghe người ngoài sai việc, sở dĩ hắn đi theo Kiêm Gia và Bạch Lộ chẳng qua là đại tiểu thư sai bảo vừa lúc trúng Lang quân muốn hắn nhìn xem ý đồ của Thiếu phu nhân. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Tay cầm bút của Hoắc Lưu Hành ngừng lại: “Không có gì khác sao?”
“Không có gì khác, hiện giờ hai người hầu kia đã về việc.”
Không Thanh cảm khái nói: “Xem ra là lo lắng chuyện ma chay cưới hỏi(4) trùng nhau, sợ Lang quân đã biết lại khó chịu trong lòng cho nên mới lén lút như vậy. Đến người hầu qua đời bao nhiêu ngày rồi mà còn quý trọng thương tiếc như thế, tiểu nhân thấy vị Thiếu phu nhân này là một người đơn thuần lương thiện.”
Hoắc Lưu Hành không nói gì, ngược lại lại là Kinh Mặc nói trước: “Kinh thành cho người tới đây còn có thể đơn thuần lương thiện được sao? Người vừa mới đến được hai ngày thì ngươi nhìn ra được cái gì?”
“Ta thấy ngươi chính là lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử(5)! Dù sao ta cũng cảm thấy Thiếu phu nhân chẳng có cái gì khả nghi cả, ngược lại ta thấy nàng còn thực sự thích Lang quân của chúng ta. Chúng ta nói việc hôm qua đi, những chỗ mà Lang quân ở, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi hắn một giây nào chưa? Lang quân ngài nói có phải không?”
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành hình như là bắt được chút tinh hoa từ trong lời nói của hắn, đột nhiên bị nhắc đến cảm thấy hoang mang, chậm rãi gật gật đầu.
Kinh Mặc và Không Thanh nhìn nhau. Cả hai đều thấy được sự khó hiểu trong mắt của đối phương.
Tất nhiên là Hoắc Lưu Hành không có ý định giải thích, chỉ nhíu mày, cúi đầu nhìn lướt qua tà áo của mình: “Quả thực như thế. Hiện giờ các cô nương thật sự là không dè dặt gì cả.”
“…?”
*
Trong viện, Thẩm Lệnh Trăn đang nói chuyện với Hoắc Thư Nghi, người vừa mới tới nhận tội, không hiểu sao mũi ngứa ngứa, hắt xì một cái.
“Thiếu phu nhân bị lạnh sao?” Bạch Lộ hỏi.
Nàng xua xua tay ý bảo không sao, bảo Kiêm Gia mang lễ gặp mặt tới đưa cho Hoắc Thư Nghi. Là một đôi vòng tay bằng phỉ thuý tinh khiết nhất.
Hoắc Thư Nghi chắp tay hành lễ với nàng, nhanh chóng nói: “Cảm ơn nhị tẩu. Vốn nên sáng sớm hôm qua tới gặp nhị tẩu chỉ là đêm hôm trước tâm tình không tốt nên uống rượu say, mơ màng một ngày, suýt chút nữa làm nhị tẩu bị thương, nhị tẩu đừng trách.”
“Không sao. Nhưng say rượu không tốt cho cơ thể, ngươi cũng phải để ý thân thể.”
“Vậy nhị tẩu đã chấp nhận lời xin lỗi của ta.” Hoắc Thư Nghi nở nụ cười, “Ta đi luyện võ.”
“Được.”
Hoắc Thư Nghi thuận tay đưa cho người hầu bên người, xoay người rảo bước đi.
Ở trong phòng, biểu cảm của Kiêm Gia trở nên lạnh lùng.
Đến Bạch Lộ xưa nay không tham gia mấy chuyện thị phi cũng tức giận: “Thiếu phu nhân, vị đại tiểu thư này lại quái đản như vậy? Cô gia tân hôn, nàng lại nói tâm tình không tốt, như thế chẳng phải là đang nói nàng không chào đón ngài sao?”
Thẩm Lệnh Trăn cười lắc đầu: “Các ngươi không cần chuyện bé xé ra to, ngược lại ta lại thấy, nàng chủ động cho ta thấy địch ý của nàng cũng là một chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
“Từ trước đến nay ta nghĩ mãi không ra, vì sao trong các quý nữ phù hợp độ tuổi trong kinh thành hoàng cữu cữu và nương lựa chọn gả ta tới Hoắc phủ. Ta luôn cảm thấy đằng sau đó còn có nguyên nhân gì đó, bắt buộc phải là ta. Nhưng trong hai ngày này, Lang quân cũng thương ta, chăm sóc ta, mẹ chồng cũng đặc biệt quan tâm đến ta, nhị tiểu thư đối với ta vô cùng chân thành, người hầu với ta cũng có lễ nghi, kính cẩn nghe theo, toàn bộ Hoắc phủ đều không nhìn ra chút manh mối nào, ngược lại lại là đại tiểu thư… Tuy ta cũng không hiểu tại sao nàng lại nhắm vào ta như thế nhưng ta nghĩ rằng, người có thể quang minh chính đại thể hiện ra địch ý của mình chắc chắn không phải là người xấu. Ta cũng không ngại qua lại với nàng.”
“Vậy người xấu nhất là ai?”
Thẩm Lệnh Trăn có chút cảm thấy khó khăn, hơi nhíu mày, ngược lại nàng lại lắc đầu, ý bảo không nghĩ nữa: “Lâu ngày sẽ thấy được lòng người, hiện nay điều ta quan tâm nhiều hơn chính là làm thế nào mới có thể vén tà áo của Lang quân lên.”
“…” Từ trước đến nay Thẩm Lệnh Trăn luôn vô cùng quy củ, giờ nói ra lời này làm hai người hầu thực sự sợ hãi.
Thẩm Lệnh Trăn vẫn đang nhớ nhung vết sẹo kia ở trong lòng, không có cảm giác gì về việc này, chống má tự hỏi một lúc, lại nói ra những lời khiến người khác kinh sợ: “Hay là hai ngươi dạy ta xem như thế nào mới có thể hầu hạ nam nhân thay quần áo?”
“Thiếu phu nhân, ngài muốn học đương nhiên có thể nhưng sợ rằng ngài không hầu hạ được Cô gia. Với lại hai ngày hôm nay ngài đều tỉnh dậy muộn thế nên không nhìn thấy, mỗi ngày Cô gia đều dựa vào Không Thanh cùng Kinh Mặc đỡ mới có thể mặc xong quần áo. Với sự lực của ngài chắc chắn là không thể đỡ nổi Cô gia.”
Cũng đúng. Thẩm Lệnh Trăn thở dài, nghĩ một lát lại hỏi: “Vậy thì tắm rửa thì sao? Bình thường thì mấy giờ Lang quân tắm rửa?”
*
Cả đời hầu hạ phụng dưỡng một chủ tử, chẳng lẽ còn có thể nói chữ “không” với nàng sao? Đừng nói Thiếu phu nhân chỉ là muốn nhìn lén Cô gia tắm rửa, cho dù là muốn tắm rửa cùng với Cô gia, người hầu như bọn họ cũng phải cố gắng hết sức thoả mãn, không phải sao?
Trong các nữ giới võ nghệ của Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng thuộc hàng kiệt xuất, sau khi gián tiếp nghe ngóng giờ tắm gội của Hoắc Lưu Hành, hai người lẻn vào trong viện của hắn, đại khái thăm dò đại hình xung quanh phòng tắm một phen rồi về tới nội viện.
“Thiếu phu nhân, mọi ngày Cô gia đều tắm rửa trước khi đi ngủ nhưng bởi vì hôm nay cần gội đầu, giờ tắm rửa sớm hơn, đó là vào giờ giữa giờ Thân. Đến lúc đó ngài cầm một cái gương nhỏ đi đến cửa sổ phía sau của phòng tắm, tuỳ theo hoàn cảnh mà làm, nếu như thuận lợi có lẽ có thể đối chiếu với tấm gương đồng lớn ở trong phòng thông qua cửa sổ, như vậy có thể nhìn thấy Lang quân từ trong gương đồng.” Hai người bẩm báo như vậy với Thẩm Lệnh Trăn.
Thẩm Lệnh Trăn nói hai từ “Vất vả” với các nàng. Tới gần giờ Thân, nàng tiện thể mang theo một bình trà mới chuẩn bị đi vào viện của Hoắc Lưu Hành quả nhiên nghe người hầu trong viện hắn nói, hắn vừa mới đến tịnh phòng tắm rửa.
Không Thanh cười ha ha nói: “Thiếu phu nhân lòng, chỉ là tới không đúng lúc. Làm phiền ngày đi đến thư phòng đợi Lang quân một chút.” Hắn khách khí mời nàng đi vào rồi sau đó chủ động rời đi.
Lúc đầu Thẩm Lệnh Trăn còn lo lắng trong thư phòng có người gác, mắt thấy tình thế vô cùng thuận lợi, ngược lại lại trở nên sợ hãi rụt rẻ.
Người ta đã không có phòng nàng như thế, nàng lại có ý định bỉ ổi như vậy, thật là có chút ái ngại.
Thấy nàng do dự Kiêm Gia thúc giục nói: “Thiếu phu nhân tận dụng thời cơ, cơ hội không có lần thứ hai, ngày nhanh chóng đi đi!”
“Từ từ, chờ một chút.” Nội tâm nàng đấu tranh, bắt đầu ở trong phòng đi đi lại lại.
Ở trong phòng tắm, Hoắc Lưu Hành đang ngồi ở trong thùng tắm nhắm mắt dưỡng thần, một nén nhang sau, hắn cảm thấy có chút chán, nhíu mày hỏi Không Thanh: “Người đâu? Nước cũng lạnh rồi.”
Không Thanh giúp hắn đổ thêm một thùng nước nóng vào, vò đầu khó hiểu: “Tiểu nhân cũng không để người ở lại trên đường từ thư phòng đến phòng tắm. Nếu phu nhân có lòng đến đây thì đã đến từ lâu rồi. Chẳng lẽ thật sự chỉ là đến đưa trà thôi sao?”
“Vậy nàng tìm hiểu giờ ta tắm rửa làm cái gì?” Hoắc Lưu Hành nặng nề thở một hơi, một lần nữa nhắm mắt lại. Nguồn bản dịch: Luvevaland.co. Mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể ghé fanpage nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc fanpage web LuvEva land nha.
Lại là nửa nén hương nữa qua đi, lúc Không Thanh đổ thùng nước nóng thứ hai vào, Hoắc Lưu Hành lại mở mắt lần nữa: “Ngươi đi xem có phải nàng lạc đường hay không.”
Không Thanh nhếch miệng cười: “Được rồi, Lang quân, ngài vẫn còn rất quan tâm.”
Có thể không quan tâm sao? Nếu không có chút quan tâm bằng kỹ xảo vớ vẩn kia hai người hầu nàng, cửa lớn của viện cũng không sờ vào được.
Không Thanh nhận mệnh lui đi ra ngoài, nửa nén hương sau, vội vàng đã trở lại: “Lang quân, Thiếu phu nhân không lạc đường, nhìn qua giống như đang ở hành lang tự nghĩ về chuyện đời.”
“?”
“Tiểu nhân diễn cho ngài xem.”
Không Thanh lập từ lộ ra khuôn mặt phiền muộn, đi qua đi lại, đi một lúc rồi lại ngồi xuống, hai tay chống má thở dài, từ mình lắc đầu, bóp giọng nói nói: “Không được, không được.”
Nói xong lại đứng lên, đưa hai tay của mình ra sau lưng, cúi đầu nhìn đôi giày của mình, đá linh tinh, tiếp tục phiền muộn bước đi.
“……” Hoắc Lưu Hành “bịch” một tiếng, một cùi chỏ của hắn đập vào thành thùng tắm, thế là rách mất một mảng da.
Hắn giơ tay ý bảo Không Thanh dừng lại: “Được rồi.” Một nam nhân trưởng thành, làm những động tác đấy có chút buồn nôn.
Không Thanh ho nhẹ một tiếng: “Tiểu nhân thấy tâm tư của Thiếu phu nhân thật sự trong sáng, vốn dĩ giữa phu thê với nhau còn phân cách gì chứ, chẳng qua chỉ là nhìn lén người tắm rửa thôi mà nàng nàng cũng do dự lâu như vậy.”
“Luận điệu hoang đường. Tâm tư đơn thuần thì vì sao lại phải nhìn lén ta tắm rửa?” Hoắc Lưu Hành liếc nhìn hắn một cái, yên lặng một lúc rồi lại nhíu mày nói “Được rồi, chờ nàng cũng mệt mỏi, ngươi cho nàng một cơ hội đi vào, nói ta quên lấy quần áo.”
https://.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1ng-K%E1%BB%B3/Xu%C3%A2n-m%E1%BB%99-du-ti%E1%BB%83u-vi%C3%AAn/poem-WYT0lFJH2DPO2Ufdn0eSVw