Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Amy cứng người, dù biết rằng Tiêu Dĩ Đình gọi mình về là có mục đích, nhưng không ngờ lão ta lại đi bán “con gái” mình như vậy,

Thông gia gì chứ, còn hỏi cô có thích hắn không, thật ra chẳng qua chỉ là cái cớ, nắm được cả DG và Tạ Phong trong lòng bàn tay mới là mục đích thật sự của lão ta.

Đây có thực sự là cha cô không vậy?

Amy vừa đứng lên đã có người ấn cô xuống.

Ánh mắt Tiêu Dĩ Đình hơi tối lại, liếc nhìn Tạ Phong, khẽ nhếch môi: “Thế nào?”

“Yêu cầu này của Tiêu tổng, tôi không thể đáp ứng được rồi! DG và Tiêu thị, bao nhiêu năm qua một mình một cõi, không phải vẫn tốt đó sao, cần gì phải xác nhập. Còn cái gọi là thế lực giang hồ gì đó, Tạ gia không muốn nhúng tay vào nữa.”

Tạ Phong càng nói, ánh mắt Tiêu Dĩ Đình càng tối.

Đúng là một tên sinh sau đẻ muộn không biết trời cao đất dày là gì. Đã bị giam giữ cả một tuần mà vẫn có thể cao ngạo như vậy. Tiêu Dĩ Đình hắn chẳng qua chỉ là thông báo cho Tạ Phong tên tiểu tử kia biết, chứ không phải là hỏi xin ý kiến hắn.

“Vậy sao? Nghe qua hình như tình hình rất ổn, nhưng lão già tôi nghe nói hình như không phải như vậy?” Tiêu Dĩ Đình bày ra bộ mặt lo lắng, lắc đầu.

“Kể từ sau khi người đứng đầu mất tích, cả tập đoàn đều rối hết cả lên, còn bị cục thuế kiện tôi trốn thuế, cổ đông đua nhau rút vốn, ngay cả lão chủ tịch nhiều năm không điều hành cũng phải ra mặt, nói ra sẽ để cho cháu trao đích tôn của mình lên nắm quyền điều hành, tin tức sáng nay đấy, cậu đã nghe chưa?”

Tạ Phong nhíu mày không đáp. Xem ra hắn đã có phần xem thường lão già này rồi. Không những cục thuế và cổ đông mà ngay cả ông nội cũng lung lay, xem ra lão già này đã tính toán rất lâu rồi mới hành động.

Không tồi.

“À, đúng là DG có hơi sa sút thật nhưng chỉ cần tôi trở về là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy hết sao, cần gì tới Tiêu thị…nhỏ nhoi như vậy…giúp sức.”

Tạ Phong gằn thật rõ hai chữ “nhỏ nhoi” kia, hành động đó như tát một thau nước lạnh vào mặt Tiêu Dĩ Đình, khiến hắn nhục nhã không thôi.

“Tạ! Phong!” Một con thú hoang dã cho dù có huấn luyện như thế nào đi nữa, thì bản chất hoang dã của nó cũng sẽ không thay đổi. Con người cũng vậy.

Tiêu Dĩ Đình hoàn toàn mất lí trí, không kiềm chế bộc lệ vẻ hung hãn của mình. Lão ta đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Tạ Phong:

“Tao nói cho mày biết, mày không hề có quyền chọn lựa.” Thanh âm càng lúc càng lạnh dần, khiến người ta nổi da gà.

Một khẩu súng chĩa thẳng vào gáy Tạ Phong, ngay tức khắc, Amy cũng nhận ra những người còn lại cũng đều đồng loạt rút súng ra nhắm vào hắn, chỉ cần cha cô phẩy tay, hắn sẽ chết không chớp mắt. Cảm xúc lành lạnh ở vai gáy không khiến Tạ Phong mảy may run sợ, hắn vẫn giữ ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Tiêu Dĩ Đình.

“Cha!” “Mày câm miệng cho tao!”

Từng câu từng chữ như nghẹn lại trong lòng Amy, tất cả đều trôi đi cùng lời nói của Tiêu Dĩ Đình.

“Tao tưởng chừng đó thời gian là đủ để mày nhận ra, thì ra không phải vậy!”

“Mày tưởng ở trong hoàn cảnh này, mày còn có quyền chọn lựa sao?”

Tiêu Dĩ Đình đến trước mặt Tạ Phong, dùng lực bóp lấy cằm hắn.

Tạ Phong cắn răng nhịn đau, môi mấp mấy không rõ lời, nhưng Tiêu Dĩ Đình vừa vặn có thể nghe được ba chữ: “Ông thua rồi!”

Ngay lập tức, tiếng những tấm kính vỡ vụn vang lên, những tên vệ sĩ to con một tên lại một tên ngã xuống, chợt có ai đó hét lên: “Nằm hết xuống, chúng ta bị tập kích, là lính bắn tỉa.” Nhưng khi tên kia ngã xuống, hắn đã chết rồi.

Cảnh tượng đột nhiên trở nên hỗn loạn. Giữa không gian tối mịt mờ, không ai xác định được đạn từ đâu bay tới, tất cả đều giương súng đề phòng quanh mình, nhưng chẳng ai tránh được kết cục đó.

Người ngã xuống ngày càng nhiều, Tiêu Dĩ Đình trợn tròn hai mắt, chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, hắn vẫn chưa nhận thức được điều gì đang xảy ra.

Ngay trong một tích tắc họng súng chĩa vào gáy mình di chuyển, Tạ Phong xoay người một vòng, chân dùng toàn lực đá vào tay tên đang cầm súng. Khẩu súng trong tay tên kia rơi xuống, vừa vặn rơi vào tay Tạ Phong.

“Lam…” Tiêu Dĩ Đình như nhớ tên điều gì, nhưng lời kia nói ra chưa hết đã cảm giác có vật lành lạnh chĩa vào đầu mình.

Lão ta quay đầu, ánh mắt đầy sửng sốt cũng phẫn nộ nhìn tên đang giương súng vào đầu mình.

“Lam! Tử! Uy!” Lão ta gằn từng chữ.

Lam Tử Uy chỉ mỉm cười nhìn lão.

“Bỏ vũ khí xuống!”

Tất cả dường như bất động sau tiếng hét của Tạ Phong, đám thuộc hạ nhìn nhau, lại nhìn về phía ông chủ của mình đang bị chĩa súng vào đầu, tất cả đều bỏ súng xuống, hai tay đưa lên đầu, đứng vào một góc.

“Ha ha ha!” Đột nhiên Tiêu Dĩ Đình như phát điên mà cười lớn, tiếng cười của hắn lúc này còn ghê rợn hơn tiếng hét của dã thú trong đêm khuya.

“Bọn mày nghĩ tất cả đã kết thúc rồi sao? No, no. Tất cả bây giờ mới là kết thúc này.” Nói rồi lão ta lại cười, tiếng cười càng ngày càng quái dị.

“Lam Tử Uy, bao nhiêu năm qua tao nuôi dưỡng mày, cũng giống như nuôi dưỡng một con chó mà thôi. Nhưng tao biết, con chó này quá hung dữ, tao không thể thuần hóa nó được, sớm muộn gì cũng có ngày nó quay lại cắn trả tao một miếng.” Nhìn Lam Tử Uy đầy châm chọc “Nhưng sao mày lại quên mất nhì? Tao có thể nuôi một con chó như mày, sao lại không thể nuôi một con chó khác?”

“Cạch”, tiếng chốt an toàn của súng được bật lại vang lên. Tạ Phong theo phản xạ giương súng định bắn nhưng Lam Tử Uy đã giơ tay ra hiệu đừng bắn. Hắn cứ mặc cho người kia chĩa súng vào đầu mình.Không một lời oán trách, hắn chỉ âm thầm nhếch môi tự cười nhạo chính bản thân mình. Vết sẹo dài nơi mắt trái lại nhói đau.

“Tôi đã biết cậu nhất định sẽ phản bội tôi.”

Người thiếu niên da vàng hai mắt sững sờ, bàn tay cầm súng hơi run run, khóe môi mím chặt, không ngừng tự hỏi bản thân.

Hắn đã biết? Biết từ khi nào?

“Sắp tới tôi sẽ chuẩn bị một cuộc phản công lớn, cậu có muốn tham gia với tôi không?”

“Cái gì? Phản công?”

“Phải, tôi sẽ lật đổ Tiêu Dĩ Đình, nắm quyền điều hành của tổ chức.”

“Anh…anh”

“Tôi tin tưởng cậu.”

“Ông chủ, có kẻ muốn phản bội ông.”

“Được, tao biết rồi! Mày cứ tiếp tục theo dõi nó đi!”

Lam Tử Tuyết ngước nhìn đồng hồ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đã hơn 10 giờ rồi, tại sao anh hai vẫn chưa về. Hơn nữa, dường như hôm nay khu biệt thự này rất trống trải, đếm đi đếm lại vẫn chỉ có khoảng 10 người.

Quái lạ, đến cả đám người ngày thường canh giữ cô cũng biến mất, chẳng lẽ anh hai cần bọn họ đi làm gì?

Tiếng soạt soạt từ đâu truyền tới làm Lam Tử Tuyết giật mình, quay đầu, ánh cửa phòng vốn được anh trai cô khóa rất kĩ đột nhiên từ từ hé mở.“Ai?”

Lam Tử Tuyết tiến lại gần, nheo mắt nhìn, một cái đầu màu đen dần lộ ra, tiếp đó là một thân ảnh cao gầy hiện ra trước mắt cô.

Tạ Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Nơi này canh chừng cũng quá nghiêm ngặt rồi, chưa bao giờ việc đột nhập với hắn lại khó khăn thế này, mấy tên kia toàn là dạng “khó nuốt”, biết vậy đã không nhận lời với 3R.

“Này, cô…” Tạ Nhạc quay đầu, muốn xem xem cái người mà 3R suốt ngày một tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư kia rốt cuộc là ai thì bắt gặp Lam Tử Tuyết đang nhìn mình chằm chằm.

“Là cô!”

Lam Tử Tuyết nhìn không chớp mắt người lạ đột nhập vào phòng mình, nghe Tạ Nhạc nói thì lại càng ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn biết mình?

“Anh biết tôi?” Đương nhiên, cô sớm đã quên cái người mình gặp trong đêm mưa kia rồi.

(Ai quên rồi tự nhận lun đi ~.~)

Tạ Nhạc đỡ trán. Nữ nhân dạo này đúng là mau quên quá rồi! Lại nhớ tới chuyện chính, hắn nói với cô:

“3R nhờ tới đưa cô đi. Nói là tới Venus gì đó, anh trai cô hiện đang ở đó, còn có anh…à Tạ Phong.” Cũng là vì nghe nói chuyện này liên quan đến anh họ mình nên Tạ Nhạc mới đồng ý với 3R.

Venus.

Lam Tử Tuyết nghe xong liền như bay chạy ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Tạ Nhạc, hắn chỉ kịp dúi vào tay cô một vật màu đen, thì thầm: “3R gửi cho cô!”

Tiêu Dĩ Đình cười lớn. Nhóc con vẫn mãi chỉ là nhóc con. Tưởng rằng có thể dễ dàng lật đổ hắn như vậy sao? Hừ, lão già ta lăn lộn trên thương trường không dưới 25 năm, chẳng lẽ lại để cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa xỏ mũi?

“Sao hả? Sao không nổ súng đi? Nhìn xem, vết sẹo trên mặt mày kìa! Chậc, chậc, chẳng phải mày hận tao lắm sao? À phải rồi, chắc phải hận tao như thằng nhóc kia hận mày chứ nhỉ?”

Ánh mắt của Lam Tử Uy và thiếu niên da vàng kia tối sầm lại. Quá khứ đau thương lại bị Tiêu Dĩ Đình một lần nữa đào bới.

“Im miệng.” Lam Tử Uy trở nên kích động, tay nắm gắt gao cò súng.

“Đứng yên.” Chàng thiếu niên da vàng cũng nắm chặt cò súng, giọng nói lạnh như băng “Năm đó là anh nợ anh trai tôi một mạng.”

Không gian yên tĩnh, trong tay tất cả những người còn sống đều cầm súng, ngay bây giờ chỉ cần một người nổ súng thì sẽ có nhiều hơn một người chết.

Không biết trôi qua bao lâu, giữa không gian yên tĩnh, Lam Tử Uy bỏ súng khỏi đầu Tiêu Dĩ Đình.

“Đoàn”

(Đến hẹn lại lên nha ^^ Hẹn các bn thứ 7 nhé ^^ Cmt, cmt đêy ~~~)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui