Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!

Trong khoảnh khắc nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Tạ Nhạc từ bỏ ý định đứng lên, người kia vừa bước tới cậu đã cố gắng dùng hết sức lực mà bỏ chạy, ngay cả quay đầu cũng không dám.

Lam Tử Tuyết thu lại cánh tay đang định vươn tới đỡ Tạ Nhạc dậy, ánh mắt căng ra để nhìn cho kĩ người kia.

Nhất định là Tạ Nhạc... Nhưng sao cậu ấy lại bỏ chạy?

Chính Tạ Nhạc cũng không biết tại sao mình bỏ chạy, đó chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối, đâu thể làm gì cậu, tại sao lại phải bỏ chạy? Mình đang trốn tránh điều gì cơ chứ?

Tạ Nhạc chống tay vào tường mà thở dốc. Ánh trắng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt góc cạnh nhợt nhạt, nét tươi trẻ đã bị cồn làm hao mòn. Lần trăng tròn trước, mọi thứ cậu nâng niu trân trọng vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bây giờ đã mất... mất tất cả rồi!

“Cha...mẹ...” Thiếu niên yếu ớt gục xuống bên đường, mặt đường lạnh buốt nhắc cậu không được phép ngủ, nhưng thân thể thấm mệt không thể làm gì khác. Đôi mắt nhắm nghiền trong vô thức “Con nhớ hai người...”

Xe đột nhiên xốc lên một cái, Lam Tử Tuyết đang chìm trong suy nghĩ vì vậy mà giật mình, thẫn thờ nhìn xung quanh. Không biết từ lúc nào hai người đã ra khỏi thành phố, tiến vào vùng ngoại ô.

“Phong cảnh đẹp thế này thì không nên bỏ lỡ.” Tạ Phong đầy hảo ý nhắc nhở người đang ngây người ra kia, vươn tay xoa đầu cô.

“Không được xoa đầu em!” Lam Tử Tuyết xị mặt chống đối, cứ mỗi lần hắn vò vò như thế là tóc cô lại rối lên, xấu chết đi được!

Tạ Phong trộm mỉm cười chuyển dời bàn tay nắm lấy tay cô, nghiêm chỉnh mà lái xe.

À, thì cũng không tính là nghiêm chình lắm...

Qua khỏi đoạn đường gồ ghề, xe bắt đầu tiến đến một thị trấn nhỏ, Lam Tử Tuyết đã từng đến nơi này, cảnh vật và con người nơi đây luôn toát ra một loại khí chất đặc biệt, nó khiến người ta có cảm giác yên bình. “Chúng ta đang đi đâu vậy?” Lam Tử Tuyết chỉ là vô thức hỏi, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào những thứ đang vụt qua, ngay cả phiền não nhiều ngày cũng được cất sang một bên.

Vốn Tạ Phong đưa cô ra ngoài là vì muốn cô thả lỏng, bây giờ trông thấy vẻ háo hức của cô cũng cảm thấy vui lây, từ tốn trả lời:

“Trước tiên chúng ta đến nhà thờ.”

Lam Tử Tuyết đã sớm bị cảnh vật hút hồn, lời của Tạ Phong chẳng qua chỉ là gió thoảng bên tai, lúc hai chân cô đặt ở trước cửa nhà thờ, cô mới biết mình sai đến cỡ nào. Lam Tử Tuyết nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy Tạ Phong đâu, nhưng bên tai cô lại vang lên tiếng hát trong trẻo của những đứa trẻ. Chúng đang hát thánh ca.

Lam Tử Tuyết rất thích Thánh ca, mẹ cô theo đạo Thiên Chúa, lúc nhỏ những bài Thánh ca đã thay những điệu nhạc quen thuộc ru ngủ cô. Đôi chân dường như chỉ nghe theo tiếng nhạc mà bước đến, không biết từ lúc nào cô đã đứng giữa sảnh chính rộng lớn.

Tiếng nhạc vừa lúc thì kết thúc, sơ đứng trên bục trông thấy cô liền mỉm cười dịu dàng. Lam Tử Tuyết bối rối cúi đầu chào lại, ngay lúc ngước lên, cô phát hiện một cô bé đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh mắt trời, còn tinh nghịch cười với cô một cái.

Ngay khoảnh khắc đó, Lam Tử Tuyết có cảm giác cô bé kia rất quen, nhất là mắt trái màu hạt dẻ kia.

Lam Tử Tuyết cố gắng dùng hai tay mà che nắng, mồ hôi không ngừng tuôn ra. Trời đã gần trưa mà chẳng thấy bóng dáng Tạ Phong đâu, gọi điện mấy lần đều không bắt máy, không biết đang làm cái gì nữa!

Chiếc áo dài tới đầu gối đột nhiên bị giật giật, Lam Tử Tuyết giật mình ngó sang, cô bé lúc nãy cười với cô đang nắm lấy gấu áo, cái đầu cao tới cổ cô lại cúi thấp xuống, phát ra tiếng cười khúc khích.

Lam Tử Tuyết rất thích trẻ con, cũng cười hì hì rồi vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Hai tay vừa chạm vào, cô bé kia đã ngẩng đầu lên nháy mắt với cô một cái rồi kéo cô chạy đi. Lam Tử Tuyết bị bất ngờ, thân thể cũng không tự chủ được mà lảo đảo theo hướng cô bé, lát sau thì vì hiếu kì mà chạy theo cô bé kia, bàn tay mềm mại của trẻ con quả là nắm không thấy chán.

Đợi đến khi Lam Tử Tuyết thở dốc, cả gương mặt đều đỏ bừng lên thì hai người mới dừng lại.

Khung cảnh phía trước quả thực không uổng công cô chạy đến mệt bở hơi tai, phía sau nhà thờ là một khu vườn được bao phủ bởi hàng rào phủ đầy hoa tử đằng, nơi đây trồng rất nhiều loại hoa đủ sắc màu, ở giữa còn có một bồn nước lớn, dòng nước trong suốt cứ lên cao rồi chạy xuống, lấp lánh như ánh mặt trời.

Cô bé kia đã ngồi lên mép bồn nước từ lúc nào, đôi tay nhỏ bé hòa vào dòng nước, gương mặt tròn trịa nhưng hơi gầy, đôi mắt sáng lấp lánh, hàng mi dài phủ xuống quá mí mắt, đôi môi hơi nhợt nhạt thỉnh thoảng lại chu lên. Quả thực là đáng yêu đến chết mất!

Nhưng mà...càng nhìn càng thấy quen...

“Cô bé, em tên gì?” Lam Tử Tuyết nhìn đi nhìn lại, mặc dù có hơi cao quá, nhưng nhìn hành động và gương mặt của đứa trẻ này dù sao vẫn chỉ là của một đứa trẻ tầm 12-13 tuổi.

“Thế Hy tên là Thế Hy!” Cô bé vẫn còn mải đùa nghịch trong nước, cười cười trả lời.

Lam Tử Tuyết cũng bật cười vì câu trả lời ngây ngô của cô bé, hai tay xoa đầu Thế Hy như Tạ Phong vẫn làm với cô, tiếp tục hỏi:

“Sao em lại ở đây vậy?”

“Mẹ ở đây nên Thế Hy ở đây!”

“À, sao lúc nãy em lại kéo tay chị đến đây vậy?”

“Bởi vì Thế Hy biết chị là người tốt!”

Người tốt?! Người tốt nên mới được đến đây?!

Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa hiểu được câu hỏi của Thế Hy thì điện thoại đã reo lên, cô cứ tưởng Tạ Phong đến đón mình, không ngờ lại là Lam Tử Uy.

“Tiểu Tuyết, hôm nay anh phải bay rồi. Có một thứ anh muốn đưa cho em.”

“Anh cứ chuyển phát nhanh tới nhà em là được rồi!”

“Không được! Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đưa cho em.” Lam Tử Tuyết thở dài thường thược, ông anh của cô cứ lắm lúc lại dở hơi thế này đây. Sau khi đọc địa chỉ xong thì Lam Tử Uy lại bảo 5 phút nữa anh sẽ tới, hại cô phải tạm biệt bé Thế Hy đáng yêu mà đi đón anh trai cô.

Lam Tử Uy nâng nhẹ cặp kính đen, nhăn mày khó chịu. Hắn cực kì chán ghét ánh nắng mặt trời, hơn nữa còn chiếu thẳng vào mắt như bây giờ. Em gái sao giờ này còn chưa thấy đâu? Lam Tử Uy nhìn qua nhìn lại, cuối cùng quyết định bước vào trong nhà thờ.

Lam Tử Uy không giống em gái mình, anh không thích những nơi như thế này. Cũng phải thôi, một người gián tiếp giết chết hàng ngàn người như anh sao có thể có lòng nhân hậu bao la biển trời như vậy được chứ.

Lam Tử Uy lang thang khắp khu vực quanh nhà thờ, sắc mặt càng ngày càng đen. Không ngờ cái nhà thờ này lại to như vậy, tìm đến mỏi mắt vẫn không thấy Lam Tử Tuyết đâu, cuối cùng lại đến một vườn hoa kì lạ.

Lam Tử Uy cau mày, bộ vest của hắn bị ướt một mảng rộng nơi chính giữa, anh vừa trừng mắt nhìn xem là kẻ nào to gan đến vậy thì bắt gặp đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn lên, đôi môi mộng chu chu lên:

“Ông chú, chú xâm nhập bất hợp pháp!”

Lam Tử Uy thoáng chốc ngây người như tảng đá, sau đó là tức giận đến cực điểm, không lưu tình mà một tay nhấc bổng đứa trẻ láo xược chỉ cao chưa tới ngực anh lên cao, trừng mắt nhìn nó:

“Đã không biết xin lỗi mà còn nói như vậy?” Mặc dù anh cực kì cực kì ghét trẻ con, à, đương nhiên là ngoại trừ em gái bé bổng của mình, nhưng dù sao vẫn còn chút “tình người”, nếu không Thế Hy đã bị Lam Tử Uy đạp dưới chân rồi.

Thế Hy không ngốc, Thế Hy đương nhiên biết đại thúc lớn tuổi đang nổi giận, nhưng Thế Hy cũng giận! Khu vườn này là bí mật của Thế Hy và mẹ, à, còn có chị xinh đẹp, đại thúc xấu xa ở đâu đến đây, lại tự phép đột nhập nơi này!

“Ông chú xấu xí! Là chú sai! Người lớn phải biết nhận lỗi, không được đổ cho trẻ con!” Hai gò má hơi gầy căng phồng lên, vì tức giận mà có chút hồng hồng, hệt như bánh bao nhân đậu đỏ vừa mới được hấp. (Tuôi đói =_=)

Lam Tử Uy trông thấy cảnh này đột nhiên khẽ môi hơi nhếch lên, vẽ thành một nụ cười bỉ ổi, hắn bỏ bé con qua tay kia, tay còn lại xao lên cái mông căng tròn. (Lợi dụng quá đi >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui