Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Phương Y Nhu hận vò khăn giấy thành một cục đặt trong lòng bàn tay, vò
nát nó như có thâm thù đại hận, nghiêm mặt dữ tợn nói: "Đằng thiếu gia
chưa từng thử qua sơn hào hải vị đã thích mấy thứ rau cải, cậu nói xem
mình có thể cam tâm sao? Nhất định là con tiện nhân đó đã dùng bùa mê
thuốc lúa gì rồi! Bằng không sao có thể mê hoặc Đằng thiếu gia!"

Móng tay thật dài của Thẩm Quân Nhã không gõ lên mặt bàn theo tiết tấu,
"Y Nhu, cậu quá nóng nảy rồi, xã hội bây giờ, làm gì có đàn ông nào cả
đời chỉ thích loại rau cải? Đừng nói chi là chỉ độc sủng một cô gái, nói ra cứ như chuyện cười, chúng ta chỉ cần chờ đợi thời cơ."

"Vậy còn phải đợi đến lúc nào đây?"

"Được rồi, có thời gian ở đây tức giận không bằng cậu suy nghĩ cách làm
sao bịt mệng nữ sinh kia, đừng để cô ta tiết lộ cậu ra, đến lúc đó cũng
đừng tới tìm mình khóc." Thẩm Quân Nhã nhàn nhạt liếc cô một cái.

"Mình biết rõ, mình sẽ lập tức đưa nữ sinh kia ra khỏi nước, sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tìm được cô ta." Phương Y Nhu gật đầu một cái, bạn tốt nhắc nhở rất đúng, nếu như bị Đằng thiếu gia biết là do cô sai
khiến, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên vì an toàn cô phải giải quyết sạch sẽ.

Thẩm Quân Nhã lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, trang điểm lại lần nữa, rồi để xuống, "Mình đi đây, chính cậu tự giải quyết cho tốt,
cảm giác không ổn thì trốn ra nước ngoài, đừng không cẩn thận để mình bị bắt được, tội gì."

Phương Y Nhu cười đến mập mờ, "Lại đi gặp thị trường Quý bận rộn của
cậu? Anh ta thật đúng là pháo đài khó phá được, cứ năm ngày ba bữa gặp
mặt cũng không thể hòa tan lòng dạ cứng như đá của anh ta, chậc. . . . . ."

Thẩm Quân Nhã liếc cô một cái, không vui nói: "Vậy càng thêm xác định
mình không thể thay đổi, chuyện của mình cũng không cần cậu quan tâm,
trước tiên nên giải quyết chuyện của cậu sạch sẽ rồi nói."

Nói xong, liền đứng lên lắc mông rời đi, còn Phương Y Nhu thì lại lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

******

Trước cửa biệt thự Lan Đình uyển, xe vừa mới dừng hẳn, Lương Chân Chân
liền mở cửa xe vọt xuống dưới, khi chạy đến cửa đúng lúc gặp quản gia Hạ Đông, trên mặt lập tức ửng đỏ, ngẩn người đứng đó đi vào cũng không
được đi ra cũng không xong, một tháng chưa tới đây, mới vừa vào cửa đã
biểu hiện vui mừng như vậy, có phải có vẻ quá mức không thể chờ đợi hay
không? Thật xấu hổ 吖!

Cố tình Hạ Đông chỉ nở một nụ cười dịu dàng với cô, điều này càng làm
cho gương mặt của cô đỏ hơn, dường như nụ cười của Hạ Đông có thâm ý
khác, không phải là bà ấy đang chê cười mình chứ?

Mắc cỡ cô vội vàng chạy vào trong nhà, chạy thẳng tới phòng ngủ lầu hai, trước tiên cô muốn đi tắm, nhất là trên mặt, bẩn rồi, bị những người
chán ghét kia sờ qua, không rửa sạch sẽ cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cô nhanh chóng leo lên cầu thang, tay vừa chạm vào cửa, liền nghe dưới lầu truyền đến giọng nói của ác ma.

“Chuẩn bị thức ăn đi, tôi muốn ăn tôm hùm.” Đằng Cận Tư chậm rì rì đi
vào phòng khách, cố ý lớn tiếng nói, chút tâm tư của nai con kia toàn bộ đều viết hết ở trên mặt, cô muốn chạy trốn nhưng cơm cũng phải ăn, sau
khi ăn xong xem cô có thể chạy đi đâu?

Lương Chân Chân vừa nghe đến mấy chữ “tôm hùm” này, bụng liền bắt đầu
kêu lên, chỉ tưởng tượng thịt tôm hùm trơn bóng mềm mại, cô liền không
nhịn được chảy nước miếng.

Xem ra, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, cô vọt tới phòng tắm, khóa trái cửa, rửa mặt xong, sau đó gội đầu, tắm…

Đợi cô tắm xong chuẩn bị đi ra, mới phát hiện đi vào quá gấp, cho nên
cái gì cũng không mang theo, thật may là trong này có rất nhiều khăn
tắm, cô không đến nỗi trần truồng đi ra ngoài, vặn cửa, cẩn thận mở ra
một khe hở, con mắt to đen lúng liếng đảo chung quanh một vòng, phát
hiện trong phòng rất yên tĩnh, không có ai.

Liền yên tâm to gan đi ra ngoài, bởi vì trời nóng, cô tùy tiện tìm một
cái áo bằng lụa và quần ngắn mặc vào, đương nhiên vẫn là loại phong cách bảo thủ, tuyệt đối sẽ không làm cho người khác bị hấp dẫn. ( dĩ nhiên,
đây chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.)

Mới xuống lầu, đã ngửi được mùi thơm của thức ăn khiến cô chảy nước
miếng, bước chân vui sướng đi vào, tự giác ngồi ở bên cạnh người nào đó, để tránh anh lại yêu cầu này nọ.

Đằng Cận Tư vừa nghe thấy tiếng bước chân, liền biết là nai con xuống,
ngước mắt nhàn nhạt liếc về hướng cô, lại… bỗng dưng nguy hiểm nheo mắt
lại, tròng mắt đen thâm thúy u ám không giống như bình thường.

Cô mặc cái áo hai vai đơn giản, bờ vai và cái lưng trắng nõn mịn màng lộ ra ngoài một mảng lớn, phía dưới là chiếc quần ngắn vừa vặn bao bọc lấy cái mông căng tràn, không keo kiệt phơi bày cặp đùi trắng nõn thon dài
ra.

Anh híp mắt như không có chuyện gì xảy ra ngồi ăn ở bên cạnh nai con,
không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, bưng ly lên uống một ngụm, muốn
tiêu trừ cơn nóng trong lòng mình.

“Anh? Anh ăn hết tôm hùm rồi sao?” Lương Chân Chân tìm hết bàn ăn một
vòng cũng không thấy món tôm hùm mà mình nhớ thương, không khỏi tức giận nhìn người nào đó, không biết mình đã sớm trở thành cao lương mỹ vị
trong lòng anh.

“Ừ…” Đằng Cận Tư bình tĩnh ung dung bỏ một miếng cơm vào trong miệng, mơ hồ không rõ đáp, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đợi lát nữa phải lừa gạt
sao cho cô cam tâm tình nguyện nghe lời mình.

Lương Chân Chân không vui, môi đỏ mọng vểnh lên thật cao, tức giận nhìn
chằm chằm người đàn ông đang bình tĩnh ăn cơm, thật là quá đáng! Biết rõ cô thích ăn tôm hùm, cư nhiên một con cũng không để dành lại cho cô, ăn hết sạch sẽ!

Ngược lại Đằng Cận Tư rất có hứng thú thưởng thức bộ dạng thở phì phò
lúc này của nai con, bộ dáng tức giận bĩu môi thật là làm cho người khác thương yêu, anh thật là muốn kéo cô vào trong lồng ngực mình ngồi,
nhưng điều đó sẽ dấy lên lửa mạnh, đã xảy ra sẽ không thể ngăn cản.

Thôi, vẫn là cơm nước xong lại nói.

Đang lúc ấy thì, có người giúp việc bưng một cái bồn lớn gồm 13 con tôm
hùm giương nanh múa vuốt lên bàn, trong phòng ăn lập tức tràn đầy hương
thơm mê người. Giờ Lương Chân Chân mới hiểu được mình trách lầm ác ma,
gương mặt hồng hồng liếc anh một cái, ngay sau đó quay đầu nhìn về cái
bồn tôm hùm trước mắt này, từng con tôm to lớn đỏ rực, ngâm mình ở trong nước gia vị thơm lừng hấp dẫn cô.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cầm cái bao tay trong suốt trên bàn ăn đeo vào, thật sự là... không thể chờ được.

“Chờ một chút” Lúc móng vuốt của cô sắp vươn đến cái bồn tôm hùm, Đằng Cận Tư ngồi ở một bên lên tiếng.

Ghét! Không nên ngăn cản cô ăn tôm hùm, ánh mắt cô ai oán nhìn người khác, mắt to ngập nước.

“Ăn trước chút cơm lót bụng, mới tốt cho dạ dày, tôm hùm rất cay.” Đằng
Cận Tư bình tĩnh mở miệng, rõ ràng là quan tâm lại bị anh nói đến vô
cùng nghiêm túc.

Ách... Cô giống như lại trách lầm ác ma, người ta cũng chỉ tốt bụng suy
nghĩ cho cô, trong lòng không tự chủ tăng thêm một phần áy náy.

Người giúp việc ở một bên lập tức lanh tay lẹ mắt giúp cô múc một chén cơm nhỏ, sau đó cung kính bưng cho cô.

“Cảm ơn, cô không cần đứng ở chỗ này đâu..., chúng tôi đều có tay có
chân, tự có thể ăn.” Lương Chân Chân cười híp mắt nói, có người ngồi ở
bên cạnh nhìn cô ăn cơm là đủ rồi, còn tới mấy người này nữa, có cần
phải quan trọng hóa vấn đề vậy không!

Người giúp việc gật đầu một cái, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: vị Lương
tiểu thư này cũng thật là thú vị, theo hầu ăn cơm có liên quan gì sao?
(Lương Chân Chân xấu hổ gào to: tôi không nói là có liên quan. Hừ! Không được xoáy vào chỗ có vấn đề!)

Khi người giúp việc tiếp xúc ánh mắt Đằng Cận Tư đưa tới liền tự giác
lui xuống, để lại phòng ăn to như vậy cho hai người bọn họ.

Mấy phút ăn xong cơm trong chén, Lương Chân Chân để đũa xuống chuẩn bị
bóc một con tôm hùm lớn ăn,chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng
ngon.

Bẻ hai cái càng lớn, suy nghĩ nên cắn ở đâu thì tốt hơn, woa... Mùi vị
này! Quá tuyệt vời! Cô một hơi ăn hơn mười ngụm, bao tay trong suốt đã
bị cô làm cho không còn ra hình dáng, trên môi dính đầy nước tôm hùm,
dọc theo khóe miệng chậm rãi mà chảy xuống.

Đằng Cận Tư nhìn bộ dáng sảng khoái của cô, tâm tình cũng cực kỳ tốt,
híp tròng mắt đen lại nhìn cô chăm chú, trong mắt toàn sự dịu dàng và
cưng chiều.

“Ngoan, ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn, nhìn em xem, chảy nước miếng này.”

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, cầm khăn giấy đưa tay lau chùi miệng cho Lương Chân Chân, ánh mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm đôi môi đỏ
tươi mềm mại của cô, phía trên thoạt nhìn rất phong phú, nước sốt tản ra mùi thơm mê người, anh có chút không chịu nổi, chợt nghiêng người hôn
lên, sau vài giây liền buông ra, vẫn lè lưỡi liếm một vòng ở trên môi,
hương vị của tôm hùm vương lại trên hơi thở của nai con, thật không tệ.

Trong nháy mắt Lương Chân Chân hóa đá, động tác ác ma liếm môi quá...
hấp dẫn, quá quyến rũ! Trái tim không nhịn được đập cuồng loạn, đưa tay
cầm lấy khăn giấy trên bàn thô lỗ chùi miệng, ngay cả đau cô cũng không
cảm giác được.

“Ăn no rồi sao?” Đằng Cận Tư nhìn cô lau miệng, nhẹ nhàng hỏi.

Ách... No thì no rồi, nhưng cô vẫn còn muốn ăn tôm hùm, trong bụng cũng
có thể tiếp tục ăn được, có điều cô đã lau miệng rồi, nếu như muốn tiếp
tục ăn, có phải hay không quá... Gì đây?

Mơ hồ không rõ “Uhm...” Một tiếng kéo dài, có chút mùi vị không cam lòng.

“Tôi chưa ăn no.” Người đàn ông nào đó lăn hầu kết hai cái, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói.

“Hả, vậy anh ăn đi! Trên bàn còn rất nhiều món ăn này, nếu như anh cảm
thấy một mình ăn cơm rất chán, tôi vẫn có thể tiếp tục ngồi ăn với anh
thêm lát nữa.” Trong lòng Lương Chân Chân thầm nghĩ, rốt cuộc cũng tìm
được lí do hợp lý ăn tôm hùm rồi, Muahahahahahahahahaha~ ~ ~ ~ ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui