Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

"Đại ca, quả nhiên
chị dâu nhỏ là một cô gái rất đặc biệt, kỳ nhân tự có diệu chiêu, khụ. . . . . ." Nam Hoa Cẩn che miệng ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thán:
nguy cơ đã được giải trừ.

Bằng không cả đời này đại ca phải sống
trong sự tự trách và áy náy, thật may tất cả đều chỉ là cơn ác mộng do
tên cặn bã Hứa Kiến thêu dệt ra, sợ bóng sợ gió một hồi.

"Tam
đệ, lái xe, tôi muốn đến thành phố ven biển mà Hứa Kiến nói nhanh nhất,
tôi lo lắng tên đó sẽ giở trò gì." Sau khi vui mừng qua đi Đằng Cận Tư
liền khôi phục lý trí, Hứa Kiến nói cho anh biết sự thật là vì bị giọng
nói tuyệt vọng rét lạnh của anh dọa sợ, nói không chừng sau đó sẽ còn
giở trò gì, không thể hoàn toàn tin tưởng lời của tên đó, trước khi tên
đó còn chưa phát điên, phải vội vàng cứu nai con ra.

Suy đoán của anh quả thật không sai, Hứa Kiến cũng không phải là quân tử giữ lời
nói, anh ta luôn tự xưng mình là tiểu nhân, mà tiểu nhân thì thường
thích lật lọng nhất, việc làm cũng sẽ khiến cho người khác không ngờ tới được.

Nam Hoa Cẩn lái xe, hai người nhanh chóng chạy tới thành
phố ven biển, bọn họ vẫn không nghĩ ra nguyên nhân vì sao Hứa Kiến mang
Lương Chân Chân tới nơi này.

Cũng trong lúc đó, Hứa Kiến tự mình
lôi Lương Chân Chân yếu ớt đi tới bờ biển, bước cao bước thấp đi trên
cát mịn lên, trời xanh biển biếc, vốn là một nơi rất lãng mạn, nhưng
nhân vật không đúng, tâm trạng không đúng, lập tức có vẻ rất không hòa
hợp, thậm chí có một loại cảm giác kỳ dị.

"Buông tôi ra! Tự tôi
có thể đi!" Lương Chân Chân tức giận muốn tránh thoát móng vuốt của Hứa
Kiến, lại bất đắc dĩ bởi sức lực nam nữ chênh lệch, mặc dù cô sử dụng
tất cả hơi sức, nhưng vẫn không có cách nào tránh ra, cổ tay bị anh ta
siết mạnh thành một dấu vết thật sâu, làm cô đau đến chảy nước mắt.


"Nói thêm một câu, có tin tao lập tức ném mày xuống biển làm mồi cho cá mập
hay không!" Hứa Kiến hung dữ nói, giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn.

Lương Chân Chân không dám lên tiếng, trong lòng lại hung hăng nguyền rủa anh
ta một ngàn lần một triệu lần, cánh tay cô bị kéo đến đau, cổ cũng đau,
cả người đều không thoải mái, quan trọng nhất là cô không biết tên này
dẫn cô đến bờ biển làm gì, nếu nói là ngắm cảnh vui đùa, ngay cả chân cô cũng không tin.

Càng làm cho cô không thể hiểu là, sao ở đây
không có một bóng người nào, chẳng lẽ. . . . . . Nơi này còn chưa được
khai phá? Anh ta mang mình tới đây là muốn làm cho mình chết đuối sao?

Đột nhiên, cô rất hối hận tại sao mình không học bơi cho tốt, nếu quả thật
bị cô đoán đúng, vậy chờ cô chỉ có một con đường chết, trong nhát mắt
trong lòng đầy sợ hãi, cô còn chưa gặp A Tư, cô không thể chết được,
không thể chết được. . . . . .

"Anh muốn tôi chết đuối sao?" Cô
không biết mình lấy can đảm từ đâu, dứt khoát hỏi, trong giọng nói mơ hồ run rẩy, thay vì chết một cách hồ đồ, còn không bằng làm một con ma
hiểu rõ ràng.

Hứa Kiến liếc cô một cái, "Mày cảm thấy sao? Chẳng
lẽ tao đến bờ biển để làm chuyện lãng mạn với mày? Không thích cảm giác
đi trên cát mịn sao? Nhìn trời cao biển sâu không có điểm tận cùng này,
chẳng lẽ mày không cảm thấy chết ở đây cũng là một loại hạnh phúc sao?
Hơn nữa, mày nên cảm thấy vinh hạnh, vùng biển này là tự nhiên chưa được khai phá, dân cư thưa thớt, muốn cầu cứu, hoàn toàn không có khả năng,
cho nên, tao khuyên mày đừng phí công vô ích!"

"Anh điên rồi!"
Lương Chân Chân cảm thấy thần kinh của anh ta có chút không bình thường, vùng vẫy tay muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, không chịu
bước thêm bước nào nữa, cô không muốn điên khùng với anh ta, người này
hoàn toàn giống như người bệnh thần kinh.


"Con mẹ nó mày dám không đi, bây giờ ông đây lập tức cởi hết quần áo của mày!" Hứa Kiến ác độc uy hiếp nói.

Lương Chân Chân bị anh ta đe dọa, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bước chân của anh ta, trong lòng cũng đang tự suy nghĩ biện pháp chạy trốn.

Ba phút sau, Hứa Kiến dừng bước ở bên cạnh một cây cột sắt, nhếch miệng
lên thành một nụ cười nham hiểm, ra lệnh đàn em cột từ đầu đến chân của
Lương Chân Chân vào cây cột, tốn gần nửa tiếng đồng hồ.

"Tên
điên! Từ đầu đến cuối đều bị điên! Thả tôi xuống!" Lương Chân Chân lớn
tiếng mắng, cô đã đoán được anh ta muốn làm gì, nhất thời đáy lòng trở
nên lạnh lẽo.

"Mắng đi, tao cho mày mắng thoải mái! Mày cũng chỉ
có thể ngông cuồng 1-2 tiếng thôi, nếu như trong thời gian này Đằng Cận
Tư không tới cứu mày kịp, lúc thủy triều, nước biển sóng sau cao hơn
sóng trước, từ từ, chôn vùi cả người mày, cơ thể xinh đẹp động lòng
người của mày cũng sẽ bị vùi thân ở dưới đáy biển, may mắn, nói không
chừng sẽ hóa thân trở thành một nàng tiên cá xinh đẹp, ha ha ha ha. . . . . ." Hứa Kiến cười đến giống như một con cóc, da mặt nhăn nheo, giọng
nói chói tai khó nghe, khiến cho người khác ghê tởm.

Lạnh, lạnh
lẽo, lạnh thấu tim, Lương Chân Chân đã không còn biết mình trong lòng có cảm giác gì rồi, chỉ còn lại cảm giác vô lực sâu sắc, đụng trúng một
tên điên như vậy, là bất hạnh của cô.

Lúc gần đi, Hứa Kiến nhìn
cô với thâm ý khác, "Đừng hận tao, những thứ này đều là Đằng Cận Tư buộc ttaoôi, chỉ trách mày là phụ nữ của tên đó."

Lương Chân Chân xoay mặt đi không quan tâm đến anh ta, anh ta đã hoàn toàn u mê, không có thuốc nào cứu được.

Chỉ có cầu nguyện ở trong lòng A Tư có thể đến đây nhanh chóng, việc bây giờ cô có thể làm, chỉ có chờ đợi.


*****

Trên đường, Đằng Cận Tư càng nghĩ càng lo lắng, huyệt thái dương bên trán
nhảy không ngừng, luôn có một loại dự cảm xấu, thúc giục Nam Hoa Cẩn
nhiều lần, để cậu ta lái xe nhanh hơn một chút.

Trong lúc gấp gáp chạy đến nơi, đột nhiên anh nhận được điện thoại của Hứa Kiến, tuy chỉ
có mấy phút ngắn ngủn, nhưng cũng đủ để làm sắc mặt anh thay đổi, "Hứa
Kiến! Mày đừng cố gắng khiêu chiến giới hạn của tao!"

【 Đằng
thiếu gia, mày không cảm thấy như vậy rất kích thích sao? Giờ phút này
Lương Chân Chân đang tiếp xúc thân mật với nước biển, nó hôn cô ta, vuốt ve cô ta, từ bên ngoài đi vào mỗi một chỗ trong cơ thể cô ta, hành hạ
thể xác và trái tim của cô ta, để cho cô ta khuất phục dưới chân nó. 】
Giọng nói của Hứa Kiến biểu lộ sự vui vẻ bệnh hoạn, cố ý miêu tả dâm
đãng không chịu nổi.

"Hứa Kiến!" Đằng Cận Tư gằn từng chữ, hận không thể làm thịt tên này, tên này càng lúc càng biến thái rồi.

【 nước biển đã dâng đến ngực của Lương Chân Chân, đoán chừng không tới
nửa tiếng, sẽ bao phủ cả người cô ta, đến lúc đó, cũng đừng trách tao
không nhắc mày! 】 Hứa Kiến cười làm cho người khác rợn cả tóc gáy.

Nam Hoa Cẩn đang lái xe nhíu chặt chân mày, chạy với tốc độ như điên, liên
tiếp vượt qua nhiều cái đèn đỏ, kể từ sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của đại ca vẫn rất nặng nề, anh trầm mặc không nói càng cho thấy tính
nghiêm trọng của sự tình, không khí bên trong xe xuống thấp, hai người
đều mang tâm sự nặng nề.

Mặc dù chạy một đường như bay, chỉ dùng
40' đã tới đích, đập vào mắt chính là khung cảnh xinh đẹp trời biển xanh biếc, bầu trời xanh thẳm khiến người khác ngất ngây, nhưng Đằng Cận Tư
và Nam Hoa Cẩn đêì không có tâm trạng thưởng thức những thứ này, tập
trung tinh thần chỉ muốn cứu người.

"Cứu. . . . . . . mạng. . . . . ." Xa xa, bọn họ nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền tới.

"Nai con!" Đằng Cận Tư nhận ra giọng nói của nai con, chạy tới men theo nơi
phát ra âm thanh, đâm đầu chạy vào trong nước biển với từng cơn sóng
mãnh liệt, ra sức chạy về phía Lương Chân Chân bị trói, chỉ mong tất cả
vẫn còn kịp.


Trong nháy mắt Lương Chân Chân thấy Đằng Cận Tư bơi
về phía mình, tự dưng trong lòng yên tâm, cô chờ được rồi, rốt cuộc cô
cũng chờ được!

Nước biển tràn đầy vào lỗ tai, mắt, lỗ mũi và cả
miệng của cô, cô khó chịu muốn ói, cảm thấy không khí trong phổi của
mình đã cạn sạch, bắt đầu hít thở không thông.

"A Tư, gặp được
anh. . . . . . Thật tốt." Cô khó khăn nói ra mấy chữ này, sau khi nói
xong, hơi sức cả người đều bị cạn sạch, thật sự rất muốn ngủ một giấc,
chống đỡ lâu như vậy, mệt quá, mệt quá. . . . . .

"Nai con, tỉnh
lại, không cho phép ngủ, em nhất định phải chịu đựng." Đằng Cận Tư vỗ
gương mặt lạnh như băng của Lương Chân Chân, chờ cô mở mắt nhìn mình.

"Đại ca, chị dâu nhỏ ở trong nước quá lâu, cần khí ô xy." Nam Hoa Cẩn đi tới liền thấy cảnh tượng này, vội vàng nói.

Đằng Cận Tư cũng thật hồ đồ, thật may là có tam đệ ở một bên nhắc nhở anh,
bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn, quả nhiên hô hấp nhân tạo rất có hiệu
quả, một lát sau, Lương Chân Chân mở mắt lần nữa, miệng khẽ động đậy, tự lẩm bẩm, "Nơi này là thiên đường sao? A Tư, em lại mơ thấy anh."

"Không, nơi này không phải thiên đường, chúng ta sẽ sống thật tốt , nai con,
tin tưởng anh, anh nhất định sẽ mang em về nhà an toàn." Đằng Cận Tư nói xong liền lặn xuống dưới tháo xích sắt trên người cô ra, khóa rất chắc, nhưng anh rất kiên nhẫn.

Đương nhiên Nam Hoa Cẩn cũng lặn xuống
giúp một tay, Đằng Cận Tư vừa tháo xích sắt vừa hô hấp truyền hơi cho
Lương Chân Chân, để ngừa cô thiếu khí ôxy mà hít thở không thông, cứ lặp đi lặp lại như thế. . . . . .

Hai mươi phút sau, rốt cuộc tháo
được xích sắt ra, Đằng Cận Tư ôm cô đang thoi thóp đi lên mặt nước, Nam
Hoa Cẩn phụ trách gọi xe cứu thương, nếu không đưa đi bệnh viện, đoán
chừng lành ít dữ nhiều.

"Bà xã, nghe lời, kiên trì một chút nữa,
lập tức tới bệnh viện ngay." Trên xe, Đằng Cận Tư vẫn không ngừng nói
chuyện với Lương Chân Chân, vì không muốn để cho cô ngủ mê mang, thấy
trên mặt cô sưng đỏ và vết thương trên cổ, trong lòng hận không thể lăng trì xử tử Hứa Kiến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận