Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

“Tại sao?” Kiều Tuyết Nghiên rất kinh ngạc hỏi, không hiểu tại sao mẹ lại ghét chị Lương như thế.

“Không vì cái gì.” Giọng Thẩm Ý Linh lạnh lùng, hình như không muốn nhiều lời.

Kiều Tuyết Nghiên run run chân mày, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, có thể nhìn ra vẻ mặt của mẹ, cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng giọng nói rất khẳng định, “Mẹ, con không biết tại sao mẹ lại có thành kiến lớn như vậy với chị Lương, tiền chị ấy đã cho con mượn rồi, trước mắt con cũng không trả nổi, nghe lời con yên tâm chữa bệnh được không?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý Linh nghe con gái dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói với mình, trong lòng khó tránh khỏi hơi giật mình, “Tiểu Nghiên, bệnh mẹ không chữa khỏi, con trả tiền lại cho bọn họ, mẹ không hy vọng vì bị bệnh không chữa được mà để cho con mang trên lưng một khoản nợ.”

“Mẹ, chuyện con đã quyết định chắc chắn không sửa, ở trên đời này, con chỉ có mình mẹ là người thân.” Kiều Tuyết Nghiên rất quyết giữ ý mình.

“Tiểu Nghiên! Mẹ không muốn cho con gánh gặng.”

Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Tuyết Nghiên vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi cô lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa đúng lúc cắt đứt đề tài vừa rồi.

【 Tuyết Nghiên, ở nhà làm gì vậy? Hôm nay tâm tình tớ không được tốt, cậu theo tớ ra ngoài đi dạo được không?】Nam Cung Dao tùy tiện viện lý do.

“Dao Dao, bây giờ tớ không tiện.” Kiều Tuyết Nghiên hơi khó xử.

【Cậu sợ dì nói cậu sao? Không có chuyện gì, tớ tự mình đến nhà cậu tìm cậu, dì là người thâm minh đại nghĩa *, nhất định sẽ Ok!】 Nam Cung Dạo bịa đặt có da có thịt.

(*) thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai rõ ràng.

“Không phải vậy, bây giờ tớ không ở nhà.” Kiều Tuyết Nghiên dieendaanleequuydonn hơi bất đắc dĩ, cô vốn không muốn bạn học biết, nhưng quan hệ của Dao Dao và cô không tầm thường, haizzz…


【Không ở nhà? Không phải cậu nói ở thành phố C không có bà con thân thích sao?】 Nam Cung Dao hoài nghi mở miệng, cô cũng phát hiện bạn tốt không thích hợp, nói chuyện hơi ấp a ấp úng.

“Không đi thăm bà con, tớ…” Kiều Tuyết Nghiên biểu đạt hơi kém cỏi.

Nam Cung Dao bị lời ấp a ấp úng của cô bạn đến sốt ruột, 【 Rốt cuộc là thế nào? Chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè nên hỗ trợ lẫn nhau.】

Kiều Tuyết Nghiên cắn cắn môi, lấy quan hệ của cô và Dao Dao, sớm muộn gì cũng biết rõ, còn không bằng bây giờ nói cho cô ấy biết.

“Mẹ tớ đổ bệnh, chúng tớ ở bệnh viện.”

【Cái gì? Dì đổ bệnh? Đang ở bệnh viện nào, tớ đến thăm hai người.】 Nam Cung Dao hoảng hốt trong lòng, xem ra giác quan thứ sáu về điểm này của anh trai rất linh, biết trước rồi.

“Không cần, mẹ tớ thích yên tĩnh, đợi hai ngày nữa đi.” Kiều Tuyết Nghiên có lo nghĩ của mình, cô vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục được mẹ, suy nghĩ rối một nùi, Dao Dao là người thẳng tính, lỡ nói cái gì thì loạn càng thêm loạn.

Nam Cung Dao nóng nảy, không nói sao mình đi đây? Về phần anh trai cô bỏ qua không nói, làm bạn bè, cô cũng nên đi thăm mẹ của bạn tốt đổ bệnh nằm viện.

【Tuyết Nghiên, lời này của cậu cũng quá làm tổn thương lòng tự ái của tớ! Chửng lẽ tớ là người gay gắt, quyết liệt sao?】 Cô cố ý sử dụng đòn sát thủ.

Quả nhiên, Kiều Tuyết Nghiên mềm lòng, “Dao Dao, tớ không có ý đó! Mẹ tớ bị… Bệnh bạch cầu, đang nằm viện quan sát, cảm xúc của mẹ hơi không ổn định lắm, tớ lo lắng…”

【… Những bác sỹ kia sẽ không chẩn đoán sai chứ?】 Nam Cung Dao tự lẩm bẩm, giống như rất khó tin.

“Nếu có thể, tớ cũng hy vọng là chẩn đoán sai.” Kiều Tuyết Nghiên thở dài, trong lòng bi thương vô hạn.


Tuyết Nghiên, tớ cũng không biết an ủi cậu nhiều, nhưng chỉ cần cậu có bất kỳ khó khăn gì, tớ đều sẽ nghĩa bất dung từ * giúp cậu. Lời nói này đã rõ ràng rồi, nếu cậu thiếu tiền, tớ có thể nghĩ cách giúp cậu.

(*) nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa không hề chối từ, không hề thoái thác.

Kiều Tuyết Nghiên ấm áp trong lòng, “Dao Dao, cám ơn cậu.”

【Nói lời khách khí gì đâu, chúng ta là chị em tốt.】Giọng Nam Cung Dao tùy tiện, khí phách cao ngất.

“Ừ, ngày khác tán gẫu tiếp, tớ đi có chút việc trước.”

Sau khi cúp điện thoại xong, Nam Cung Dao vỗ mạnh đùi, trời ạ! Cô quên hỏi nằm ở bệnh viện nào! Khi anh trai gọi tới thì cô phải nói như thế nào? Không tránh được lại bị dạy dỗ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Kiều Tuyết Nghiên vừa định chuẩn bị vào phòng bệnh, khóe mắt liếc thấy y tá nhỏ đi tới, “Kiều tiểu thư, bác sỹ Trần của chúng tôi mời cô đến phòng làm việc một chuyến.”

Cô dừng lại, trong lòng đoán được bác sỹ Trần muốn thảo luận bệnh tình của mẹ với riêng cô, vì thế khẽ gật đầu, đi theo phía sau cô y tá.

“Kiều tiểu thư, có một tin tức tốt muốn nói cho cô, sau khi chúng tôi nghiên cứu chẩn bệnh, bệnh của mẹ cô có hy vọng rồi, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp, tiến hành phẫu thuật cấy ghép, tỷ lệ thành công là 98%.”

“Có thật không? Tốt quá! Vậy dùng tủy xương của tôi thôi.” Kiều Tuyết Nghiên quả thật mừng rỡ như điên.


“Vậy được, tôi để y tá đưa cô đi kiểm tra, xem có thích hợp hay không.”

“Cám ơn ngài.” Kiều Tuyết Nghiên chân thành nói cám ơn, hai ngày qua cuối cùng cô đã nghe được tin tức tốt rồi!

Vậy mà, chuyện thường không thuận lợi như vậy, tủy xương của cô không phù hợp với Thẩm Ý Linh, ngay cả máu cũng không phù hợp, một người máu A, một máu Rh âm hiếm thấy.

“Kiều tiểu thư, nhóm máu của cô thật đặc biệt, người nhóm máu Rh âm tính đặc biệt ít, chắc cô theo nhóm máu của cha.” Y tá nhỏ cười ha hả.

Những lời này không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang với Kiều Tuyết Nghiên, đây là lần đầu tiên cô biết nhóm máu của mình, nhưng cô có thể khẳng định, nhóm máu của cha tuyệt đối không phải Rh âm!

Năm cha xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, trong lúc vô tình cô nghe được y tá nói cha nhóm máu O, vẫn khắc sâu ấn tượng, không ngờ hôm nay có công dụng rồi.

“Cô y tá, người nhóm máu A và nhóm máu O có thể sinh ra đứa con máu Rh âm tính không?” Giọng cô die endaa nlequu ydonn hơi run rẩy, ngón tay cắm sâu vào trong thịt, dần trắng bệch.

“Đương nhiên không có khả năng!” Y tá nhỏ trả lời rất khẳng định.

“Không thể nào…” Giọng của cô càng lúc càng suy yếu, trong đầu có đồ vật gì đó “Ầm” xuống.

Y tá nhỏ còn tưởng cô lo lắng chuyện tủy xương, tốt bụng an ủi: “Kiều tiểu thư, cô cũng đừng quá nóng lòng, bệnh viện đang cố gắng tìm tủy xương thích hợp với mẹ cô, chỉ cần tìm được, sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật.”

“Cám ơn…” Cô đã không thể nói ra những lời khác rồi, hai ngày nay chịu đả kích càng ngày càng lợi hại hơn, bước chân mông lung rời khỏi phòng xét nghiệm, toàn bộ người lui tới trước mắt trở thành trong suốt, trong đầu cô bay tới bay lui chỉ có một vấn đề: Cô không phải là con gái của cha mẹ?

Cô lại có thể không phải là con gái của cha mẹ?

Vậy cô từ chỗ nào tới?

Cha mẹ ruột của cô là ai?


Hàng loạt vấn đề phức tạp quấy nhiễu cô, cô muốn cỡ nào tới phòng bệnh hỏi “Mẹ” một chút, cô rốt cuộc là ai? Nhưng vừa nghĩ tới bệnh của mẹ, cô lại không có dũng khí.

Không phải cha mẹ ruột thịt thì thế nào? Họ nuôi dưỡng mình hai mươi hai năm, từ ngày cô sinh ra, họ cho mình ăn, cho mình ở, cho mình học, cho mình điều kiện vật chất tốt nhất, chứ đừng nói chi là thương yêu, rất nhiều đứa bé cùng lứa đều rất hâm mộ cô có cha mẹ yêu thương mình.

Nếu không phải vừa rồi phát hiện nhóm máu có gì không đúng, dù thế nào cô cũng không hoài nghi mình không phải là con ruột của cha mẹ, cái này giống như quả bom, nổ “Ầm ầm” bên tai cô.

Một mình ngồi ngây ngô trên ghế dài lầu dưới bệnh viện gần một giờ, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn với cha mẹ, gần như mỗi một chuyện đều hạnh phúc, chỉ có thể dùng yêu thương để hình dung tình cảm của bọn họ dành cho mình, trừ cái này, cô không nghĩ ra được từ khác để hình dung.

Có lẽ, trong cơ thể mỗi người đều cất giấu phân tử tò mò, nhất là liên quan đến thân thế của mình, hận không thể lập tức biết rõ.

Kiều Tuyết Nghiên die.nda`anlequu'ydon đứng lên, trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, hơn nữa ra ngoài quá lâu, mẹ sẽ sinh nghi.

Cần đối mặt sớm muộn cũng phải đối mặt, để bão táp tới mãnh liệt hơn đi!

Trở lại phòng bệnh, Thẩm Ý Linh hỏi một câu, “Sao gọi điện thoại lâu như vậy? Có bạn trai?”

“Là nữ sinh cùng ký túc xá chơi rất tốt, sau khi gọi điện thoại xong, con tới chỗ bác sỹ Trần một chuyến, ông ấy nói cho con một tin tức tốt, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp sẽ tiến hành phẫu thuật cấy ghép, bệnh của ngài có thể tốt.” Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên không muốn gọi hai chữ “Mẹ” * kia, đột nhiên xuất hiện khác thường khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

(*) Trong tiếng Trung, mẹ gọi thân mật là 妈妈 ma ma.

Thẩm Ý Linh bị tin vui này khiến cho hôn mê, không chú ý tới con gái không giống bình thường, “Thật?”

“Ừm! Mẹ, mẹ có thể yên tâm!” Cô tự thuyết phục trong lòng, bây giờ không phải là thời cơ tốt để hỏi thăm chân tướng, ít nhất cũng phải đợi sau khi mẹ phẫu thuật thành công.

“Vậy… Tốn nhiều tiền phẫu thuật?” Sau khi Thẩm Ý Linh mừng rỡ, lại bắt đầu sầu lo, trong thẻ của bà có một khoản tiền gửi ngân hàng khá lớn, nhưng để dùng cho con gái đi học, bình thường chi tiêu trong nhà dựa vào tiền lương của bà, bây giờ, bà ngã bệnh nhập viện rồi, chẳng những không có tiền lương còn phải bỏ tiền ra, vậy như thế nào mới tốt?

“Mẹ, mẹ không cần quan tâm tới tiền phí phẫu thuật, về sau con có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, sẽ trả cho chị Lương, mẹ bây giờ quan trọng nhất chính là yên tâm dưỡng bệnh.” Kiều Tuyết Nghiên an ủi, mặc dù cô không phải con gái ruột của bà, nhưng phí phẫu thuật, cô phải gánh vác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận