Đến giữa trưa, quả nhiên Lương Chân Chân nét mặt tỏa sáng đi từ trên lầu xuống, sắc mặt hồng nhuận, nhìn không giống như bị bệnh.
Nhạc Nhạc kì quái ngồi vào lòng mẹ, ôm cánh tay của cô làm nũng: “Mẹ, bệnh của mẹ đã tốt hơn sao?”
“Ừ, tốt lắm.” Lương Chân Chân cười gật đầu, trong lòng lại thấy xấu hổ, nói dối một đứa nhỏ thực sự là không đành lòng, nhưng lại không thể nói thật.
“Mẹ, con buổi chiều muốn đến công ty của ba để chơi, được không ạ?” Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to của mình, đầy đủ đáng yêu.
“Ba còn bận việc, làm sao có thời gian chơi cùng con.” Lương Chân Chân cảm thấy bất đắc dĩ với đề nghị của con gái.
“Không thì thôi, con sẽ tự đi.” Nhạc Nhạc rõ ràng chơi trò vô lại.,
Lương Chân Chân bị con gái cuốn lấy hoàn toàn không có biện pháp từ chối, chỉ có thể đáp ứng: “Cho con đi theo cũng được, nhưng con phải hứa với mẹ là ngoan ngoãn nghe lời, không được làm phiền ba.”
Nhạc Nhạc liên tục gật đầu, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng vì đạt được mục đích.
Đang chơi điện tử, An An thở dài, mẹ thực sự là quá dễ nói chuyện!
“An An, con cũng đi cùng mẹ đi.” Lương Chân Chân quay đầu nói với con trai, tên nhóc này lúc nào cũng có biện pháp đối phó với Nhạc Nhạc, mang theo nó có vẻ yên tâm hơn.
“Con không……” An An định nói không đi, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của mẹ liền tự giác gật đầu.
“Con trai ngoan.” Lương Chân Chân cười tủm tỉm sờ sờ đầu con trai.
“Mẹ, đầu của bé trai không thể tùy tiện sờ loạn.” Tiếng nói rầu rĩ của An An.
“Mẹ cứ sờ.” Lương Chân Chân cố ý xoa vài cái ở đỉnh đầu con trai, sau đó hung hăng hôn một cái lên hai má non mềm của cậu nhóc, cười vô cùng sáng lạn.
An An chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ đối với hành vi trẻ con này của mẹ, thừa dịp thời điểm cô không chú ý lau nước miếng trên mặt.
Buổi chiều, Lương Chân Chân mang theo con trai cùng con gái vội vàng đi tới tòa cao ốc của tập đoàn Đế Hào. Nhân viên quầy lễ tân rất nhiệt tình dẫn bọn họ đi đến trước cửa thang máy, đây chính là gia đình của tổng giám đốc, tự nhiên không thể chậm trễ.
Ngay tại lúc cửa thang máy mở ra, Lương Chân Chân chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc không khỏi quay đầu qua nhìn.
“Tuyết Nghiên?” Cô giật mình mở miệng, nhoáng một cái mà đã 4 năm không thấy, cô ấy lớn lên so với trước kia càng thêm nhiệt tình xinh đẹp, quyến rũ.
“Chị Lương.” Kiều Tuyết Nghiên khẽ nhếch miệng cười, bây giờ chững chạc rất nhiều, không giống như trước kia động một chút là ầm ĩ.
An An và Nhạc Nhạc tò mò nhìn Kiều Tuyết Nghiên, thầm nghĩ: “Dì xinh đẹp này là ai nhỉ? Làm sao có thể đến công ty của ba? Hơn nữa mẹ còn nhận ra dì ấy?”
“Chị biết em sẽ trở về. Chỉ là không nghĩ nhanh như vậy mà đã qua 4 năm.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “ Thật cao hứng khi lại được gặp em.”
Giọng nói của Lương Chân Chân chân thành mà hữu hảo, giống như là nhìn thấy một người bạn lâu năm không gặp, ân cần thăm hỏi một cách thản nhiên, tình nghĩa.
“Lúc ấy…..Mẹ vừa rời đi không lâu, em sợ tức cảnh sinh tình, liền cầu xin giáo sư quay về Thụy Sĩ, sau lại phải tới đại học Cambridge, năm ngoái thì tốt nghiệp, vừa về nước đã nhận được lời mời từ cơ quan ngoại giao.” Kiều Tuyết Nghiên đơn giản thuật lại cuộc sống 4 năm qua.
“Quan chức ngoại giao? Xem ra em biết khá nhiều thứ tiếng?” Lương Chân Chân cười cười.
“Cũng không nhiều, khoảng 7 thứ tiếng.” Trên mặt Kiều Tuyết Nghiên hiện lên một chút hiển nhiên, cô sống ở Thụy Sĩ từ nhỏ, vốn đã thông thạo bốn loại ngôn ngữ (tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Italy là ngôn ngữ cơ bản của Thụy Sĩ, hầu như tất cả mọi người đều biết hai ba loại ngôn ngữ, hơn nữa từ nhỏ cô luôn được cha mẹ dạy cho tiếng Hán, như vậy là bốn loại.)
Sau lại ở đại học học thêm tiếng Anh và tiếng Nga, học tiếng Nhật chỉ là phụ, tổng cộng là bảy thứ tiếng, điều này cũng là vì muốn ước mơ trở thành quan chức ngoại giao của cô ngày càng gần hơn.
“Bảy loại ngôn ngữ sao?” An An đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Kiều Tuyết Nghiên gật gật đầu.
An An mím môi không thèm nhắc lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Cuối cùng thì dì xinh đẹp này là ai? Dì ấy nhìn cũng không lớn tuổi lắm! Lại có thể biết bảy loại ngôn ngữ?”
Trong lòng khó tránh khỏi có chút bị kích thích, bản thân càng thêm quyết tâm chăm chỉ học tập.
“An An, Nhạc Nhạc, mau gọi… dì út.” Lương Chân Chân chần chừ một giây liền tìm được từ thích hợp để xưng hô, nếu không thể gọi bác[Xiu1] thì kêu dì út vậy.
“Dì út khỏe.” An An và Nhạc Nhạc cùng mở miệng, thanh âm mềm mại đáng yêu.
Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên thấy ấm áp, có một loại cảm giác nói không lên lời, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng chị Lương có thể coi mình là người nhà, quả thật các cô cũng không phải người nhà, ngay cả nửa điểm quan hệ huyết thống đều không có, cô chỉ là con gái nuôi.
Nhưng hiện tại, chị ấy lại bảo con của chị ấy gọi chính mình là dì út, mà không phải….. là dì, trong lòng nhất thời lướt qua một cảm giác khác thường.
“ Dáng vẻ hai bé thật đáng yêu.” Kiều Tuyết Nghiên sờ sờ khuôn mặt của Nhạc Nhạc, trong mắt là ý cười dịu dàng.
“Dì, dì là thiên tài sao?” Nhạc Nhạc ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi.
“Không phải đâu, trên đời này nào có nhiều thiên tài như vậy, đa phần mọi người đều phải tự mình chăm chỉ, cố gắng tranh thủ.”
Nhạc Nhạc cái hiểu cái không gật gật đầu, đôi mắt to đen lúng liếng chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.
“Vậy dì có thể dạy con không?”
“Nhạc Nhạc, dì út còn phải làm việc.” Lương Chân Chân vội vàng dạy dỗ con gái, cũng không thể tùy tiện mời Kiều Tuyết Nghiên về nhà được, ít nhất thì cũng phải thương lượng tốt với ông xã, dù sao quan hệ thực phức tạp.
Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười,cô đương nhiên hiểu được lý do trong đó, đừng nói anh Đằng mà ngay cả chính cô cũng không có chuẩn bị tốt tâm lý để đi đến nhà của chị Lương.
Có một số việc tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng giống nhau là trong lòng đều không thể quên, muốn hoàn toàn buông bỏ vẫn là cần cả một quá trình.
“An An, Nhạc Nhạc, để dì Lâm mang các con đến văn phòng của ba được không, mẹ muốn cùng đì nói chuyện một chút.” Lương Chân Chân ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, trưng cầu ý kiến của các con.
Lần này Nhạc Nhạc thật không có giận dỗi, ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để anh trai dắt vào thang máy, quơ quơ bàn tay nhỏ bé “Mẹ phải nhanh lên rồi tới tìm chúng con nhé!”
“Ừm, phải nghe lời anh trai, biết không?”
“Phu nhân, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa cậu chủ và cô chủ an toàn đến văn phòng của tổng giám đốc.”Lâm tiểu thư nhiệt tình đảm bảo.
“An An, phải chăm sóc tốt em gái nhé.”
Lương Chân Chân dặn dò con trai, nhìn bóng dánh nhỏ nhắn của bọn chúng biến mất ở trước mắt rồi mới xoay người cùng Kiều Tuyết Nghiên đi ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Đế Hào, đi sang một quán cà phê ở ngay bên cạnh.
Không gian tao nhã, âm nhạc thư thả chậm rãi, phong cách trang hoàng rất có cách điệu, thuần một màu sắc mộc mạc, khắp nơi có thể thấy được kim chúc chạm rỗng khắc hoa, còn có màn che bằng tơ màu đỏ nhẹ nhàng đong đưa theo gió, xinh đẹp mà uyển chuyển, dịu dàng.
Lương Chân Chân và Kiều Tuyết Nghiên tìm một vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau.
“Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?” nguồn : thich.com
Kiều Tuyết Nghiên bưng chén cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Vẫn chưa biết.”
“Không thể nào? Nam Cung anh ta làm sao có thể để em đi? Thật vất vả mới làm em trở lại, anh ta không nghĩ cách giữ em lại sao?” Lương Chân Chân không e dè mà nói thẳng.
“Khụ…..” Kiều Tuyết Nghiên cúi đầu ho một tiếng, hai gò má hiện lên một mảng đỏ ửng.
Bốn năm trước, lúc rời đi, cô đã nghĩ hai người sẽ không bao giờ dính líu đến nhau nữa, không nghĩ tới sau này lại gặp nhau ở Thụy Sĩ, anh giống như trở nên vô lại hơn, dây dưa không ngớt với mình, dường như quan hệ càng loạn hơn.[Xiu2]
“Nam Cung là một người tốt, trước khi gặp em thì có chút phong lưu, nhưng sau khi gặp được em liền hoàn toàn quay đầu giữ mình trong sạch đợi em bốn năm, cũng rất không dễ dàng.” Lương Chân Chân nói giúp Nam Cung Thần.
“Chị Lương, em biết, hôm nay [Xiu3] em chính là đến tìm anh ấy.” Khóe môi Kiều Tuyết Nghiên hiện lên ý cười dịu dàng, anh ấy đợi mình bốn năm, chính mình làm sao lại không hiểu ý nghĩ của phần nhân tình này.
Đời người có bao nhiêu cái bốn năm để lãng phí thời gian?
Tuổi tác thay đổi, giây lát lướt qua, cô nên chủ động theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
Lương Chân Chân mỉm cười nhìn về phía cô “ Cái này thì đúng rồi! Từ nhỏ [Xiu4] em lớn lên ở nước ngoài, về mặt suy nghĩ lại càng tiến bộ hơn, có một số việc cũng không cần chị nói quá rõ ràng, hạnh phúc là không thể ngồi chờ, cần phải tự mình đi tranh thủ.
“Vâng, chị Lương, cảm ơn chị.”
“A Tư anh ấy cũng biết, dù sao….sự việc đều đã qua lâu như vậy, anh ấy sớm hay muộn đều phải để xuống.”
“Em hiểu được.” Kiều Tuyết Nghiên im lặng nuốt một ngụm cà phê, hơi hơi đắng. Sau đó là dư vị còn lại trong miệng.
Rất nhiều chuyện lúc ấy không hiểu, nhưng hiện tại đã cảnh còn người mất, không cần truy cứu những điều cần thiết, chuyện đã tựa như mây khói, tiêu tan không thấy nữa.
Ân oán nhiều hơn nữa cũng đi theo con người mà mất đi.
Còn sống thì nên hướng về phía trước, không cần thiết phải quấn lấy quá khứ đã qua, như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm đau khổ không chịu nổi, sau đó có khi còn làm ảnh hưởng đến bạn bè chung quanh.
[Xiu1]cô
[Xiu2]dường như quan hệ càng loạn lạc không dứt
[Xiu3]hôm nay em
[Xiu4]Từ nhỏ em